Tôi lập tức quăng một đốm lửa địa ngục qua, rơi vào trên đầu tên kia, ngọn lửa lập tức đốt tên kia cháy lên như đèn trời.
“Con mẹ nó, một người một quỷ này rốt cuộc là cái gì mà lợi hại như vậy cơ chứ.” Có một phi cương cứng nhắc nói. “Chẳng lẽ là những đệ tử của môn phái tu đạo kia sao?” “Tất cả đều dừng lại cho ông!” Bỗng nhiên một tiếng gầm giận dữ truyền đến, tôi xua đuổi mấy tên phi cương kia đi, lui về phía sau vài bước, cùng Chu Nguyên Hạo tựa lưng đứng tạo thành đội hình trực chiến, quay đầu lại nhìn, phát hiện hai tên phi cương sức mạnh to lớn đang kéo Tư Thuần Nhi đi tới. Tư Thuần Nhi bị một cây dây leo trói rất chặt, tôi vừa nhìn là đã biết cây dây leo đó là thứ đồ từ địa ngục, thứ bị nó trói lại cho dù có đạt tới cấp bậc Quỷ Vương thì cũng không dễ dàng mà trốn thoát.
Sắc mặt tôi trầm xuống, Lục Thương Quyền quả thật từ địa ngục mà đến.
“Nếu các người còn dám di chuyển lần nữa, tôi sẽ gϊếŧ cô ta.” Một người đàn ông trung niên với khuôn mặt râu ria xồm xoàm đặt ngón tay của mình trên cổ của Tư Thuần Nhi, móng tay đen xì dài chừng một thước, bất cứ lúc nào cũng có thể cắt cổ cô ấy. Tôi cắn chặt răng, nhìn về phía Chu Nguyên Hạo, Chu Nguyên Hạo trầm mặc một lát, ném roi Hắc Long điện quang xuống đất, tôi bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
“Cất cái gương đó đi!” Người đàn ông râu ria nói thêm. Tôi chỉ có thể cất gương lại, mấy con phi cương lập tức vây quanh, dùng dây leo trói chặt tôi và Chu Nguyên Hạo lại.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu chúng tôi bỗng nhiên vang lên một tiếng “ầm ầm”, một luồng lưu quang giáng xuống, hung hăng đập vào trên sân thượng, thế mà lại đập nát sân thượng thành một cái động lớn rồi tiếp tục rơi xuống. Sau đó, Lục Thương Quyền từ trên trời giáng xuống, cả người gã ta toàn máu là máu, chỉ có đôi mắt đỏ tươi, giống như quỷ vật tà ác vừa bò ra khỏi địa ngục.
Tôi hít một hơi khí lạnh, vậy thì người vừa rồi bị đánh làm cho toà nhà vỡ vụn ra kia chính là Tư Không Uy Viễn sao?
Lục Thương Quyền này quả là có sức lực thật lớn.Ngay lúc này, Khương Kha từ phía sau tháp nước chạy ra, dáng vẻ không cần mạng xông tới, nhảy dựng lên, ôm lấy eo tôi: “Chị gái ơi, em đến cứu chị đây!”
“Em thì có thể làm được gì, mau chóng quay lại cho chị!” Tôi vội vàng hét lên giận dữ. “Không!” Khương Kha bướng bỉnh nhìn tôi: “Em vất vả lắm mới tìm được người thân, chị đi đâu thì em đi đó. Nếu gã ta muốn ăn chị thì hãy ăn cả em đi!”
Lục Thương Quyền cười lạnh, khóe môi gợi lên một vòng cung quỷ dị: “Được rồi, tình cảm hai chị em thật sâu sắc, đã như vậy, tôi sẽ thỏa mãn các người, để cho các người đều trở thành thức ăn của tôi.”
Nói xong, gã ta búng tay, giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện màn sương mù màu đen, cho dù là chúng tôi, hay những phi cương và Tư Thuần Nhi, tất cả đều bị cuốn vào trong màn sương mù này.
Ngay lúc mấu chốt này, hai mắt Chu Nguyên Hạo bỗng nhiên lộ ra tia sáng đỏ, quang mang cả người bắn ra bốn phía, anh rống to một tiếng, cắt đứt dây mây trên người.
Anh ngẩng đầu lên, trong mắt là sát ý lạnh như băng.
Lục Thương Quyền nhìn anh, nhanh chóng tiến vào trong luồng khí đen, Chu Nguyên Hạo mạnh mẽ xông về phía màn sương mù đen kia, ngay khi anh sắp tới nơi, màn sương mù đen bỗng nhiên tản ra bốn phía, biến mất không để lại dấu vết.
Chu Nguyên Hạo kinh hãi, lộ ra vẻ mặt thất vọng, hung hăng đấm một quyền trên mặt đất, gần như làm sụp đổ sàn nhà dưới người.
Đúng lúc này, anh lại nghe thấy một tiếng ầm ĩ, Tư Không Uy Viễn từ phía dưới lại bay lên, nhưng hắn ta đã bị thương rất nặng, toàn thân đều bị thương, máu tươi làm ướt đồng phục bảo vệ của hắn ta, bộ quần áo biến thành màu tím đen vô cùng kỳ dị.
Tư Không Uy Viễn thấy những người quan trọng nhất đều bị bắt đi, trên gương mặt phong trần mệt mỏi hiện lên vẻ phẫn nộ mãnh liệt, hướng về phía mặt trăng mà phát ra một tiếng gào thét, tiếng gào thét lúc này giống như hung thú thượng cổ nào đó.
“Bình tĩnh.” Chu Nguyên Hạo bỗng nhiên mở miệng quát lớn: “Hành động theo cảm tính không thể giải quyết bất kỳ vấn đề gì, gã ta bắt bọn họ đi thì chúng ta sẽ đi cướp về, đơn giản như vậy thôi. Từ giờ cho đến lúc đó, anh phải chữa lành vết thương của mình trước tiên đã.”