Siêu Cấp Shipper

Chương 226: Nhân vật nguy hiểm

Sắc mặt Hạ Vi trắng bệch hỏi: “Trưởng quan, có phải anh nhầm lẫn rồi không, tiệm của chúng tôi hôm nay mới thử nghiệm kinh doanh, làm sao có thể làm loại chuyện phạm pháp như thế này được?”

“Phạm pháp hay không không phải cô nói là được, cần phải có bằng chứng.” Tiểu đội trưởng nói: “Cô đã xem lệnh khám xét rồi, bây giờ có thể cho chúng tôi vào được chưa?”

Hạ Vi gật đầu: “Mời.”

Cây ngay không sợ chết đứng, trong lòng chị ấy biết rõ công thức pha trà sữa, đương nhiên sẽ không sợ cảnh sát kiểm tra.

Đầu tiên, cảnh sát sẽ cho hết người ra khỏi bếp dưới, sau đó răng dây cảnh báo, rồi để cho hai nhân viên hóa nghiệm kiểm tra kỹ càng.

Đám đông vây quanh xem, trong đó có Trâu Lệ Lệ, cô ta căng thẳng nói: “chị Vi, nếu như bọn họ thật sự kiểm tra ra có thuốc phiện thì phải làm sao?”

Vì để bảo mật, nên công thức của Miêu Bất Lý chỉ có một mình Hạ Vi biết, những nguyên liệu kia cũng đều là chính chị ấy chuẩn bị, vì thế những nhân viên khác đều không biết bên trong có gì bất thường hay không.

Hạ Vi trợn mắt với cô ta: “Điều đó là không thể nào, cô cảm thấy tôi là loại người thiếu đạo đức sao?”

Trâu Lệ Lệ gượng cười: “Đương nhiên không phải vậy, tôi chỉ là thuận miệng nói mà thôi.”

Hạ Vi thở dài nói: “Haiz, thử nghiệm kinh doanh ngày hôm nay đúng là việc này chưa xong việc khác đã đến, lần báo cáo nặc danh này, nói không chừng lại là  chuyện tốt mà Tề Tử Du kia làm, hơn nữa còn không biết đằng sau có thủ đoạn khác hay không.”

Trâu Lệ Lệ tức giận bất bình nói: “Thằng cha kia quả thật đáng ghét mà, không thu mua được công thức liền dùng thủ đoạn đê tiện này, sớm muộn gì cũng có người dạy cho nó một bài học!”

Đang nói thì hai nhân viên hóa nghiệm cầm theo ống nghiệm đi ra, sau khi nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của bọn họ, Hạ Vi và Trâu Lệ Lệ đều cảm thấy có chút không hay.

Tiểu đội trưởng lên trước hỏi: “Kiểm tra thế nào?”

Nhân viên hóa nghiệm không nói chuyện, chỉ gật đầu.

Khuôn mặt tiểu đội trưởng lập tức trở nên nghiêm trọng, sau đó ra lệnh cho cấp dưới: “Đưa chủ tiệm về đồn, sau đó tạm thời phong tỏa tiệm trà sữa!”

“Vâng, đội trưởng!”

Sau khi biết kết quả, khách hàng đứng xung quanh quan sát lập tức thay đổi sắc mặt, đặc biệt là những đứa trẻ con đã uống trà sữa kia!

Á đù, chả trách gì Miêu Bất Ly này lại thơm ngon như vậy, thì ra bên trong có thêm nguyên liệu khác!”

“Không phải tôi đã nói rồi sao, mùi vị của các tiệm trà sữa đều gần giống nhau cả, nếu như có một cốc trà sữa rất dễ dàng làm người khác khó quên, thì tám đến chín phần là có vấn đề!”

“Bà chủ này trông rất xinh đẹp, nhưng tim thật đen tối mà, không ngờ lại nghĩ ra cách thiếu đạo đức như vậy để tăng lượng tiêu thụ, thật độc ác!”

“Loại người này sau này sinh em bé nhất định không có hậu môn!”

“Còn muốn sinh em bé? Tội này của cô ta đã lớn lắm rồi, kết án chung thân đã coi là tốt rồi!”

“Đúng là đáng đời cô ta…”

Hạ Vi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó chân mềm nhũn suýt chút nữa thì ngã xuống đất, may nhờ có Trâu Lệ Lệ đỡ chị ấy.

Tiểu đội trưởng nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của chị ấy, có chút không đành lòng, nên cũng không đeo vòng tay cho chị ấy.

Trước khi lên xe cảnh sát, đột nhiên Hạ Vi nhớ ra gì đó: “Đúng rồi trưởng quan, có thể để tôi gọi một cuộc điện thoại trước không?”

Tiểu đội trưởng trả lời: “Xin lỗi, bởi vì án hình của cô rất nghiêm trọng. Theo quy định, cô không thể liên lạc với bất cứ ai trong thời gian xét xử, điện thoại cũng phải nộp lên.”

Hạ Vi bất lực, chỉ có thể ngoan ngoãn lên xe.

Sau khi cảnh sát giải tán khách hàng và nhân viên cửa tiệm xong, liền đóng gói toàn bộ đồ ở dưới bếp đưa đi, sau đó dùng một sợi xích sắt dài khoá cửa lại, rồi dán đầy giấy niêm phong lên trên, Miêu Bất Ly chỉ vừa mới trả qua một khoảng thời gian thử nghiệm kinh doanh huy hoàng nửa ngày,  cứ như mà… bốc hơi.

