Vương Mệnh

Chương 342: CHINH PHẠT THỦY TẶC

Văn Đức lĩnh địa.

Sau một thời gian phát triển, lĩnh địa hiện tại đã có quy mô tương đối. Bức tường thành đã xây dựng được gần một nửa. Phía trong, ở trung tâm đương nhiên là Cung điện, Thiên đàn, Năng lượng tháp; ở phía gần bờ hồ là khu dân cư, với hơn 60 căn Tiểu viện, có Hành chính viện ở giữa. Một góc khác là Nhà vườn, Trại chăn nuôi, Quân mã trường, Kho lương, Kho vật tư, … Góc đối diện là Binh doanh, Xưởng chế tạo, Y quán (cuối cùng Giang Phong cũng đã chiêu mộ được dược sư) … Tóm lại, sau khi thành tường xây dựng xong, mọi kiến trúc quan trọng đều nằm bên trong thành tường. Chỉ có Mỏ, Trại mộc, Trại đá phải xây dựng gần nơi khai thác, nên ở bên ngoài thành tường. Bến thuyền thì nằm tại bờ hồ, dưới bến có 4 chiếc tiểu thuyền neo đậu.

Hiện tại lĩnh địa đã có 120 cư dân, quân đội 56 người (5 đội 55 thần binh + ngưu ma nhân Lô Lô). Mỗi ngày Giang Thạch Khê đều dẫn quân đi luyện cấp, quá trình tương đối thuận lợi, binh sĩ quá nửa đã tiến giai thành hạ vị thần (10 cấp trở lên), Giang Thạch Khê cũng đã trở thành cao giai hạ vị thần. Đẳng cấp càng cao, càng khó thăng cấp. Vì thế, Giang Phong đã cắt thêm một châu, cho Giang Thạch Khê làm Thủ hộ thần tại đấy để tăng thêm tín ngưỡng lực. Riêng Nguyên Thành và các châu lân cận như An Phú Thành, Ôn Tuyền Trấn, … Giang Phong đích thân làm Thủ hộ thần để kiếm thêm ít tín ngưỡng lực nữa. Mục tiêu của Giang Phong là xung phá cao vị thần, tiến giai thượng vị thần.

Trong lĩnh địa giờ đây không chỉ có 120 cư dân của lĩnh địa, mà còn có thêm 20 ngưu ma nhân đến làm việc. Bọn họ có sức lực, nên được phái đi làm việc ở Trại mộc, Trại đá. Thật ra thì ngoài công việc đó, bọn họ chẳng thể làm gì khác. Ngưu ma nhân chẳng khéo léo tỉ mỉ, nên chẳng thể nào làm việc trong Xưởng chế tạo. Mà bọn họ cũng không biết trồng trọt, chăn nuôi hay đánh cá.

Sau nhiều ngày mày mò nghiên cứu việc chế tạo trang bị cho ngưu ma nhân Lô Lô, Xưởng chế tạo của lĩnh địa đã có 3 trong số 5 người làm việc tại đấy chính thức trở thành thợ rèn (rèn đao, thương, tinh kim khôi, …), thợ may (may Khinh giáp, Bì hài, …), thợ mộc (chế tạo Khinh cung bằng gỗ). Chỉ đến khi chính thức trở thành thợ rèn, thợ mộc, thợ may, bọn họ mới có thể cải tiến trang bị vũ khí, sử dụng phân lường lớn hơn mà chế tạo trang bị cho ngưu ma nhân Lô Lô. Chế tạo Khinh giáp cho gã, nguyên liệu tốn gấp 4 lần người khác, còn Đại đao thì tốn gấp 5 lần. Chỉ tại thân hình gã quá lớn, sức lực quá mạnh.

