Edit by Zoe
Truyện chỉ được đăng tải trên s1apihd.com: @SmallskyofTT thôi bạn nhé!
* * *
"Ta nói cái này trước." Xuyên Tử giơ ly rượu gạo trong tay lên: "Một năm này, cảm ơn tam ca tam tẩu, nếu không phải có hai người thì em làm gì được như bây giờ." Xuyên Tử vừa nói xong hốc mắt liền đỏ lên.
Từ khi cha mẹ hắn qua đời, vì không muốn đại bá cướp đồ của nhà hắn đi mà hắn thiếu chút nữa đã cầm dao động thủ, vật được bảo vệ nhưng thanh danh thì hỏng, người khác sau lưng đều nói hắn là tên côn đồ, kẻ điên, là tam ca của hắn, cầm tay mang hắn đi buôn bán, một phân tiền cũng không lỗ hắn, còn có tam tẩu của hắn, chưa bao giờ dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn hắn, còn cố ý để tam ca gọi hắn đến cùng ăn cơm tất niên.
Về sau, tam ca tam tẩu chính là anh ruột chị dâu ruột của hắn.
"Ta cũng nói." Lục Vi Vi nhìn thấy bộ dáng đại nam nhân muốn rơi nước mắt của Xuyên Tử, còn đang muốn cười nhạo hắn, không nghĩ tới bản thân còn chưa nói đã khóc: "Cảm ơn Niên Niên, nếu không phải có ngươi giúp ta thì khẳng định ta đã bị tiểu tiện nhân Phương Hồng kia hãm hại, lần nào bọn họ cũng đều không tin ta, từ trước đến nay vẫn luôn như thế."
"Ô ô ô... nấc..." Lục Vi Vi vừa nói vừa khóc, còn nấc một cái.
"Được rồi được rồi, còn khóc cái gì nữa." Khiến Tô Niên Niên dở khóc dở cười cầm cái khăn đưa cho Lục Vi Vi.
"Tôi cũng, cảm ơn em." Hàn Thanh Minh nhìn Tô Niên Niên không chớp mắt, cảm ơn trời cao đã để anh gặp được em, cảm ơn em đã gả cho anh, chăm sóc anh, khiến anh tràn trề hy vọng về một tương lai của chúng ta.
Cảm nhận được tình ý của Hàn Thanh Minh, trong lòng Tô Niên Niên ngọt như mật.
"Không định ăn cơm sao." Lục Vi Vi thút tha thút thít hỏi, sao cảm thấy bản thân mình có chút ăn không nổi.
Truyện chỉ được đăng tải trên s1apihd.com: @SmallskyofTT thôi bạn nhé!
"Ăn thôi." Tô Niên Niên dời tầm mắt, sờ khuôn mặt có chút nóng.
Nhìn hai người kia không được cao hứng, Tô Niên Niên cảm thấy bản thân phải nói chút gì đó: "Không phải người xưa có câu, ngày tháng tốt lành còn ở phía sau, tin ta đi, chỉ cần chúng ta cùng nhau nỗ lực, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt." Tô Niên Niên nói xong liền uống một ngụm rượu, thật cay.
Đúng! Hàn Thanh Minh gật đầu cười, hai người khác cũng mù quáng sùng bái đi gật đầu theo.
Thế này không phải hay hơn sao.
Ban đầu Lục Vi Vi chấm tương Tô Niên Niên làm còn cảm thấy cay, không nghĩ tới càng ăn càng nghiện, căn bản không thể dừng được, những người khác cũng thế.
Bốn người ăn uống no nê, xoa xoa cái bụng nhỏ, cực kỳ thỏa mãn.
Để một mình Lục Vi Vi về nhà quá nguy hiểm, Tô Niên Niên đề nghị sau khi ăn xong đi dạo tiêu thực, mọi người cùng đưa nàng ấy về chỗ ở của thanh niên tri thức, không nghĩ tới Lục Vi Vi không muốn quay về.
"Ta muốn ngủ ở chỗ này, không muốn về ngủ với Lý Thanh Thanh đâu." Nàng mới không về đâu.
"Thôi đi, nhà bọn ta không thừa giường." Tô Niên Niên thật đúng là hết cách, điều kiện của nhà bọn họ đơn sơ, chỉ có một chiếc giường.
