*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau ba bốn ngày được Khương ma ma chăm bẵm từng miếng cơm miếng thuốc, phần bụng của Tạ Khuynh lành lại rồi mờ dần. Sau bảy tám ngày, vết thương trên đùi cũng kết vảy.
Thẳng đến khi thân thể Tạ Khuynh khôi phục, Khương ma ma mới miễn cưỡng đồng ý cho nàng ra ngoài dạo một chút.
Thời gian dưỡng thương, trong đầu Tạ Khuynh nhớ nhất chính là con tiểu hắc mã kia. Không biết Thuần mã tư chữa thương cho nó tốt không.
Vì lẽ đó, sau khi Tạ Khuynh được ra cửa chuyện thứ nhất chính là đi Thuần mã tư nhìn nó.
Quý phi giá lâm, toàn bộ Thuần mã tư đều nghiêm chỉnh đón tiếp.
Cát Trùng đứng đầu Thuần mã tư, coi như bị trọng thương, cũng phải tự mình ra mặt nghênh đón Quý phi.
Tạ Khuynh vội vã nhìn ngựa, không muốn nói nhiều với hắn, trực tiếp kêu hắn dẫn mình tới chuồng ngựa.
Vật hiếm thì quý, hai con Hãn Huyết Bảo Mã không nuôi dưỡng chung với ngựa Trung Nguyên, chúng nó được ở phòng đơn, đãi ngộ rất cao.
Lúc Cát Trùng dẫn Tạ Khuynh đến chuồng của Hãn Huyết Bảo Mã, vị Thuần mã sư người Hồi Hột bị ngã kia cũng đang ở đó. Hắn mặt mũi bầm dập, đầu quấn vải, cánh tay treo cố định trước ngực, quải trượng đặt cạnh chuồng ngựa, cái tay lành lặn thì cầm cỏ khô cho ngựa ăn.
Tạ Khuynh nhìn hắn dò xét từ đầu tới chân, trong lòng cảm thán: Đều như vậy rồi còn tới thăm ngựa, thật là một kẻ yêu ngựa.
Tạ Khuynh tương đối có hảo cảm với những người yêu ngựa, cho nên nhìn hắn mỉm cười, vị Thuần mã sư kia không biết Tạ Khuynh là ai, Cát Trùng ở bên cạnh ra dấu tay với hắn:
"Đây là Quý phi nương nương của triều ta, còn không quỳ xuống."
Tên cuồng ngựa kia nghệch mặt nhìn Cát Trùng, hắn mới đến Trung Nguyên một tháng, nhiều nhất chỉ hiểu mấy từ ngắn gọn đơn giản như 'muốn ăn không', bình thường đi ra ngoài đều mang theo người phiên dịch, hôm nay lại không mang, nên chả hiểu Cát Trùng nói gì.
"Ôi chao, quỳ xuống! Quỳ! Đây là nương nương —— "
Cát Trùng căn cứ vào định luật 'Chỉ cần ta nói thật lớn ngươi nhất định sẽ hiểu', rống lên với tên cuồng ngựa kia, Tạ Khuynh nghe được mà màng nhĩ và da đầu đều run lên.
Tên cuồng ngựa tuy không hiểu nhiều, nhưng vẫn nắm được mấu chốt:
"Nương. . . Không không không, @# $ $%#@# $&."
Cát Trùng cũng nghe không hiểu hắn nói gì, gần như sụp đổ: "Nương cái gì mà nương! Nương nương! Ngươi cái kẻ phiên bang này đến cùng hiểu hay không!"
(Ông kia tưởng Cát Trùng bắt ổng kêu Tạ Khuynh bằng mẹ, nên ổng không một hơi.
•Cập nhật nhanh nhất và bản edit chuẩn nhất tại s1apihd.com: @TaiTheTuongPhung
Đọc chỗ khác thì không chết ai nhưng nó lâu và sai tè le ╮ (. ❛ ᴗ ❛.) ╭)
Tạ Khuynh thấy hai người nước đổ đầu vịt, Cát Trùng kêu nổi gân xanh, mặt đỏ tía tai, một bộ dáng thiếu oxi sắp té xỉu. Nàng quyết định tự cứu vớt lỗ tai mình:
"Được rồi được rồi. Không cần hắn quỳ."
