Sổ Bệnh Án

Chương 196: Anh có kẻ thay thế rồi

Xe mới mua, cho dù có khử mùi cũng không tránh được mùi da xộc vào kí©ɧ ŧɧí©ɧ xoang mũi.

Tạ Thanh Trình ngồi ở ghế phó lái, trên xe Hạ Dư đương nhiên không có ghế an toàn cho trẻ em, anh chỉ đành bế Nha Nha trên tay.

Cho dù biết hiện tại rất có thể Hạ Dư đang thông đồng với Đoàn Văn, người ngoài cũng dặn đi dặn lại Tạ Thanh Trình phải cố gắng đừng qua lại một mình với Hạ Dư, nhưng anh vẫn lên xe của Hạ Dư.

Dọc đường đi rất yên lặng, Hạ Dư không hề mở radio, chỉ lái xe vững vàng, thi thoảng nghiêng mặt qua xem kính chiếu hậu.

"Lần cuối cùng Tạ tiên sinh lên xe tôi ngồi là lúc nào rồi nhỉ?"

"Hạ Dư, mấy năm nay..."

Hai người gần như đồng thời mở miệng.

Cuộc nói chuyện như sóng biển xô vào nhau, đều quay về im lặng, nhưng chìm dưới con sóng ấy lại là dòng nước ngầm cuồn cuộn, lốc xoáy lượn quanh.

Rất lâu sau, Tạ Thanh Trình hỏi: "... Cậu có khỏe không?"

Hạ Dư mỉm cười cứng nhắc: "Tôi ấy à? Tôi sống tốt hơn trước kia nhiều lắm."

"... Vậy thì tốt rồi."

"Tôi có cuộc sống mới rồi. Tạ tiên sinh thì sao?" Lời này buột ra khỏi miệng rồi, Hạ Dư chợt có hơi hối hận, cậu như đang nóng lòng chứng minh cho Tạ Thanh Trình thấy gì đó vậy.

May mà Tạ Thanh Trình có hơi mất tập trung, cũng không chú ý tới chút vẻ mất chững chạc này của Hạ Dư. Anh vẫn còn đang nghĩ, thật ra anh cũng không biết bản thân còn sống được thêm mấy năm nữa, cơ mà việc này cũng không cần thiết phải nói với Hạ Dư.

Anh bảo: "Tôi về nước trông con giúp Tạ Tuyết."

"Lúc trước ra nước ngoài?"

"Tới Mỹ."

"Khi nào?"

"... Sau khi cậu rời đi."

Ánh đèn đường phủ lên khuôn mặt điển trai chững chạc tựa điêu khắc của Hạ Dư, Hạ Dư im lặng một hồi, mắt nhìn về phía trước, bỗng dưng cười hỏi: "Năm ấy liệu anh đã từng nghĩ tới tôi có thể vẫn còn sống hay chưa? Có lẽ là nhặt được một mạng về trong vụ tai nạn biển ấy."

Tạ Thanh Trình không trả lời.

Sau khi tin Hạ Dư tử vong truyền ra, chẳng có lúc nào là anh không sống trong áy náy, vẫn luôn hi vọng kì tích có thể xuất hiện, thậm chí đôi khi anh nhìn khung chat của Hạ Dư sẽ có một loại cảm giác lạ thường, như thể Hạ Dư vẫn chưa chết, nếu gửi tin nhắn cho cậu thì chắc chắn cậu cũng có thể trông thấy.

Nhưng mấy thứ này Hạ Dư sẽ không tin.

Vì thế Tạ Thanh Trình cũng không nhắc tới nữa.

Trước giao lộ có đèn xanh đèn đỏ, Hạ Dư chậm rãi dừng lại, chờ tới khi đèn chuyển xanh cậu lại phá vỡ sự yên tĩnh này một lần nữa.

"Thật ra là tôi có hơi tò mò, với quan hệ và những thứ đã xảy ra giữa chúng ta lúc trước... Anh bế đứa bé lên xe của tôi như thế..." Cậu khẽ mỉm cười, "Không sợ sẽ xảy ra chuyện gì à."

Lúc này Tạ Thanh Trình lại đáp rất nhanh: "Cậu sẽ không làm hại tôi."

Hạ Dư im lặng chốc lát: "Anh tin tưởng tôi như thế từ bao giờ vậy?"

"..."

Tạ Thanh Trình nhìn Nha Nha còn đang ngủ, trầm mặc một hồi, nói với Hạ Dư: "Bởi vì Sơ Hoàng."

Một tay Hạ Dư gác bên cửa kính, một tay nắm tay lái, hơi nghiêng mặt qua nhìn Tạ Thanh Trình.

Tạ Thanh Trình bảo: "Chuyện Sơ Hoàng không phải số liệu mà là người thật ngoại trừ lão Tần, tôi, và viện trưởng ra tới giờ cũng chỉ có mỗi mình cậu biết."

"..."

"Hạ Dư, tôi không chắc là cậu có thật sự thay đổi, có phải đang làm việc cho Đoàn Văn thật hay không, nhưng mà hai năm qua chẳng ai tới làm phiền cuộc sống của tôi hết cả, mà việc này cũng nói lên rằng cậu không kể bí mật tôi là Sơ Hoàng ra cho Đoàn Văn biết rồi." Tạ Thanh Trình nói, "Có lẽ là cậu thật sự rất hận tôi, nhưng mà cậu lại không hề lựa chọn làm hại tôi."

Ngón tay thon dài của Hạ Dư gõ nhẹ lên khung cửa kính trơn nhẵn: "... Anh sai rồi, Tạ Thanh Trình. Tôi không hề hận anh."

Khóe môi thanh niên cong thành nụ cười đẹp đẽ hiếm có, cậu đang ở độ tuổi rực rỡ nhất, dáng vẻ lại vô cùng thanh tú, chỉ tùy ý cong môi thôi cũng đã đẹp tới mức hồn xiêu phách lạc.

Cậu nhìn chằm chằm vào cặp mắt mang ánh sáng lấp lánh khác biệt nhau rõ nét của Tạ Thanh Trình, chậm rãi nói:

"Tôi chỉ là... Cực kì thất vọng về anh thôi."

"..."

"Hận một người tốn sức lắm, mà hiện tại tôi chẳng có chút cảm giác gì đối với anh hết cả, tôi không hề hận anh, Tạ tiên sinh, anh không đáng để tôi phải lãng phí tình cảm như thế. Hiện tại tôi sống rất tốt, khi xưa có một câu anh nói đúng đấy—— Tôi mới hơn hai mươi tuổi, cuộc sống còn rất dài, không cần thiết phải lãng phí trên người anh." Hạ Dư mỉm cười, dưới lớp sơ mi tinh tế tản ra mùi hương nước hoa cho nam nhàn nhạt.

"Nhờ có lời dạy bảo của anh nên tôi cũng tỉnh rồi, hiện giờ nhìn lại những thứ bản thân mình đã làm khi đó đúng là như xem một trò cười quá trớn ngu ngốc vậy."

Tạ Thanh Trình im lặng lắng nghe tất cả những lời nói dứt khoát rõ ràng của Hạ Dư.

Anh vẫn rất im lặng lại bình tĩnh, không đánh mất phong thái của bản thân chỉ vì mấy câu nói sắc bén của người khác.

Huống chi người kia lại còn là người mà anh yêu.

Người anh yêu ngừng lại mấy giây, nói với anh: "Còn về phần Sơ Hoàng—— Tôi chưa từng kể với bất cứ ai hết. Nhưng mà Tạ tiên sinh cũng không cần thiết phải tự mình đa tình, tôi không nói ra đương nhiên là có dự tính riêng của tôi, thông tin quý giá đến như thế... Phải dùng thứ gì mới có thể trao đổi với tôi được chứ?"

Ánh mắt cậu lần kiếm trên người Tạ Thanh Trình.

"Không khéo lúc nào đó Sơ Hoàng lại có tác dụng lớn thì sao, kể cho người khác ngay là việc kẻ ngốc mới làm, còn theo tôi thấy thì..." Cậu khẽ cười một tiếng, "Đương nhiên tôi phải giữ riêng cho mình, chậm rãi chờ thời cơ, sau đó dần dần tự mình hưởng lợi rồi."

"..."

"Tạ tiên sinh không thật sự cho rằng tôi chỉ răm rắp nghe lệnh Đoàn Văn đấy chứ?"

Đèn xanh đèn đỏ đổi màu, xe lại vững vàng khởi động.

Trên ngực Tạ Thanh Trình như bị đè một khối đá lớn, anh tựa vào ghế xe được phủ da cao cấp, ánh mắt nhìn con đường phía trước: "Vậy nên cậu thật sự đang đi trên một con đường với Đoàn Văn."

Hạ Dư nhàn nhạt đáp: "Trong xe này có hệ thống chặn ghi âm lẫn ghi hình, toàn bộ những lời đã nói chỉ có ra khỏi miệng tôi rơi vào tai anh thôi, chẳng có người thứ hai nghe được, anh cũng không thể lưu chứng cứ rồi bán tôi cho cảnh sát thêm một lần nữa đâu. Vậy nên——"

Cậu bảo: "Thế thì đã sao nào?"

Tim Tạ Thanh Trình lạnh tới mức tựa như hầm băng: "Hạ Dư, Đoàn Văn là người như nào cậu tự biết rõ trong lòng, hắn lợi dụng xong Hoàng Chí Long, lợi dụng tới Vệ Dung, lợi dụng Vệ Dung xong rồi lại bắt đầu xem xét tới người tiếp theo. Hắn đã làm vô số chuyện không chút nhân tính... Cậu cấu kết với hắn ta? Trên tay hắn dính đầy máu tươi, trong đó thậm chí còn có cả máu của mẹ ruột cậu nữa đấy."

Hạ Dư: "Nếu là tôi của quá khứ đúng là sẽ không bằng lòng."

Xe đi qua một khúc cua, theo bản đồ chỉ đường cũng đã sắp tới nơi.

Tốc độ xe của Hạ Dư chậm lại, cậu nói: "Nhưng tôi của quá khứ đã chết rồi."

Cậu mỉm cười với Tạ Thanh Trình: "Là bị người tôi tin tưởng nhất hại chết đấy, giữa tôi và một người khác anh ấy đã lựa chọn bảo vệ người kia."

Xe dừng lại, Hạ Dư mở cửa, ý bảo Tạ Thanh Trình xuống xe.

"Tới nơi rồi, Tạ tiên sinh, xe dừng ở đây hẳn là cũng tiện cho anh đi vào rồi."

Tạ Thanh Trình quay đầu nhìn cậu, thật ra anh rất muốn nói với Hạ Dư, khi đó không phải vì anh muốn cứu Trần Mạn nên mới nóng lòng tìm kiếm em, anh là không hi vọng em lầm đường lạc lối nên mới nóng lòng tìm em mà thôi.

Nhưng mà hiện tại cho dù có nói gì Hạ Dư cũng chẳng nghe, có lẽ cũng chỉ như câu tranh cãi chẳng ý nghĩa gì. Huống chi Hạ Dư cũng đã nói rồi, hiện tại bản thân không là gì với Hạ Dư hết cả, ngay cả hận cũng chẳng có nữa.

Tạ Thanh Trình không biết mình còn có thể nói gì với cậu, mà Hạ Dư đã hơi nhướng hàng mày đen nhánh lên.

"Sao thế, Tạ tiên sinh còn muốn tôi tiễn anh xuống tận gara tầng hầm nữa đấy à?"

"Không cần." Tạ Thanh Trình xuống xe, anh đứng ngoài cửa xe, lúc cửa xe sắp đóng lại, anh bảo, "Hạ Dư."

Hạ Dư nâng mắt lên nhìn anh.

Tạ Thanh Trình: "Thật ra nếu cậu thật sự chẳng hề để ý tới thì cần gì phải vì chuyện này mà khiến bản thân cậu đi tới phía bên Đoàn Văn cơ chứ."

Sắc mặt Hạ Dư đen lại: "..."

"Về trận hải chiến lần đó, tôi thật sự xin lỗi cậu."

"..."

"Sau khi tôi biết cậu còn sống vẫn luôn muốn nói những lời này với cậu, nhưng mà tôi gửi tin nhắn cho cậu thì cậu cũng không trả lời, tôi tới công ty cậu tìm cậu cũng không gặp mặt cậu được, tôi nghĩ rằng cậu không muốn liên lạc với tôi thêm nữa. Hôm nay cuối cùng cũng có được cơ hội này, tôi vẫn muốn giải thích rõ trước mặt cậu. Hạ Dư, tôi không muốn cậu biến thành dáng vẻ bây giờ."

"..."

"Tôi đã đọc di thư cậu để lại trong biệt thự của cậu rồi, tôi biết trong tim cậu bị Đoàn Văn cấy con chip không thể tiết lộ bí mật vào đó, năm ấy cậu chẳng thể nói rõ chuyện gì trên mặt biển hết cả." Tạ Thanh Trình bảo, "Tôi đã biết cả rồi. Tôi biết cậu thất vọng về tôi tới mức nào."

Anh ngừng một lát, bên mắt bị mù kia, cả bên mắt chưa mù ấy đều nhìn vào mắt Hạ Dư.

"... Hạ Dư, con chip ấy bây giờ có còn không?" Anh nói xong, gần như để lộ ra chút đau thương và quan tâm không thể che giấu được—— Những thứ tình cảm yếu đuối ấy vốn chẳng bao giờ thuộc về Tạ Thanh Trình hết cả.

Trong xe lẫn ngoài xe đều rất im lặng.

Hạ Dư không hề trả lời, cậu rủ mắt nhìn gương mặt Tạ Thanh Trình, nhìn thấy bên mắt đã mù của anh, lẫn trong mái tóc còn có một sợi tóc bạc chói mắt, thêm cả gương mặt có vẻ tái nhợt vô cùng trong bóng đêm.

Trong đôi mắt Hạ Dư tựa như có cảm xúc mỏng manh nào đó chảy qua...

Nhưng đột nhiên điện thoại cậu vang lên, phá vỡ bầu không khí vi diệu này.

"... Alo."

Hạ Dư sực tỉnh, nhận điện thoại, trong loa lờ mờ truyền tới giọng của một người đàn ông, Tạ Thanh Trình đứng xa nên chẳng nghe rõ lắm, nhưng hình như giọng nói này có hơi quen tai.

Hạ Dư nói vài câu với người đàn ông ấy, sau đó bảo: "... Ừ, được, tôi sẽ quay về đúng giờ."

Kết thúc cuộc gọi.

Cậu lại nâng mắt lên lần nữa, trong mắt chỉ còn lại mỗi ánh sáng lạnh lẽo hệt như lúc trước: "Xin lỗi, là bác sĩ tư nhân của tôi."

Tạ Thanh Trình: "..."

"Bệnh của tôi người ấy chữa trị tốt lắm." Hạ Dư nói, "Tốt hơn anh nhiều. Còn về con chip kia hiện tại cũng đã bị bỏ đi rồi. Cảm ơn sự quan tâm muộn màng của anh."

"..."

"Thật ra sau khi buông bỏ được rồi quay đầu ngẫm lại, có rất nhiều người xuất sắc hơn anh để lựa chọn mà. Khi đó tôi còn quá trẻ nên không nhận ra. Rõ ràng có nhiều đối tượng để thay thế đến vậy, tôi lại cứ phải khăng khăng chấp nhất với anh, nhớ tới lại cảm thấy đúng là quá mức ngây thơ rồi."

Sau một hồi lâu, Hạ Dư lại bảo: "À với cả tôi đổi số rồi. Số lúc trước nhìn thôi đã thấy nực cười, tôi đã không còn dùng từ lâu."

"..."

Cậu hỏi Tạ Thanh Trình: "Có cần thêm số tôi lần nữa không?"

Tạ Thanh Trình rủ mi, đáp: "... Không cần."

Hạ Dư vẫn mỉm cười như cũ, nụ cười kia cứ như hoa văn được vẽ lên: "Anh có thể yên tâm, tôi sẽ không làm phiền anh đâu, tôi đã chán ngấy anh rồi."

Cậu rất tàn nhẫn, vì thế tình cảm yếu đuối ấy của Tạ Thanh Trình cũng tan biến ngay dưới sự cười nhạo của đối phương như thế. Lưng người đàn ông đã gần bốn mươi rất thẳng, dù anh có tàn phế, tinh thần hao tổn hết, lại như khúc gỗ khô, nhưng anh vẫn rất có tự tôn, anh vẫn lạnh lùng lại bình tĩnh như trước, bình tĩnh như thể bị cướp đi hơi thở của người sống.

"Ừ. Tôi biết rồi."

"..."

"Những thứ tôi muốn nói, tôi có thể nói cũng đã nói hết với cậu rồi. Nhiều lời hơn nữa cậu cũng không muốn nghe." Tạ Thanh Trình bảo, "Vậy nên không cần đâu. Trong điện thoại tôi vẫn chỉ lưu số lúc trước của cậu thôi, nhiều hơn nữa thì không quen."

Hạ Dư: "..."

Tạ Thanh Trình: "Cảm ơn cậu đã không để tâm tới chuyện quá khứ mà còn đặc biệt đưa tôi về, Hạ Dư. Cậu quay về đi."

Sau khi nói xong, Tạ Thanh Trình xoay người, bế Nha Nha, một mình một người chậm rãi bước vào khu phố nhỏ.

Hạ Dư nhìn theo bóng dáng anh, cuối cùng không đè nén nổi nữa, tình cảm trong lòng cuồn cuộn dâng lên, vừa thống khổ, lại triền miên, vừa chán ghét, lại si mê...

Ba năm, bởi vì đủ loại nguyên nhân, cậu gần như chẳng nhận được bất cứ thông tin nào liên quan tới Tạ Thanh Trình lúc ở Australia hết cả.

Cậu bị tổn thương quá sâu, cũng từng muốn khiến bản thân chết lòng.

Nhưng mà...

Đầu lưỡi đỏ tươi của Hạ Dư liếʍ qua bờ môi, tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt ghế phó lái mà Tạ Thanh Trình đã ngồi, như muốn siết chặt lấy làn da máu thịt của người đã rời đi ấy... Vẻ điên cuồng biếи ŧɦái kia chỉ tăng chứ chẳng giảm.

Cậu cứ nhìn theo Tạ Thanh Trình như thế, mãi cho tới khi bóng dáng người đàn ông ấy biến mất chẳng còn trông thấy. Sau đó cậu đóng cửa chống nhìn trộm lại, ngả người dựa vào ghế lái, rút bên tay dán vào mặt ghế phó lái về.

Bên tay kia như còn mang theo hơi thở ấm áp còn sót lại của Tạ Thanh Trình, Hạ Dư nhắm mắt, chút ấm áp dư lại tràn lên lan vào tận tim...

Hạ Dư trong sự yên tĩnh này khẽ bật thành tiếng bi thương nho nhỏ, cậu mở mắt ra, tựa tra tấn chính mình, trong mắt lộ điên cuồng.

"Tạ Thanh Trình..." Giọng cậu như muỗi kêu, tim lại rung động, "Tạ Thanh Trình... Vì sao em... Không thể hận anh được?"

Bên kia.

Tạ Thanh Trình quay về nhà họ Vệ, thu xếp ổn thỏa cho Nha Nha trước, sau đó mới tới buồng tắm trong phòng khách mà mình hay dùng để tắm rửa.

Anh nằm trong bồn tắm lớn, nhớ lại cuộc đối thoại khi nãy—— Trong lòng anh thật ra có rất nhiều thứ muốn nói với Hạ Dư, nhưng những lời nói này với Hạ Dư chẳng có ý nghĩa gì cả, thậm chí còn khiến Hạ Dư chán ghét, Tạ Thanh Trình cũng biết mình không cần phải thanh minh gì thêm nữa.

Dù sao Hạ Dư cũng nói rồi, hiện tại cậu tới cả hận anh cũng chẳng muốn tốn sức nữa.

Tạ Thanh Trình nhớ tới vẻ mặt lúc Hạ Dư nói những lời này, mệt mỏi buông xuống, người rất lạnh, vì cảm xúc đau lòng lan tràn, chút ấm áp cuối cùng còn sót lại trong ngực anh cũng như đã tiêu tan hết.

Trên đầu giường anh đặt chú rồng lửa nhỏ, nó được anh mang theo từ Trung Quốc qua bờ bên kia đại dương, lại quay về từ New York về tới bên giường nơi Hỗ Châu cùng anh, nhưng người tặng anh chú rồng lửa nhỏ ấy sẽ chẳng bao giờ cười nói một câu: "Anh lạnh không? Em có thể ủ ấm cho anh." thêm nữa.

Tạ Thanh Trình mở WeChat ra, chẳng cần tìm cũng mở được khung chat với Hạ Dư, anh đã ghim nó lên đầu suốt hơn hai năm rồi.

Anh nhìn nó rất lâu, dần dần, anh như bị thứ gì mê hoặc, tay ấn giữ lên nút gửi voice chat.

Anh bảo: "Hạ Dư..."

"..."

Im lặng.

Một giây, hai giây, ba giây.