“Ha ha ha ha ha, dám đấu với tôi? Tôi xem các người chính là không biết viết chữ ‘chết’ như thế nào!” Tề Tử Du vừa cười lớn vừa đưa tiền cho Mã Tuấn Kiệt.

Lý Mộc Vân líu lưỡi không nói lên lời, tổng giám đốc Tề quả nhiên không nói dối một chút nào, hiệu quả làm việc của đội ngũ này cao tới mức khiến cho người khác giận sôi lên, chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã khiến cho Miêu Bất Ly đã thuận lợi đóng cửa, hơn nữa đến cả bà chủ Hạ Vi cũng bị cảnh sát đưa đi!

Cô ta có chút không nhịn được mà nói: “Tổng giám đốc Tề, điều này… có phải có chút hơi quá không?”

Tề Tử Du cười lạnh lườm cô ta: “Làm sao, cô muốn dạy tôi làm việc sao?”

Lý Mộc Vân lập tức cúi đầu: “Không đam, không dám, tôi chỉ là hơi thấy Hạ Vi đáng thương mà thôi, dù sao cô ấy cũng không phải chủ nhân thật sự của Miêu Bất Ly.”

“Cô cũng không cần phải quá thông cảm, yên tâm đi, chỉ cần họ Phương kia đưa công thức cho tôi, vậy thì bà chủ nhất định không phải ngồi tù.” Tề Tử Du cười lạnh nói: “Ngồi đây nửa ngày tôi cũng nên về rồi, chuyện bàn bạc tiếp theo sẽ giao cho cô, nhớ kỹ, cửa tiệm có thể không cần, nhưng bất luận thế nào cũng phải lấy được công thức về tay! Nếu như anh ta không muốn nói chuyện với cô, vậy thì đưa phương thức liên lạc của tôi cho anh ta.”

“Biết rồi thưa tổng giám đốc Tề.”

Những nhân viên nữ của tiệm trơ mắt nhìn Hạ Vi bị cảnh sát đưa đi, cảm thấy như rắn mất đầu vậy, còn chưa Đạt thì dứt khoát ngồi ở một bên kia hút thuốc.

Bình thường Trâu Lệ Lệ là người gần nhất với Hạ Vi, vì thế đều bị những chị em khác coi là tâm phúc.

“Chị Lệ, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”

Trâu Lệ Lệ bất lực nói: “Còn có thể làm gì, các em quay về nhà nghỉ ngơi trước đi, chị xem có thể liên lạc với Phương Dạ hay không.”

Tuy là nói như vậy, nhưng số điện thoại của Phương Dạ thì chỉ mỗi Hạ Vi có, điều duy nhất có thể làm chính là ở bên ngoài tiệm ngốc nghếch ngồi đợi.

Chú Đạt đột nhiên nói: “Lệ Lệ nói không sai, các cháu đều về hết đi, chú đến đồn cảnh sát tìm bạn cũ, xem có thể châm chế tìm người bảo lãnh rồi với xét xử hay gì không.”

Trâu Lệ Lệ đột nhiên giật mình, sau đó nói: “Chú Đạt, có cần cháu đi cùng chú không?”

Chú Đạt vừa đập tàn thuốc, vừa hờ hững nói: “Không cần không cần, cháu vẫn nên ở lại đây đợi Phương Dạ đi, giờ này thì cậu ta cũng sắp tới rồi.”

Tuy rằng trong lòng Trâu Lệ Lệ không can tâm, nhưng vẫn đồng ý.

Chú Đạt lái xe đạp điện tới đồn cảnh sát, còn những nhân viên nữ thì lần lượt ra về, chỉ còn lại một mình cô ta  ngây người đứng đợi ngoài cửa tiệm.

Nhìn xung quanh không có người, Trâu Lệ Lệ lấy điện thoại ra lên diễn đàn bình thường không có gì nổi bật, sau đó nói chuyện cùng với người điều hành nào đó.

“Đã quan sát hơn một tuần rồi, hoàn toàn không phát hiện mục tiêu có bất cứ khác thường nào, lẽ nào nhầm người sao?”

Người điều hành rất nhanh trả lời: “Tiếp tục quan sát, mục tiêu rất giảo hoạt, không dễ gì mà để lộ móng ngựa.”

Trâu Lệ Lệ cau mày, sau đó lại gửi một tin: “Có thể pháo người chủ động tiếp cận mục tiêu không?”

“Nhất định không thể, mức độ nguy hiểm của mục tiêu cực kỳ cao!”

“Cao mức nào?”

“Ít nhất là cấp A+!”

Trâu Lệ Lệ sửng sốt, ông chú hàng xóm bên chú Đạt có bộ dạng thật thà hiền lành lại có mức độ nguy hiểm đạt tới A+, điều này có phải có chút khoa trương không?”

Người điều hành không thấy Trâu Lệ Lệ trả lời, liền đánh thêm vài chữ nữa: “Tóm lại, nếu không có mệnh lệnh của tôi thì tuyệt đối không được hành động hấp tấp, chủ thuê cho thời gian rất dư dả, không nhất thiết phải mạo hiểm!”

“Đã hiểu.”

Vừa thoát ra khỏi diễn đàn, Trâu Lệ Lệ nhìn thấy một chiếc taxi dừng ở bên đường.

Cửa xe mở ra, Phương Dạ với bộ dạng phong trần bụi bặm đeo túi trên vai bước xuống.