Cát Trùng lặng lẽ chà xát đầy đầu mồ hôi.
Sau khi nói xong, Tạ Khuynh liền đem lực chú ý dời tới con ngựa trong chuồng.
Con ngựa này giống như nhận ra Tạ Khuynh, từ khi Tạ Khuynh xuất hiện nó liền phá lệ hưng phấn, giậm giậm chân đi loanh quanh hí vang, Tạ Khuynh vươn tay nó liền dụi đầu vào lòng bàn tay nàng.
Tạ Khuynh nhìn tới lui kiểm tra nó từ đầu tới chân, tổn thương ở cổ đã kết vảy, bốn vó cũng mạnh mẽ lưu loát, màu lông sáng bóng mượt mà, tinh thần phấn chấn.
"Nương nương yên tâm, mã y mỗi ngày đều đến xem nó, nói vết thương trên cổ mấy ngày nữa là lành rồi." Cát Trùng thấy Tạ Khuynh kiểm tra thân ngựa, vội vàng hồi bẩm nói.
Tạ Khuynh rất hài lòng: "Khôi phục không tệ."
Dùng ngón tay nhu hòa chải vuốt bờm ngựa, nó nhu thuận cúi xuống đầu, thỉnh thoảng phát ra tiếng phì phì trong mũi, đem Tạ Khuynh chọc cười, cái hành động tràn ngập linh tính mềm mại này làm mấy người Cát Trùng hết sức ngạc nhiên.
Tên cuồng ngựa kia huyên thuyên nói vài câu, Cát Trùng cũng nghe không hiểu, liền tùy tiện cười ha ha.
Tạ Khuynh mở cửa chuồng ngựa đi vào cùng tiểu hắc mã chơi một hồi. Lúc đi ra, mặt mày tươi tắn. Xem ra vô cùng vừa ý.
"Chiếu cố tốt nó, bản cung qua hai ngày lại đến xem." Tạ Khuynh nói.
Cát Trùng lập tức tiến lên đáp: "Vâng, nương nương yên tâm, bảo đảm nó phiêu phì thể tráng."
Tên cuồng ngựa kia đi theo tiến lên: "@# $%&*%. . ."
Tạ Khuynh nghi hoặc một lát, nhìn về phía Cát Trùng, Cát Trùng cũng mê mang nghĩ nghĩ một hồi, đối Tạ Khuynh trả lời:
"Chắc hắn nói hắn muốn đưa tiễn nương nương đi."
"Phải không?" Vừa còn hai ngươi nước đổ đầu vịt, giờ lại hiểu rồi?
Tạ Khuynh mặc dù cảm thấy nghi hoặc nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng Cát Trùng phiên dịch, không nói gì, xoay người rời đi, tên cuồng ngựa kia vội vàng đuổi theo, còn tỏ vẻ quen thuộc cùng Tạ Khuynh huyên thuyên nói một tràng.
Tạ Khuynh cũng là không nghĩ tới cái Thuần mã sư Hồi Hột này lại là một tên nhiệt tình lắm lời như vậy.
Dù là nàng nghe không hiểu, không có cách trả lời chuẩn xác, thì cũng không thể để mất mặt được, liền học dáng vẻ Cát Trùng, tên cuồng ngựa nói một câu, nàng liền pha trò ậm ừ đáp qua loa, Cát Trùng bên cạnh cũng không hiểu gì chỉ đi theo cười phụ họa.
Trong lúc nhất thời, ba người vui vẻ hòa thuận, dáng vẻ trò chuyện làm cung nhân sau lưng đều cảm thấy kỳ quái.
**
Cao Tấn tại Thượng thư phòng cùng triều thần nghị sự, thẳng tới giữa trưa.
Triều thần rời đi, Cao Tấn gọi Tô Biệt Hạc đến chỉnh lý sa bàn lúc trước nghị sự còn lưu lại.
Vạn công công tiến đến thông truyền, nói là cọc có việc bẩm báo.
