Trans: Cảnh Nhàn
Cô em vợ này của mình, tuổi còn nhỏ, dáng người trổ mã thật sự không tệ chút nào, vai gầy eo thon đường cong thướt tha, hai cánh mông cong vừa tròn vừa vểnh, lúc ở trường học khi ôm ngang cô lên, không nhịn được vờ như vô tình sờ lên trên, mềm mại đàn hồi thật thoải mái.
Đôi tay mảnh khảnh kia ôm lấy cổ anh, mùi hương ngọt ngào của thiếu nữ quanh quẩn trong mũi, khiến người ta không khỏi đứng núi này trông núi nọ.
Không biết có phải chân của Tô Nhân thực sự quá đau đớn hay không, cắn môi nằm trong lòng anh "Ưʍ.." một tiếng, âm thanh kia nghe giống như đau đớn lại tựa như vui sướиɠ, lúc đó anh có cảm giác kích động, bắt cô quỳ xuống, chổng cái mông nhỏ tròn trịa lên cao, đè eo cô, côn th*t từ phía sau đâm mạnh vào mà thao.
Chu Mộ Ngôn lại liếc nhìn cặρ √υ' trắng nõn kia của cô gái, theo động tác cởi dây giày của cô hai quả cầu thịt lắc lư run rẩy, yết hầu người đàn ông lăn lộn, trong lòng thầm thở dài, vưu vật như vậy, đáng tiếc lại là em vợ của mình, không tốt cũng không thể xuống tay.
Anh ngồi xổm xuống giúp cô cởi giày ra, khẽ nói: "Để anh bôi thuốc cho em."
"..."
Vốn dĩ Tô Nhân muốn mở miệng từ chối, nhưng lúc nãy cậy mạnh muốn tự mình đi, chân vừa chạm đất càng đau hơn, cuối cùng chỉ có thể nhờ anh rể ôm cô ra vào, trong lòng hơi thẹn thùng, muốn nhanh khỏi, đã gật đầu đồng ý.
Bàn tay của người đàn ông ấm áp mạnh mẽ, nắm lấy bàn chân trắng nõn của cô gái, sau khi bôi thuốc xong anh lại bắt đầu xoa bóp mắt cá chân đang sưng tấy giúp cô.
"Ư...Anh rể...đau quá..." Tô Nhân cắn môi thì thào nói, nước mắt không kìm được rơi xuống.
"Đừng khóc."
Chu Mộ Ngôn đưa tay muốn lau nước mắt cho cô, giơ tay lên giữa không trung rồi lại thu về, cau mày dùng sức nhẹ hơn.
"Bây giờ thì sao? Còn đau không? Nhân Nhân, em nhịn một chút, bầm máu sưng tấy phải xoa bóp cho nó ra, nếu không sẽ lâu lành."
Hình như bây giờ anh đã biết tại sao mọi người trong nhà lại chiều chuộng cô em vợ bé bỏng này rồi, nhỏ nhắn nũng nịu, động một tí là chảy nước mắt, khóc làm lòng dạ người khác cũng rối bời.
"Vâng..."
Cô gái ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng vẫn cảm thấy hơi tủi thân, cô rất sợ đau nhưng chậm chạp thì không biết thuốc có tác dụng không, hay là để anh rể giúp cô đánh tan cục máu bầm, chỗ bị thương hình như cũng không đau như vậy, còn có một cảm giác dễ chịu khó tả, tay anh rể vừa chạm vào thì nhiệt độ trên chỗ da đó cũng cao hơn một chút, còn có...
Khuôn mặt anh tuấn kia của anh thỉnh thoảng còn dịu dàng hỏi nhỏ cô còn đau không? Thật ra anh rể cũng không đáng sợ như vậy, cô cảm thấy mình không sợ anh đến như vậy nữa.
Sau khi Chu Mộ Ngôn xoa bóp cho Tô Nhân xong đã đi vào phòng vệ sinh, cởϊ qυầи mình ra, côn ŧᏂịŧ thô dài dữ tợn nhảy bắn ra, anh nhắm mắt lại tuốt nhẹ, nghĩ tới bàn chân vừa trắng vừa mềm của em vợ lúc nãy, cô sợ đau rụt người lại về phía sau, đường viền của chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng trong suốt hiện rõ trước mắt anh, lờ mờ nhìn thấy vài sợi lông m* lưa thưa, máu của người đàn ông dồn lêи đỉиɦ đầu, anh đã dùng rất nhiều sức mới khống chế được nội tâm đang kích động của mình, không ngừng cảnh cáo bản thân người trước mặt là em gái của vợ anh, là em vợ của anh, không thể tùy tiện làm bậy.
"Hứ..."
Chắc là đã quá lâu không có phụ nữ, du͙© vọиɠ mới mãnh liệt như vậy.
Chu Mộ Ngôn xoa dịu một lát, rửa tay rồi đi vào bếp nấu cơm, súp gà nấm tùng nhung, cải thìa xào, suy nghĩ rồi lại làm món hạt ngô lòng đỏ trứng yêu thích của cô gái, gọi Tô Nhân hai tiếng, không trả lời, anh mở cửa ra, cô gái mặt áσ ɭóŧ, nằm trên giường ngủ ngon lành.