Ánh trăng lành lạnh chiếu qua khung cửa sổ lọt vào phòng, hòa với ánh sáng của ngọn đèn ngủ trên đầu giường, hai chiếc bóng đan xen nhau in trên tấm thảm…
Thẩm Thành chống hai tay bên người Thẩm Uyển, cúi đầu xuống hôn cô ấy, đầu lưỡi thận trọng tiến vào khoang miệng, móc lấy đầu lưỡi cô ấy, hai người cùng nhau trao đổi nước miếng.
Nụ hôn quá vong tình, nhưng anh ta lại không dám tiến xa hơn, vì sợ sẽ nhận lại sự cự tuyệt của cô ấy.
Hai má Thẩm Uyển ửng hồng, đôi mắt mờ đi, nếu đây là hiện thực thì cô ấy lại hy vọng rằng nó chỉ là giấc mơ, còn nếu đó là giấc mơ thì cô ấy lại hy vọng nó là hiện thực…
Đôi môi hé mở, bóng loáng nước bọt, trong mắt anh ta đều là du͙© vọиɠ, cách người cô ấy khoảng cách bằng một gang tay, Thẩm Thành hỏi:
“Có được không?”
Thấy Thẩm Uyển mím môi gật đầu, chóp mũi đỏ ửng, Thẩm Uyển rất sợ giờ phút này sẽ đến, nhưng lại rất mong được hòa làm một cùng anh ta làm chuyện thân mật của đôi tình nhân.
Thẩm Thành quỳ giữa hai chân cô ấy, tấm chăn sau lưng tuột xuống, anh ta cởi chiếc váy ngủ của cô ấy ra, nhìn chằm chằm vào cơ thể người con gái như thể đang nhìn một thứ gì đó thật thiêng liêng.
Da thịt trắng nõn, hai bầu ngực mềm mại không mảnh vải che chắn, run rẩy chờ người tới hái.
Anh ta mê mẩn, vùi đầu vào cổ cô ấy hít hà, sống mũi cao lướt qua cổ, tới xương quai xanh, rồi tới một bên nhũ hoa…
Đôi môi nhẹ nhàng, mềm mại như làn gió thổi qua, mỗi nơi anh ta chạm vào đều khiến Thẩm Uyển phải rùng mình…
Lòng bàn tay thô ráp trượt từ bắp chân cô ấy lên tới eo, tiếp đến cởi bỏ lá chắn cuối cùng còn sót lại, để cô ấy trần trụi hoàn toàn đối diện với mình.
Trong lúc Thẩm Uyển không để ý, đầu ngón tay người đàn ông len vào kẽ hở ẩm ướt, nửa ngón tay thăm dò vào bên trong, lấy ra nhiều hơn dịch thể, mạnh mẽ xoa lên bên ngoài cửa huyệt.
“Ưm…” Thẩm Uyển nhắm chặt hai mắt, khẽ rên lên một tiếng.
Thẩm Thành đỡ lấy chính mình, trượt lên trượt xuống trước cửa huyệt của cô ấy, cho đến khi gậy thịt dính đầy chất lỏng, sau đó cúi người hôn lên hai hàng mi đẫm nước, rồi dùng tay che mắt cô ấy lại, không muốn để cô ấy nhìn thấy khuôn mặt mình.
“Chị, em vào nhé.”
Thẩm Uyển kéo lòng bàn tay anh ta xuống, nhìn vào đôi mắt đầy du͙© vọиɠ ấy: “Chị muốn nhìn em.”
Thẩm Thành nghiêng khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt hơi né tránh, nhưng chỉ một giây sau lại nhìn cô ấy với vẻ kiên quyết, căng cứng bờ mông, chậm rãi tiến vào cơ thể cô ấy.
Hai âm thanh rêи ɾỉ vang lên trong màn đêm yên tĩnh, lần đầu tiên của cô ấy là do anh ta cướp đi, thời gian đã qua rất lâu, lần này có chút khó khăn, cũng may chất bôi trơn mà cô ấy tiết ra đủ để khiến cuộc hoan ái thông thuận.
