Editor: Dĩm
Bởi vì đây là phòng của Tư Thần, không có quần áo thích hợp cho Diệp Thanh Ninh, vì vậy cô tiện tay rút một chiếc áo sơ mi của Tư Thần ra và mặc vào.
Nhưng khi bước xuống cầu thang vào phòng khách, cô vẫn có chút choáng váng.
Có hai người đàn ông đang ngồi trên bàn.
Một người là Tư Lãng đang bình tĩnh đọc báo, người kia là Tư Thần cười rạng rỡ nhìn cô.
Mà nhìn thấy Diệp Thanh Ninh đi xuống lầu chỉ có áo sơ mi rộng lớn của nam nhân, đôi chân ngọc thẳng tắp thon thả đung đưa, ánh mắt của hai người không khỏi hơi lóe lên.
Chỉ là Tư Lãng lập tức quay đầu lại tiếp tục tập trung vào tờ báo của mình, cố giữ bình tĩnh, còn Tư Thần trên mặt mang theo nụ cười, lập tức chào hỏi.
Anh dắt cô ngồi xuống bàn ăn, đẩy trứng rán và bánh mì nướng đến trước mặt cô, đồng thời ghé sát tai cô trìu mến hỏi:
"Em có muốn ăn xúc xích không?"
Diệp Thanh Ninh, tính cách vô cảm. Cô không có nhiều cảm xúc, nhưng lại không thiếu giác quan thứ 6.
Tư Thần không thích trước mặt Tư Lãng mà ân ân ái ái vì tính cô khá điệu thấp, vì vậy anh cũng chỉ nhập gia tùy tục mà thôi.
Nhưng sự khác thường của anh ta hôm nay càng khẳng định suy nghĩ của cô là đúng, Tư Thần đã bắt đầu ra tay.
Là bạn trai của cô trong ba năm qua, cô biết sau lưng cô anh đã ngấm ngầm diệt trừ bao nhiêu đóa hoa đào tàn.
Đây là điều mà Diệp Thanh Ninh ngưỡng mộ anh.
Có nhẫn nại, có kiên trì, có kỹ năng này mới có thể chiến đấu đến cùng với một người phụ nữ vô cảm, nhẫn tâm và bất chính như cô.
Chỉ là, phòng ngự ngày đêm khó đề phòng trộm nhà, hiện tại có quá muộn, còn kịp sao?
Diệp Thanh Ninh ánh mắt vô tình nhìn Tư Lãng đang nghiêm túc đọc báo, sau đó cắn bánh mì nướng, cô vô cảm lắc đầu.
Tư Lãng với Tư Thần rất bắt mắt, hai cha con họ đều có ý với cô khiến Diệp Thanh Ninh cảm thấy rất thú vị.
Xem ai chơi đùa ai?
Sau bữa sáng đơn giản, Diệp Thanh Ninh bưng đĩa đi vào phòng bếp, trong khi Tư Thần đi theo phía sau cô, từ phía sau ôm lấy eo cô, vặn vòi nước, nhất định phải cùng cô rửa bát.
Mà Tư Thần vặn nước mạnh như vậy, nói là rửa chén không bằng nói tắm cho cô, chẳng mấy chốc chiếc áo trên ngực đã bị nước chảy ra.
"Bảo bối, anh xin lỗi, anh làm em ướt hết rồi ..."
Giọng nói trầm thấp và quyến rũ của Tư Thần vang lên bên tai Diệp Thanh Ninh, rồi anh thở ra một hơi nóng hổi vào tai sau của cô.
Tai luôn là khu vực nhạy cảm của Diệp Thanh Ninh, Tư Thần rất hiểu cô và biết cách dễ dàng khiến cô bên dưới ướt hơn chiếc áo bên trên.
Diệp Thanh Ninh vặn người, cọ sát hông vào đũng quần của Tư Thần, từ tốn nói:
"Đừng làm phiền ... ba anh vẫn đang ở bên ngoài ..." Cô đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh.
Trong một giây tiếp theo, Tư Thần lật người Diệp Thanh Ninh đặt ở trên bàn ăn, sau đó một tay vén áo sơ mi của cô ra, xoa bóp bộ ngực của cô, tách hai chân cô ra, chạm vào giữa hai chân của cô.
"Em đang ngứa, không muốn anh làm em sao?"
Tư Thần chạm vào nước ở giữa hai chân cô, dùng ngón tay ép vào lỗ nhỏ của cô.
Diệp Thanh Ninh đưa tay ra vuốt hàng lông mày của anh, lướt đầu ngón tay dọc sống mũi lên đôi môi mỏng của anh, thản nhiên nói:
"Thần, tại sao anh phải hỏi điều này? Anh cùng em ở bên nhau không phải vì để làm tiểu huyệt em sao? "
Tư Thần cắn răng nghiến lợi. Rốt cuộc anh trúng tà gì, mới coi trọng loại người như cô.
Hơn nữa, cả đời này anh coi như thua trong tay Diệp Thanh Ninh.
Vì vậy, anh không cần nhiều lời, rút ngón tay ra, đem hai chân cô quấn quanh eo anh, cưỡi lên cô về phía trước, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng nhanh chóng cắm vào bên trong tiểu huyệt.