"Vậy được rồi, ta đi về." Lục Vi Vi không tình nguyện, trước khi đi còn để lại một câu: "Hàn Thanh Minh, mấy ngày nữa, anh nhớ làm cái giường nha, ta muốn đến ngủ."
Hàn Thanh Minh không phản ứng lại nàng, trong lòng kiên quyết nghĩ sẽ không làm giường.
Trên đường đi Hàn Thanh Minh phát hiện Tô Niên Niên đi đứng không được thẳng, đưa Lục Vi Vi về xong, nàng lắc lư càng rõ ràng.
"Tam ca, hình như tẩu tử say." Xuyên Tử nói, cũng không uống nhiều lắm mà ta.
"Ừ, ta đỡ nàng ấy đi về." Hàn Thanh Minh bất đắc dĩ, về sau anh tuyệt đối sẽ không để nàng chạm vào rượu.
"Tay tôi lạnh, anh sưởi ấm cho tôi đi." Tô Niên Niên thò tay xoa xoa lòng ngực Hàn Thanh Minh.
Lần này anh xác định nàng thật sự đã say, Hàn Thanh Minh biết nàng có thói quen yêu thích sạch sẽ nên chịu khó múc nước lau chân lau tay cho nàng.
"Hàn Thanh Minh, anh biết lần trước nương anh nói gì với tôi không, bà ấy nói tôi không sinh được con, ô ô ô, hai ta còn chưa ngủ qua, một mình ta thì sinh thế nào." Tuy rằng uống say, nhưng lời nói ra lại là thật lòng.
Hàn Thanh Minh chấn động, cô nương này uống say cái gì cũng nói được chứ ngày thường đều giống như chú chim nhỏ.
"Vậy em muốn sinh con không?" Muốn sinh cho anh một đứa con sao? Hàn Thanh Minh khẩn trương không dám thở.
"Không muốn." Tô Niên Niên lưu loát trả lời.
"Ào" một phát, giống như có một chậu nước lạnh dội thẳng lên trái tim, lạnh băng.
"Tôi còn nhỏ, hiện tại sinh con thì cơ thể sẽ bị thương tổn rất lớn, về sau mới có thể."
Câu trả lời của Tô Niên Niên thiếu chút nữa đã muốn mạng của Hàn Thanh Minh, anh kéo dài tiếng: "Tiểu trứng thối."
"Nhưng mà, chúng ta có thể ngủ." Tô Niên Niên chậm rãi nói thầm vào tai anh.
Hơi thở ấm áp chợt ập đến, hai tai Hàn Thanh Minh có chút đỏ lên, tiểu hỗn đản này say rượu đúng là không kiêng nể gì.
"Em biết bản thân mình đang nói cái gì không?" Anh khẽ cắn môi.
"Biết nha." Tô Niên Niên còn gật cái đầu nhỏ, như là sợ không đủ sức thuyết phục:" Sao" nàng thò lại gần hôn lên mặt anh một cái.
Hàn Thanh Minh lập tức ngây người, phải một lát sau mới phản ứng lại, tâm trí quay lại, việc này không thể trách anh.
"Hàn Thanh Minh, anh phải đối xử với em đặc biệt đặc biệt..... tốt" Một chuỗi đặc biệt, còn chưa nói xong đã mệt xỉu đi.
"Về sau, mạng đều là của em."
Đinh, hệ thống trói định thành công.
-
Ngoài cửa gió Bắc thổi mạnh, lạnh thấu xương, vũng nước ở cửa còn đóng băng, Hàn Vượng Tài thành thật sưởi ấm ổ mới dựng của nó, trong phòng có bếp lò, ấm áp dễ chịu, khiến người ta thoải mái không muốn rời giường.
Hàn Thanh Minh dậy sớm, lo Tô Niên Niên đói bụng, đem sủi cảo hôm qua thừa ra hấp ở trong nồi, nước rửa mặt của nàng cũng đã sớm đun xong xuôi, lo nàng bị đông lạnh.
Sau khi làm xong, anh ngồi ở đầu giường ngắm nhìn Tô Niên Niên còn đang ngủ say, nàng có thói quen vùi đầu vào trong chăn, nhưng anh đã từng nghe Nhị gia nói như vậy là không tốt, liền nhẹ nhàng xốc chút chăn lên để đầu nàng lộ ra, trong lúc ngủ nàng mơ màng hiển nhiên cảm nhận được, vùi đầu lại vào trong chăn.
