Mấy người cùng nhau trở về Vân Hi phủ, nhìn hai người phía sau vẫn một mực im lặng không nói gì, Vân Hi liền dùng ánh mắt trao đổi với Cẩn Y, muốn hỏi nàng xem Lục Nhiễm người này đột nhiên vì sao lại trở nên như vậy, trước đây không phải rất ồn ào dính lấy Lam Sênh hay sao?
Đột nhiên trở nên im lặng như vậy, Vân Hi hắn cũng nhìn không quen.
"Lục Ca, không phải huynh rất mong chờ Lam Ca quay về sao?" Cẩn Y chính là cảm thấy cái bầu không khí này cũng quá ngột ngạt đi, bản thân nàng chính là không nhịn được muốn phá vỡ nó.
Một câu này vừa nói ra, Lam Sênh lại có chút cứng đờ người, đúng vậy, hắn đang lo sợ điều gì đây? Chính là điều nên đến cuối cùng cũng phải đến mà, chuyện này thiếu chủ ở ngoài chiến trường đã không ít lần cùng hắn nhắc đến, nhưng hắn chính là không biết phải nói làm sao nha?
"Thiếu chủ, Cẩn Y, xin phép"
Lam Sênh nói rồi không chờ người đối diện trả lời liền nhanh chóng dùng lực lôi nam nhân áo đỏ bước đi, cứ như vậy dùng đạo lực vô cùng mạnh, nam nhân áo đỏ chính là phản ứng không kịp, cuối cùng cánh cửa đóng lại rồi hắn mới kịp phản ứng ra.
"Lam Sênh huynh phát điên...ưm"
Lục Nhiễm vùng tay ra khỏi người nọ, chưa kịp nói hết câu thì đã bị người nào đó dùng miệng chặn lại, Lục Nhiễm cả kinh theo quán tính lùi lại phía sau, vừa bước được một bước nơi hông liền bị cánh tay nào đó gìm chặt lại, không cho phép thoát khỏi.
Môi lưỡi hai người cứ như vậy mà quấn lấy nhau, cánh tay Lục Nhiễm cũng chủ động vòng lên cổ Lam Sênh, nụ hôn này cứ như vậy dây dưa đến khi Lam Sênh cảm giác được người trong lòng hắn đang có chút muốn ngộp thở, lúc này Lam Sênh mới từ từ rời khỏi nhưng vẫn vô cùng luyến dùng lưỡi liếʍ nhẹ lên bờ môi của Lục Nhiễm một cái mới hoàn toàn rời đi.
Lam Sênh khàn khàn cất giọng, đầu mũi cũng có chút cay, dùng tay ôm chặt nam nhân áo đỏ vào trong ngực, lại dùng cằm cọ nhẹ lêи đỉиɦ đầu người nọ: "Ngươi hiểu ý ta chưa"
Lục Nhiễm bị người nọ hôn đến có chút choáng váng, trong lòng cũng là một mảnh ngọt ngào, cứ như vậy liền áp chặt mặt vào ngực đối phương tham lam hít hà mùi thơm của người nọ, trước khi ra chiến trường còn lừa hắn ngủ quên, một năm trời lại không lấy một lá thư báo bình an, Lục Nhiễm vốn tưởng người này muốn phủi sạch quan hệ với hắn, nào ngờ...
"Được rồi, ra dùng cơm thôi, mọi người đang đợi chúng ta rồi"