Đôi mắt người đàn ông như vực thẳm, thu hút cô ấy, khiến cô ấy chìm đắm trong đó mà chẳng thấy lối thoát, chỉ có thể rơi vào rồi gào thét kêu cứu.
Thẩm Thành hôn lên đôi lông mày người con gái, đến đôi môi đỏ mọng, chiếc cổ trắng nõn, sang hai bên tai, cuối cùng là tới ngực, anh ta ngậm lấy một bên nhũ hoa, đầu lưỡi vẽ ra hình thù của nó, một tay nhào nặn bên còn lại, bầu ngực quá lớn, một bàn tay chẳng thể nắm hết.
Thẩm Uyển xấu hổ đỏ mặt, cô ấy nhắm chặt hai mắt cảm nhận từng hơi thở của người đàn ông phía trên, từng cú thúc như chạm thẳng đến tim cô ấy, khi nghĩ đến đây là em trai mình, trái tim Thẩm Uyển lại khẽ run lên, đó là cảm giác hưng phấn, hơn hết thảy bất kỳ kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt nào khác.
Anh ta phấn khích đẩy bờ mông, đâm thẳng vật căng cứng dưới thân vào người cô ấy, hết lần này đến lần khác đều bị cô ấy kẹp chặt, kɧoáı ©ảʍ thể xác lẫn tinh thần đồng thời kí©ɧ ŧɧí©ɧ dây thần kinh.
Thẩm Thành ghé sát bên tai Thẩm Uyển, âm thanh khàn đặc: “Chị…Chị…” Liên tục khơi gợi du͙© vọиɠ nơi cô ấy.
Nghe tiếng gọi chị của anh ta, Thẩm Uyển không khỏi đỏ bừng hai mắt, cô ấy nghiêng đầu hôn lên má Thẩm Thành.
Tốc độ dưới thân ngày càng nhanh, khiến cô ấy gần như không thể chịu nổi, da đầu tê dại, nhịn không được kẹp chặt lấy anh ta, trong phòng ngập tràn tiếng rêи ɾỉ, thở dốc.
Khoái lạc mãnh liệt nở rộ trong tâm trí Thẩm Uyển như pháo hoa, cô ấy nghẹn ngào: “Chị yêu em, a Thành.” Những giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt và biến mất khỏi thái dương.
“Em biết.” Anh ta đáp lại bên tai cô ấy, thổi một làn hơi ấm vào tai cô ấy.
Dư vị của cơn cao trào xâm nhập tâm trí Thẩm Uyển, rõ ràng khóe miệng cô ấy đang cong lên vì sung sướиɠ, nhưng nước mắt lại không ngừng chảy ra…
Thấy Thẩm Uyển khóc, Thẩm Thành trước giờ chưa từng biết cách dỗ dành an ủi cô ấy và lần này cũng vậy, anh ta chỉ biết không ngừng hôn lên đôi mắt đó, nuốt hết những giọt nước mắt cay đắng vào trong.
Thẩm Thành nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô ấy, không biết nên vui, nên buồn, hay nên phẫn nộ, cổ họng anh ta bật ra lời an ủi: “Chị, đừng khóc.”
Anh ta rút khỏi người Thẩm Uyển, lấy khăn giấy trong tủ lau cho cả hai người, sau đó vòng tay qua eo cô ấy, vẫn áp mặt lên bầu ngực mềm mại, trông như chú khỉ con.
Thẩm Uyển ôm anh ta, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, trong lòng cô ấy như được thứ gì đó lấp đầy, vừa thỏa mãn, vừa thoải mái.
Anh ta nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ, nhanh hơn bao giờ hết…
“Đừng rời xa em…” Khi ánh trăng buông xuống, bình minh chưa ló dạng, không biết ai là người đã phát ra tiếng nói.