Cái gọi là cọc, kỳ thật chính là người Hoàng đế sắp xếp trong hoàng thành, Hoàng đế muốn ngồi vững vàng hoàng vị, nhãn tuyến từng cái phương diện ở từng địa phương đều không thể thiếu, hậu cung tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Cao Tấn gọi người tiến đến.
Cọc kia nói với Cao Tấn chuyện sáng nay Tạ quý phi đi Thuần mã tư, Cao Tấn lúc đầu còn lơ đênh đứng cạnh cửa sổ tu bổ bồn hoa, thẳng đến khi nghe được cọc nói:
"Nương nương cùng Thuần mã sư Hồi Hột kia trò chuyện vui vẻ. Nô tài còn nghe thấy Thuần mã sư kia khen Quý phi lợi hại có dũng khí, nói nương nương giống hoa Cách Tang trên thảo nguyên, giống mặt trời mặt trăng, giống ngôi sao lấp lánh. Còn hận gặp nương nương quá muộn, nếu sớm một chút hắn nhất định sẽ theo đuổi nương nương vị cô nương xinh đẹp thế này..."
Lời ca tụng lên tục không ngừng từ trong miệng cọc nói ra, Cao Tấn tay run lên, cắt bỏ nhánh lá xanh có hình dáng đẹp nhất trên bồn hoa, kinh ngạc quay đầu, mà Tô Biệt Hạc đang chỉnh lý sa bàn cũng kinh ngạc bỏ xuống hai cây cờ nhỏ, hít sâu một hơi.
Thuần mã sư kia bị điên sao? Dám ngay mặt trêu ghẹo Quý Phi đương triều!
Cao Tấn nhớ tới đánh giá hôm đó của Tạ thị về vị Thuần mã sư kia, còn nhìn chằm chằm cơ bắp hắn ta rồi chảy nước miếng.
Hắn cắn răng hỏi: "Quý phi nói thế nào?"
Cọc trả lời: "Quý phi nương nương nét mặt vui cười như hoa, trò chuyện vui vẻ. Người kia còn hẹn nương nương lần sau đua ngựa, nương nương cũng gật đầu đáp ứng."
Cao Tấn nghe thấy tiếng hàm răng mình nghiến ken két, thấy Tô Biệt Hạc một mặt chấn kinh, Cao Tấn trầm giọng giận dữ mắng mỏ:
"Nhìn cái gì?"
Dọa Tô Biệt Hạc giựt mình cúi đầu, tiếp tục làm việc chỉnh lý sa bàn trước mặt.
Cọc bẩm báo xong việc đã lui xuống, Cao Tấn nhìn bồn hoa bị hắn cắt trụi, ngũ vị tạp trần.
Lúc này Vạn công công lại tiến đến thông truyền: "Bệ hạ, Quý phi nương nương cầu kiến, nói là tự tay hầm chút canh bổ."
Ban ngày không nhắc người, ban đêm không nhắc quỷ, vừa nhắc liền tới.
Tô Biệt Hạc âm thầm ăn dưa, Cao Tấn nghiến răng nghiến lợi:
"Nàng, còn, dám, đến! Cho nàng vào!"
Vạn công công phát giác được vẻ mặt và giọng nói của Bệ hạ có chút không đúng, cũng không dám hỏi nhiều, khom người lui ra.
Chỉ chốc lát sau, Tạ Khuynh liền tự mình bưng canh đi đến.
Tiến vào liền nhìn thấy cẩu hoàng đế đang tu bổ bồn hoa, Tô Biệt Hạc thì ở một bên yên tĩnh chỉnh lý sa bàn, khung cảnh này ấm áp hài hòa đến lạ, trong lòng không khỏi cảm thán:
[ a, cẩu hoàng đế cùng Tô phi thật sự là như keo như sơn, cầm sắt hòa minh. ]
[ mẹ ơi thuyền con chèo là thật!]
♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡
Nếu đặt tên khác cho truyện, toi sẽ đặt là:
[[ Xuyên đến cổ đại: CP tui ship thật là real! ]] (¬‿¬ )
Dành riêng cho các babe nào không biết, không tưởng tượng ra được, không chắc chắn, đây là ảnh sa bàn nì: