Siêu Cấp Shipper

Chương 174: Hôn lễ cẩu huyết

Với điều kiện sống ở huyện Lê, hôn lễ của Phạm Nam tuyệt đối được tổ chức theo quy chuẩn cực kỳ cao, bạn bè và họ hàng hai bên ước chừng có thể lấp đầy bảy mươi đến tám mươi ghế, hậu trường hôn lễ cũng được bố trí rất hiện đại, hợp với xu hướng, lúc này người dẫn chương trình đang mời một nam một nữ bước vào.

Phương Nam không khỏi líu lưỡi, đợi Phạm Ngọc Lan ngồi xuống, mới trộm hỏi bà ấy: “Bà xã, hôn lễ của em trai bà tốn không ít tiền đi?”

Phạm Ngọc Lan thấp giọng nói: “Nghe đâu khoảng hai mươi mấy vạn.”

Phượng Nam trợn mắt há hốc mồm: “Ôi trời, vậy không phải quá xa xỉ sao?”

Vốn mức sống ở huyện Lê không cao, một cổ hồi môn hơn mười vạn đã tính là không tồi rồi.

“Em tôi nói, đây là do nhà mẹ đẻ yêu cầu, nếu không đáp ứng, sẽ không chịu gả Hà Dĩnh cho nó.” Phàm Ngọc Lan thở phì phò nói: “Ả đàn bà kia chỉ biết tiêu tiền như nước, ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp, dáng người không tồi ra, chẳng biết em tôi thích cô ta ở điểm nào!”

Phương Dạ cười nói: “Mẹ, đối với nhiều người đàn ông mà nói, như vậy cũng đã đủ rồi.”

Phương Vân im lặng gật đầu, thầm đồng ý.

Phạm Ngọc Lan cau có: “Con trai, nếu sau này tìm bạn gái, không được tìm mấy loại thấp kém như vậy, phụ nữ không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, mà còn phải xem nội tâm có đẹp hay không, quan trọng nhất là thái độ với cha mẹ chồng, con cũng không được rước lang sói về nhà chọc tức mẹ.”

Phương Dạ thề thốt nói: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ tìm bạn gái hiếu thuận với mẹ, nếu không hiếu thuận, con sẽ lập tức bỏ cô ta!”

Nhất thời mặt mày Phạm Ngọc Lan hớn hở: “Mẹ thích nghe những lời này, không uổng công hôm qua mẹ bỏ thêm cho con hai quả trứng ngâm trà!”

Trán Phương Dạ đầy hắc tuyến.

Phương Vân trêu chọc nói: “Bà xã, bà cũng đừng nghĩ nhiều, chờ con trai tìm được bạn gái rồi nói sau.”

Phương Dạ: “…”

Khách hứa gần như đã đến đông đủ, hôn lễ nhanh chóng bắt đầu, sau khi hội trường tắt đèn, một vài cột sáng chiếu vào người dẫn trương trình trên sân khấu, Hà Dĩnh và bốn năm phù dâu xuất hiện. nhảy múa quay cuồng.

Ngoại trừ cô dâu mặc váy cưới, dàn phù dâu còn lại đều mặc quần ngắn, áo thun mát mẻ, còn lộ cả rốn, khiến khách mời lớn tuổi ở dưới sân khấu đều đơ mắt cứng lưỡi, mà người trẻ tuổi lỗ mãn thì lại huýt sáo, hò hét.

Nhìn đám phụ nữ trẻ trung xinh đẹp nhảy múa trên sân khấu, vẻ mặt của Phạm Ngọc Lan và Phương Vân không giống nhau, biểu hiện của Phương Dạ cũng rất kỳ quái.

Dáng múa của bọn họ… nhìn thế nào cũng giống như ở trong hộp đêm.

Không phải đều là khách quen chứ?

Sau khi màn múa kết thúc, chú rể bước lên sân khấu hát một bản tình ca, cả hai người thậm chí còn song ca một đoạn rất tình cảm.

Giọng của Hà Dĩnh rất hay, nhưng giọng vịt đực của Phạm Nam có chút sát phong cảnh. Nhưng cố gắng vẫn có thể miễn cưỡng nghe.

Sau khi bài hát kết thúc, hai người dẫn trình bước ra sân khấu, người tung kẻ hứng khiến khán giả dưới đài bật cười liên tục, bầu không khí ở hội trường nhanh chóng bị đẩy lên cao.

Phương Vân cảm thán không thôi: “Không nhận mình già cũng không được, mấy đứa trẻ bây giờ ầm ĩ quá, tổ chức cái hôn lễ thôi mà ca hát nhảy múa loạn lên.”

Phạm Ngọc Lan nói: “Đúng vậy, khi đó chúng ta cũng chỉ bày mười mâm cỗ, nào nhiều thủ tục như bây giờ, chẳng trách em tôi lại chi nhiều tiền như thế, thật quá phung phí tiền của mà!”

Phương Dạ cười nói: “Mẹ, mỗi thời mỗi khác, bây giờ người ta tổ chức hôn lễ rất coi trọng náo nhiệt, không phải trên mạng thường xuyên có người nói, đầu năm nay không có chút tài nghệ cũng không dám kết hôn à!”