Gần đây Giang Phong chỉ cho quân đội không ngừng luyện cấp, tăng cường thực lực, không đi phục kích sơn tặc nữa, cũng không cho đi quá xa lĩnh địa. Sau khi lấy được khẩu cung từ bọn sơn tặc tù binh, Giang Phong không khỏi hít một hơi lạnh. Trại sơn tặc nằm trên ngọn núi phía đông đảo, tổng nhân số ước gần 200 người, trong đó trừ người già, phụ nữ, trẻ con thì cũng có hơn 80 chiến sĩ, thật là toàn dân giai binh, lực lượng rất hùng hậu. Đó còn là sau các cuộc xung đột lẻ tẻ với Văn Đức lĩnh địa (tập kích lĩnh địa khi đến kỳ thu hoạch), thiệt hại một số chiến sĩ, chứ trước đây bọn họ có đến hơn trăm chiến sĩ. Chính vì vậy, Giang Phong không tập kích sơn tặc nữa, để tránh gây ra xung đột trực tiếp với trại sơn tặc. Nếu cần chiến tranh cũng phải đợi sau khi thành tường xây dựng xong đã. Trại sơn tặc nằm ở trên núi, nếu thất lợi còn có thể rút lên núi cố thủ, chứ Văn Đức lĩnh địa nằm ngay vùng bằng phẳng, nếu không có thành tường thì rất dễ bị công kích. Chiến tranh mà xảy ra lúc này, lĩnh địa có thể phải chịu tổn thất nặng nề. Giang Phong không muốn mạo hiểm.

Cũng từ lời khai của bọn sơn tặc tù binh, bản đồ của Giang Phong đã được chú thích đầy đủ hơn. Giang Phong cũng biết rằng trên đảo này có đến 6 khu dân cư : Văn Đức lĩnh địa; về phía tây lĩnh địa có Thủy Linh thôn (chỗ lão già Thủy Tịnh, dân số không rõ), Mãnh Ngưu bộ lạc (dân số 64 ngưu ma nhân), ở cực tây có trại thủy tặc (nhân số không rõ), đóng bên một cái vịnh nhỏ; về phía đông lĩnh địa có Triều Dương thôn (dân số không rõ) và trại sơn tặc (nhân số gần 200 người). Theo kế hoạch của Giang Phong, toàn hòn đảo này phải trở thành căn cứ địa. Không thể để một lực lượng đối địch nào đứng chân tại đây, gây bất ổn cho hậu phương. Do vậy mà Giang Phong lặng lẽ chuẩn bị, tích súc lực lượng.

Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua, đôi lúc Giang Phong đích thân thống lĩnh chúng thần binh đi luyện cấp, còn Giang Thạch Khê được phái đi thám thính tình hình trại thủy tặc. Gã có cảm tri độ cao nhất, phản ứng linh mẫn nhất, hành động cẩn thận nhất, nên làm công việc đó là thích hợp nhất. Giang Phong tạm thời tránh công kích trại sơn tặc, chuyển hướng sang trại thủy tặc. Thế nhưng, dù Giang Thạch Khê thành công thâm nhập điều tra trại thủy tặc, tin tức đưa về cũng khiến Giang Phong thất vọng. Trại thủy tặc tuy thực lực có kém hơn trại sơn tặc, nhưng nhân số cũng đông hơn 150 người, có hơn 60 chiến sĩ, tất cả đều thiện trường thủy chiến. Về số lượng và thực lực, quân đội của lĩnh địa đều kém hơn. Thậm chí, theo ước đoán của Giang Thạch Khê, bọn thủy tặc có 2 vị thủ lĩnh có thể đều là trung vị thần.

Do đó, Giang Phong định chờ cho đến khi Giang Thạch Khê và chúng thần binh tiến giai rồi mới hành động. Trên đảo còn có trại sơn tặc, không thể vì chiến tranh với trại thủy tặc mà khiến cho lĩnh địa tổn thương nguyên khí.

Thế nhưng, trời chẳng chiều người, à không, phải nói là hệ thống chẳng chiều người. Giang Phong định chờ khi lực lượng của lĩnh địa hùng hậu rồi mới phát động chiến tranh. Nhưng có lẽ hệ thống nhận thấy Giang Phong quá an nhàn, nên muốn Giang Phong tham chiến sớm hơn chăng ?

