Hắn dẫn nàng trèo lên mái ngói của đài quan sát, đây là nơi cao nhất của Tây Châu, cũng là nơi bí mật của hắn cùng Cẩn Hạo năm xưa.
"Lúc trước, ta cùng huynh trưởng của muội thường đến đây ngồi"
Cẩn Y quay sang nhìn hắn: "Huynh có giao tình với huynh trưởng của muội sao"
"Là do muội không nhớ" Vân Hi có chút giận dỗi thoáng qua cất lời.
Năm xưa là ai luôn cưng chiều nàng?
Ai luôn bế nàng trên tay, ai luôn cho nàng ăn mứt hoa quả?
Hắn thật muốn đánh vào mông nàng như lúc nàng còn bé mà.
Là tiểu oa nhi nào lúc trước móc nghéo với hắn sẽ không quên hắn?
Nói sẽ ngoan ngoãn không chạy theo tiểu công tử nào chơi đùa mà chờ hắn trở về?
Những ngày tháng ở Tây Châu, hắn cũng rất tò mò về nhóc con đã trưởng thành như thế nào rồi, nhưng không một lá thư nào gửi cho hắn chủ động nhắc đến nàng, hắn cũng không thể chủ động hỏi về nàng được, rất ngại a.
Mười năm sau hắn trở về, thấy nàng mặc áo choàng lông trắng cưỡi trên bạch mã vυ't đi trong màn tuyết, không nhìn lấy hắn một lần nào cả. Hắn liền có chút hoài nghi nhân sinh, hoài nghi những vị ở kinh thành kia đã dưỡng nàng như thế nào?
Hắn từng tưởng tượng, Dạ Hoa nhất định sẽ dạy ra một nữ tử cầm kỳ thi hoạ đều giỏi, Cẩn Nghiên sẽ dạy muội ấy công dung ngôn hạnh, Mặc Nhã Tịnh sẽ dạy nàng bếp núc, muội muội của hắn Vân Khương nhất định sẽ dạy cho nàng trà đạo hoặc ít nhất sẽ giúp nàng không quên hắn đi.
Chỉ là không ngờ, mười năm sau hắn quay trở lại, huynh đệ tỷ muội thân thiết của hắn liền tặng cho hắn một cỗ kinh hỉ không thôi.
Nghe lời Cẩn Hạo nói, khiến ảo ảnh về một nữ tử nhỏ nhắn được hắn bảo bọc trong lòng cuối cùng cũng triệt để tan vỡ.
Dạ Hoa huynh đệ tốt của hắn không dạy cho nàng cầm kỳ thi hoạ, mà là dạy binh thư chiến lược. Cẩn Nghiên đảm đương dạy muội ấy cầm kỳ thi hoạ cũng xem như không tệ. Mặc Nhã Tịnh có dạy nàng, nhưng nàng liền đυ.ng đâu hư đó. Người khiến hắn thất vọng nhất chính là muội muội của hắn Vân Khương lại lén dẫn nàng đi uống rượu từ bé.