Phương Vân chen vào: “Nếu nói như vậy, người không biết ca hát nhảy múa thì cả đời đều ế vợ ế chồng hả? Thật là nhảm nhí mà…”

Khi hôn lễ đang tiến hành, cô dâu chú rể sắp trao nhẫn cưới, ánh đèn trong hội trường đột nhiên trở nên ảm đạm, mà màn hình lớn trên sân khấu lại đồng thời sáng lên.

Vào thời khắc trọng đại này, đương nhiên sẽ chiếu mấy bức ảnh cưới của cô dâu chú rể làm nền rồi.

“Sau đây mời cô dâu và chú rể trao nhẫn cưới, chúng ta hãy cùng chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc của hai người, chúc hai người răng long đầu bạc, mãi mãi không chia lìa!”

Ngay khi người dẫn chương trình lớn tiếng thông báo, trên màn hình lớn đột nhiên xuất hiện hình ảnh khiến khách hứa dưới sân khấu không khỏi trợn mắt há hốc mồm, tất cả ồ lên.

Đó là bức hình một nam một nữ đang thân mật với nhau, nữ mặt phấn má đào mắt dụ dỗ, không ai khác chính là cô dâu Hà Dĩnh, mà cái tên đàn ông da ngăm đen kia, rõ ràng lại không phải là Phạm Nam!

Bối cảnh trong bức hình không ngừng thay đổi, từ sô pha, đến trên giường, ra ban công, lại vào nhà vệ sinh,…

Xoảng!

Ly rượu trong tay Phạm Ngọc Lan trực tiếp rơi xuống bàn, rượu thơm ngào ngạt mem theo mặt bàn chảy xuống đất, Phương Vân ngồi bên cạnh, bởi vì quá say mê mà ngay cả  quần mình bị ướt cũng không hề hay biết…

Thấy biểu hiện của khách hứa không đúng, hai người dẫn chương trình và cô dâu chú rể đồng loạt quay đầu lại, đập vào mắt là bức hình Hà Dĩnh và Liễu Quốc Đào đang hôn nhau, mặt Phạm Nam lập tức trắng bệch.

Mặt cô dâu cũng thay đổi từ hồng sang trắng, trong lòng bỗng chốc hiểu ra.

Lúc nãy bị anh Liễu trêu chọc có chút ý loạn tình mê, nên đã đưa nhầm USB cho nhân viên công tác chiếu.

“Anh Liễu, Hà Dĩnh! Các người… sao các người lại dám làm vậy với tôi!”  Ngực Phạm Nam như bị thiết chùy đâm thủng, giận đến mức thiếu chút nữa đã không nói nên lời.

Hai người dẫn chương trình liếc mắt nhìn nhau, tay chân luốn cuốn, từ trước đến nay bọn họ chưa từng thấy qua loại kịch bản nào có nội dung cẩu huyết như vậy, nên hiện tại không biết phải làm sao.

Hà Dĩnh hoảng hốt nói: “Ông xã, anh nghe em giải thích!”

“Cô còn giải thích gì nữa, mấy trăm con mắt đều thấy hết rồi!”

“Có người muốn chia rẽ chúng ta, mấy bức ảnh đó chắc chắn là photoshop, em thề với trời, em và anh Liễu không có gì với nhau hết!”

“Photoshop?” Phạm Nam ngây người: “Cô nói thật không?”

Liễu Quốc Đào đổ mồ hôi lạnh, hét lớn nói: “Có ông trời làm chứng, nếu anh không tin, hiện tại tôi có thể mời chuyên gia đến giám định, bức ảnh này chắc chắn là photoshop!”

Phạm Ngọc Lan hỏi: “Con trai, bọn họ nói vậy là sao?”

Phương Dạ giải thích nói: “Photoshop nghĩa là làm giả, bọn họ nói có người cố ý làm giả mấy bức ảnh đó.”

Phương Vân cau có nói: “Tôi thấy không giống, động tác và thần thái của hai người này rất tự nhiên, chắc chắn không phải là giả, đôi cẩu nam nữ này đang nói dối!”

Trong lúc Phạm Nam bán tín bán nghi, màn hình lớn đột nhiên tối sầm. Mấy bức ảnh kia đều biến mất.

Hà Dĩnh và Liễu Quốc Đào vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì một âm thanh nũng nịu đột nhiên vang lên trong hội trường, mà đoạn video xuất hiện trên màn lại càng khó coi hơn.

“Anh Liễu, anh chịu đưa em cho cái tên phế vật Phạm Nam kia à?”

“Khụ, phế hay không phế có gì khác nhau đâu, chỉ cần giúp chúng ta kiếm được một khối tiền lớn, cho ông ta chiếm chút lợi thì cũng đã gì nào, dù sao trước kia em cũng làm chuyện này quen rồi mà.”

Đáng ghét, sao lại nói người ta như vậy, người ta đã lên bờ nhiều năm rồi!”

“Ha ha ha, dù đã lên bờ, nhưng kỹ năng bơi lội của em cũng không hề thua kém chút nào, đến đây đến đây, chúng ta tiếp tục…”

Nhiều bà mẹ vội vàng che mắt con mình lại, Phạm Ngọc Lan cũng theo bản năng che cho Phương Dạ, nhưng sau đó lại phát hiện không đúng, liền chở tay che cho chồng mình.

Hà Dĩnh yếu ớt nói: “Ông… ông xã, nghe em giải thích…”

“Nghe cái con mẹ mày, đồ da^ʍ phụ!”

Phạm Nam không thể nhịn được nữa, hung hăng tát một cái thật mạnh vào mặt cô dâu…