Hôm nay, lão Thủy Tịnh dẫn theo một lão già khác đến lĩnh địa tìm Giang Phong cầu viện. Lão già kia là thôn trưởng của Thủy Linh thôn. Thôn của bọn họ bị bọn thủy tặc thường xuyên chiếu cố, nên chẳng khá giả gì. Gần đây không còn có tài sản gì để cướp, bọn thủy tặc chuyển sang cướp người. Hôm qua, bọn chúng ghé qua Thủy Linh thôn, bắt đi 10 phụ nữ, trong đó có con gái của lão thôn trưởng. Giang Phong nhận được từ lão thôn trưởng một ‘ẩn tàng nhiệm vụ’. Gọi là ‘ẩn tàng’, bởi nếu trước đây Giang Phong không gặp lão Thủy Tịnh thì đã không thể nhận được nhiệm vụ này. Nhiệm vụ yêu cầu Giang Phong tiêu diệt trại thủy tặc, giải cứu những phụ nữ bị bắt. Nếu như Giang Phong tiêu diệt được trại thủy tặc thì Thủy Linh thôn sẽ quy phục, trở thành phụ thuộc thôn làng, thời gian thực hiện nhiệm vụ là 3 ngày (cấp độ khó). Nếu như Giang Phong giải cứu được những người bị bắt, Thủy Linh thôn sẽ hậu tạ, thời gian thực hiện nhiệm vụ là 7 ngày (cấp độ dễ). Giang Phong suy nghĩ giây lát, rồi tiếp nhận nhiệm vụ.

Nhiệm vụ chia thành 2 cấp độ, hoàn thành cấp độ nào tưởng lệ tương ứng theo cấp độ đó. Giang Phong đương nhiên muốn thu phục Thủy Linh thôn, nên bắt đầu chuẩn bị chiến tranh. Tiêu diệt trại thủy tặc trong vòng 3 ngày, chiếu theo thực lực ‘danh nghĩa’ của lĩnh địa thì có hơi khó thật. Có điều, thực lực thật tế của lĩnh địa không chỉ là số liệu hiển thị trong Hành chính viện. Tại lĩnh địa, Giang Phong còn thuê thêm 20 ngưu ma nhân đến làm việc. Ngưu ma nhân thân cường thể tráng, sức lực mạnh mẽ, mỗi ngưu ma nhân đều có thể đối địch 2 người bình thường. Mà đối với ngưu ma nhân, việc chiến đấu còn dễ dàng hơn làm công việc khai thác tài nguyên.

Sáng hôm sau, khi mọi việc đã chuẩn bị hoàn tất, Giang Phong triệu tập chúng ngưu ma nhân đến, tuyên bố :

- Bản lĩnh địa chuẩn bị tuyên chiến với trại thủy tặc ở phía tây. Các ngươi ai muốn tham gia, tưởng lệ mỗi người 10 đơn vị lương thực. Nếu có chiến công tính riêng.

Giang Phong không nói đến chiến tử, bởi NPC thần giai khi chiến tử cũng có thể trọng sinh, chỉ bị giảm đi 1 giai vị, đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải còn giữ được thi thể. Nếu như thi thể bị hủy hoại thì sẽ vĩnh viễn tử vong (NPC không có chuyện hóa bạch quang hồi thành trọng sinh giống người chơi). Chỉ khi giáng lâm hạ giới chiến đấu rồi tử trận thì thi thể mới tự động chuyển về nơi đăng ký hộ tịch (trên thượng giới) của người đó.

Nghe nói đến chiến đấu, chúng ngưu ma nhân hưng phấn vô cùng, tranh nhau nói :

- Tham gia. Tham gia chứ.

- Đại nhân. Ta cũng tham gia nữa.

- Đánh nhau là sở trường của ta mà.

- Có đánh nhau rồi. Hoan hô.

- Chiến tranh vạn tuế.



Giang Phong khẽ lắc đầu, suất lĩnh 4 đội thần binh, chúng ngưu ma nhân cùng Giang Thạch Khê tiến về phía tây, chỉ để lại 1 đội thần binh bảo hộ lĩnh địa. Hiện tại tình hình còn tương đối yên ổn, mọi người lại không đi xa lắm, nên Giang Phong cũng khá yên tâm.