Truyện chỉ được đăng tải trên s1apihd.com: @SmallskyofTT thôi bạn nhé!
Hàn Thanh Minh khẽ cười, hiện tại anh cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, chẳng phải sợ cái gì mà ngắm nhìn nàng.
"Đau" Đây là cảm giác mà Tô Niên Niên thấy rõ nhất, tên hỗn đản Hàn Thanh Minh này, bị bỏ đói cả đời sao.
Nàng không muốn động đậy, gian nan mở mắt ra, phát hiện tên đầu sỏ hại nàng đang ngồi ở đầu giường, lập tức nhắm mắt lại, hừ.
Cảm thấy quyết định không để Lục Vi Vi ngủ lại tối hôm qua quả thực vô cùng chính xác, nhớ đến hành động đêm qua của bản thân....... Nàng xấu hổ chết mất.
"Tỉnh, muốn rời giường hay không." Hàn Thanh Minh ôn nhu nói.
"Tê" vừa định lật người, quên mất bản thân... cái gì kia...
"Còn đau không?" Hàn Thanh Minh thấy nàng đau ngọt ngào cong môi, đêm qua anh cũng không dám dùng hết sức, sợ làm nàng đau.
"Câm miệng." Tô Niên Niên chán nản, đây là lần đầu tiên mà, làm gì có ai giỏi đến vậy.
Dưới sự trợ giúp của Hàn Thanh Minh, Tô Niên Niên cũng mặc quần áo xong, ở trong phòng vệ sinh sạch sẽ, còn được ăn sủi cảo nóng hầm hập.
Ô, nàng rất vừa lòng với dịch vụ này.
"Tam ca, lão thái thái nhà các anh té ngã, anh mau đi xem một chút đi." Xuyên Tử ở ngoài cửa nói lớn.
Hai con người còn đang ở trong phòng âu yếm thì nghe thấy ở ngoài cửa có người gọi tam ca.
Thì ra là lão thái thái đi đường không chú ý, dẫm phải băng trượt chân.
"Em ở nhà chờ, anh đi xem." Hàn Thanh Minh mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài.
"Em đi với anh." Nhỡ đâu có người lại nói nàng không hiếu thuận thì sao.
"Không cần, bên ngoài lạnh, em đừng đi ra ngoài." Hơn nữa nàng đi cũng vô dụng, lão thái thái đi bệnh viện có mấy người đi theo rồi.
"Có anh rồi." Hàn Thanh Minh đóng cửa chặt cho nàng, cửa lớn cũng đóng kím mít.
Dù Tô Niên Niên chán ghét lão thái thái nhưng lúc này cũng có chút lo lắng, nhỡ đâu bị ngã nặng, tết nhất đến nơi rồi.
"Đinh, kí chủ, cô có nghe thấy tiểu khả ái này đang nói không?"
?
??
???
"Là ai, ai đang nói chuyện?" Tô Niên Niên nhìn một vòng xung quanh, cũng không thấy có người nào khác.
"Ai đấy, giả thần giả quỷ?" Nàng nhanh chóng đi đến bên trong giường, lấy chăn che kín đầu. Đọc truyện hay tại # TRUMtruye n.M E #
"Là tôi, lá gan của cô thật nhỏ, hì hì hì."
"Ta nói cho ngươi biết, mau chạy nhanh ra ngoài, bằng không thì ta sẽ báo nguy." Vì sao nàng lại không đi ra ngoài cùng Hàn Thanh Minh cơ chứ, nhất thời ham thoải mái, hiện tại có thể mất mạng a.
"Tôi đang ở trên cổ cô nha." Tiểu khả ái nhẹ nhàng nói.
Tô Niên Niên lập tức lấy bùa bình an tỏa ra hơi nóng ở trên cổ ra, xem xét, chẳng lẽ không gian xuyên sách chuẩn bị xuất hiện?
Tác giả có lời muốn nói: Nam chủ nữ chụ cuối cùng cũng ở bên nhau, tung hoa tung hoa!
Zoe: Hé hé
(⌒▽⌒)♡