Siêu Cấp Shipper

Chương 510: Bán đồng đội

Lúc này Thẩm Điềm mới nhận ra chỗ mình đánh có gì đó sai sai, cô ta lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng đưa mắt nhìn về điện thoại.

Trong mấy giây trước, chính Luna của cô ta cũng đã sống lại, lúc đang lao đến khu vực hoang dã thì thuận tiện kiểm tra tình trạng của đồng đội, thì bất ngờ phát hiện một tình huống khiến cô ta hết sức ngạc nhiên, vàng của Phương Dạ còn nhiều hơn Diệp Tô rất nhiều!

“Phương Dạ, có phải anh cướp lính của Tiểu Tô không?’

Dựa theo cơ chế của thuốc trừ sâu, tướng nào ra đòn cuối có thể nhận được rất nhiều tiền vàng, vậy nên hỗ trợ bình thường sẽ không làm chuyện kiểu này, mà sẽ nhường mọi cơ hội cho ADC.

Nhưng hết lần này đến lần khác Phương Dạ là một hỗ trợ mới không bình thường, ỷ vào da dày thịt dày mà hết nhảy bên trái lại nhảy bên phải hàng lính, đánh lính đánh đến mức vui vẻ tràn đầy, bởi vì anh ra tay rất nhanh, độ căn thời điểm cũng khá cao, nên Marco Polo tất nhiên không thể cướp được.

Mặc dù Diệp Tô vẫn luôn suy nghĩ lung tung nhưng Phương Dạ lại không quan tâm, nhưng mà anh cũng hài lòng bởi vì con tướng này quá hung dữ, vậy nên cả hai người đè được đường, tướng địch chỉ có thể núp dưới trụ lúc ăn được lính lúc không, có vẻ như nhìn còn tệ hơn cô ta.

“Sách lược nói rằng nên chú ý sửa chữa kiếm, có vấn đề gì sao?” Phương Dạ giả vờ ngu, nói.

Thẩm Điềm tức giận nói: "Hiện tại anh đang trấn áp chủ lực chính của chúng ta, biết không, mau chóng dừng lại cho tôi!”

“Được rồi.” Phương Dạ ngoài miệng đáp, nhưng Frostmourne trong tay Arthur vẫn tiếp tục vung thẳng ra, một lần nữa chính xác lấy đi một tên lính tầm xa không máu trước mặt, khiến Diệp Tô tức giận đến mức trợn tròn mắt.

“Phương Dạ, anh …” Thẩm Điềm đang định chửi mắng, thì lại phát hiện có một bóng người thấp thoáng bên cạnh mép cỏ, thì ra nhất thời không để ý, cũng không nhận ra đối phương muốn tới bắt mình.

Chưa đến mười giây, Luna vừa lên cấp hai thì đã ngã xuống đất lên bảng, đàng hoàng đưa ra đầu của người thứ hai, khiến cô ta tức giận đến nỗi muốn hộc máu.

Diệp Tô cười khổ: “Chị Điềm, chị nên lo cho bản thân mình trước đi, nếu lại bị bắt một lần nữa, thì ván này không cần phải tranh tài thi đấu nữa.”

Luna mạnh nhất khi làn sóng hạ Bạo Quân ở cấp độ thứ 4, bây giờ cô ta đã chết hai lần, lấy được Bạo Quân chắc hẳn đã trở thành một hy vọng xa vời.

Quả nhiên, sau khi hai tên tướng định đánh gϊếŧ Bạo Quân thành công, thì nhân cơ hội nhận Bạo Quân, càng mở rộng thêm lợi thế, mặc dù cô gái đi đường giữa ý thức được điều đó, những hoàn toàn không dám đến đó, mà sau khi Bạo Quân bị diệt xong, cô ta thậm chí còn thủ ở trụ để tránh bị bắt.

Cô gái phán đoán rất chính xác, ba tên tướng địch đã nhanh chóng đẩy mạnh vào trụ giữa, cô ta chỉ có thể nấp ở trụ thứ hai tung một số kỹ năng, trơ mắt nhìn trụ một bị phá hủy.

Thời gian chậm rãi trôi qua, kẻ địch gần như đã đẩy được các trụ ở bên ngoài, sau khi chiếm được Chúa Tể, tất cả cùng nhau tập hợp lại, chuẩn bị sẵn sàng hạ gục trụ cao ở đường giữa.

Lúc này Luna mới lên được một số trang bị cơ bản, sự phát triển của những người khác vẫn còn miễn cương, Arthur là người có vàng nhiều nhất, anh lợi dụng sức cơ động cao đánh liên tiếp vào ba trụ bên ngoài, bây giờ anh là người giàu nhất.

Nếu có ai đó luôn đứng ngoài quan sát, thì có thể nhận thấy rằng, cho tới tận bây giờ Phương Dạ chưa bao giờ mắc sai lầm trong việc đánh lính và đánh vào trụ, vậy nên anh mới có thể duy trì vàng cao nhất trong trận…

Hơn nữa anh luôn quan sát động tĩnh của đối phương, chỉ cần ba tên tướng địch không xuất hiện là sẽ rút lui, vậy nên mặc dù sóng dữ , nhưng cho tới tận bây giờ anh vẫn chưa bị bắt thành công, đội trưởng bên tướng địch tức giận đến mức nghiến răng.

Cho đến bây giờ, Arthur vẫn dẫn đầu, hiện tại là trang bị của anh thuần thịt, vậy nên lượng máu cũng không tầm thường, đội trưởng bên tướng địch thấy hàng lính vẫn còn dài, nên cũng từ bỏ ý định năm người đi bắt, tập trung vào việc đẩy trụ là xong.

“Phương Dạ tiếp tục dẫn đầu không cần trở lại, chúng tôi sẽ bảo vệ trụ chính!” Thẩm Điềm biết mặc dù Phương Dạ đủ ấm đủ no, nhưng anh lại không hề có sự hợp tác nào với bốn người bọn họ, thay vì để anh lùi về phòng ngự trên cao, thì còn không bằng liều mạng xông pha.

Phương Dạ khá thẳng thắn: “Được rồi, các cô cố gắng thêm chút, tôi sẽ nhanh chóng đẩy lên được trụ cao đối diện sớm thôi.”

Ngay khi anh đang trả lời, thì tướng địch đã thổi kèn ra lệnh tấn công, sau khi chín vị tướng thăm dò và tung chiêu lẫn nhau, thì cuối cùng cũng bắt đầu cuộc chiến dưới trụ chính.

Mặc dù trang bị và cấp độ kém hơn một chút so với bên đối phương, nhưng cả bốn người họ vẫn không hề sợ, vẫn luôn liều mạng phòng thủ dưới sự yểm hộ họa lực của trụ chính.

Hai bên chiến đấu qua lại, kỹ năng của Thẩm Điềm rất tốt, miễn cưỡng có thể có thể thực hiện thao tác tuyệt vời của hoạt động liên tục vô tận dưới mặt trăng, nhưng đáng tiếc là thiết bị luôn có sai sót, và nếu không có buff màu xanh, cô ta chỉ hoàn thành màn trình diễn được một lúc, cuối cùng bị Chung Quy đối diện móc kéo lại, bị Lỗ Ban bắn thương.

Sau khi tình thế trở thành ba chọi năm, sự sụp đổ trong tích tắc, dù ba cô gái vùng lên chống cự nhưng vẫn không thể đối phó với năm tên tướng địch có đôi mắt như sói, lại rất nhanh có hai người ôm hận gục xuống, mà bên trong trụ ở giữa cũng bị hạ gục thành công, chỉ có Marco Polo lẻ loi một mình run rẩy ở đằng sau căn cứ.

Nhìn thời gian hồi sinh đếm ngược, trong lòng Thẩm Điềm lập tức trở nên tro tàn: “Xong rồi, lần này thì kết thúc thật rồi.”

Mặc dù hầu hết năm tướng địch ở trong tình trạng máu ít hoặc nửa máu còn lại, nhưng năm chọi một hoàn toàn không sai, vả lại với trang bị và Buff của bọn họ, chỉ cần vài giây là có thể phá hủy căn cứ.

Đội trưởng bên đối phương thậm chí đã dùng giọng hét lên : “Ha ha ha ha, lần này các cậu đã biết chúng tôi chơi giỏi như thế nào rồi đi, ngoan ngoãn giải tán đội đi!”

“Sau khi giải tán không có nơi nào để đi, vậy thì cũng có thể cân nhắc gia nhập đội của chúng tôi mà!”

“Đúng vậy, anh trai tôi đây hứa sẽ yêu thương các cô…”

Ngay khi năm người đang nói chuyện vô nghĩa, dương dương đắc thắng, thì một bóng người mặc áo giáp đen đột nhiên xuất hiện phía sau.

“Tiểu Tô, hãy cùng nhau đánh bay bọn chúng!”

Phương Dạ lao về phía nhóm địch đang hô hào nói chuyện trong kênh, ba tấm khiên màu đen xoay tròn xung quanh cơ thể không ngừng chiếu ra ánh sáng tử thần!

“Được!” Sau khi nhìn thấy khí thế bất khuất của anh, toàn thân Diệp Tô lập tức sôi trào nhiệt huyết, lúc này mới từ phía sau trụ lao lên.

Diệp Tô đã đoán chắc tướng địch sẽ tung ra đợt kỹ năng đầu tiên vào mặt Phương Dạ, dựa vào trang bị thịt toàn thân thì chịu đựng trong vài giây cũng không thành vấn đề, cho nên cô ta chỉ cần chớp thời cơ thu hoạch là được rồi, nói không chừng có thể chống đỡ được đợt này!

“Cố lên, Phương Dạ, cố lên, Tiểu Tô, chúng ta vẫn còn cơ hội!”

Suy nghĩ của ba người đang gục Thẩm Điềm giống hệt như Diệp Tô, lúc này bọn họ cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể âm thầm cổ vũ cho hai người bọn họ từ đáy lòng.

Thật không may, không ai ngờ rằng sau khi Marco Polo bắt đầu lao ra, bóng dáng của Arthur đột nhiên rõ ràng hơi dừng lại.

Cái dừng lại này cũng không sao, Diệp Tô tội nghiệp không hề phản ứng gì mà lao vào tầm tấn công kỹ năng của đối phương.

Trong kênh chat đồng đội, đội trưởng bên tướng địch hét lớn: "Đừng để ý đến  Arthur thuần thịt không bị thương đó, trước mắt thì cứ để Marco Polo cho tôi!”

Sau khi nhìn thấy mình đang gặp nguy hiểm, đầu óc của Diệp Tôi trong chốc lát trở nên trống rỗng.

Tình huống này là như thế nào, thế mà còn tướng này lại bán đứng tôi?

Cô còn chưa kịp nói lời nào, thì đã mất gần hết máu trong giây lát bởi tập kích của tướng địch, Thẩm Điềm kinh ngạc, há hốc mồm đến mức có thể nhét được một quả trứng vịt muối.

Khốn nạn!

Không tuân theo mệnh lệnh, tranh giành quân lính, bán đứng đồng đội…

Ngay trong trận đấu này, tên Phương Dạ này đã làm tất cả những gì mà người hỗ trợ không nên làm…