Anh nhẹ giọng nói: "... Nhóc quỷ à... Em quay về được không?"

Tay ấn lên nút ghi âm mà cuối cùng lại không gửi đi, tay Tạ Thanh Trình run rẩy, trượt sang hủy bỏ.

Anh vẫn ghi chú Hạ Dư là "Nhóc quỷ", nhưng mà anh đã không tìm thấy nhóc quỷ của mình được nữa rồi.

Tạ Thanh Trình đặt điện thoại lên ngực, chậm rãi nhắm mắt lại.

Vốn tưởng rằng sau lần này hai người họ sẽ chẳng còn cơ hội nào để gặp lại nhau nữa.

Tạ Thanh Trình muốn ngăn cản việc Hạ Dư đang làm, nhưng anh lại không làm được, hiện giờ Hạ Dư đã có cuộc sống khác biệt hoàn toàn, cậu có suy nghĩ mới, mục tiêu mới, bác sĩ tư nhân mới rồi... Ngay cả tư cách để hỏi Tạ Thanh Trình cũng chẳng còn nữa. Điều duy nhất anh có thể làm chính là theo dõi tình hình trong Người Phá Mộng, nếu có chuyện gì anh có thể làm, anh cũng có thể cố gắng làm giúp cho Hạ Dư, anh sẽ theo dõi trong tổ chức, cố sức ngăn cản Hạ Dư phạm thêm nhiều sai lầm hơn nữa.

Hạ Dư là người hết sức thông minh, ngoại trừ trước mặt Tạ Thanh Trình cậu đã thừa nhận mình đúng là có dính líu tới Đoàn Văn ra, những thứ khác cậu xử lí đều rất hoàn mỹ.

Không có bất cứ chứng cứ gì có thể chứng mình rằng cậu là người của tổ chức Mandela được cả.

Nếu đã không có chứng cứ, thế vì thẩm vấn Hạ Dư cũng được, chèn ép cũng thế, đều chỉ là lời nói suông mà thôi, hơn nữa lúc trước cậu còn có hào quang nằm vùng giúp cho cảnh sát, rất nhiều tổ chức xã hội không rõ chuyện đều tăng cường nâng đỡ cậu, nhất thời Hạ Dư đang là tiêu điểm chú ý trong thời gian này, cả ngày chỉ bận rộn giao tiếp với bên đối tác lớn lớn nhỏ nhỏ.

Vì thế trong một cuộc hội nghị y học ở Hỗ Châu vào cuối năm, Tạ Thanh Trình lại gặp cậu.

Hạ Dư là khách quý đặc biệt được chủ trì mời tới, xếp ở hàng ghế ngồi đầu tiên, lúc anh vào, Tạ Thanh Trình vừa liếc mắt đã trông thấy cậu. Nhưng khiến Tạ Thanh Trình dù thế nào cũng không ngờ tới chính là lần này bên cạnh Hạ Dư còn có một người theo cùng.

Đó là một người đàn ông mặc Tây trang cài hai vạt lại tinh tế, có vẻ rất nhã nhặn, mặt mày dịu dàng lại lẫn chút giảo hoạt, anh ta đi bên cạnh Hạ Dư, vừa đi vừa nghiêng đầu cười nói chuyện với Hạ Dư, dáng vẻ thân mật, cử chỉ tự nhiên. Lúc người đàn ông ngồi vào chỗ có tùy ý liếc thoáng qua phía sau phòng hội nghị, Tạ Thanh Trình trông thấy một đôi mắt đào hoa hết sức giống mình.

Trong chớp mắt ấy tựa như bị sét đánh.

—— Là anh ta?!

Đầu Tạ Thanh Trình ong ong, anh đã không gặp người này rất nhiều năm rồi, nhưng mà mà anh vĩnh viễn không thể nào quên mất người này được——

Sao anh ta lại ở bên cạnh Hạ Dư?!

Bởi vì quá sức tưởng tượng, hội nghị lần này, suốt thời gian ấy gương mặt Tạ Thanh Trình chẳng có chút huyết sắc, không thể tập trung, gần như chẳng nghe vào một chữ nào, chờ tới sau khi hội nghị kết thúc, Tạ Thanh Trình đi tới trước mặt Hạ Dư.

Hạ Dư đang chuẩn bị thu dọn đồ rời khỏi hội trường, liếc thoáng qua anh, hơi khựng lại, đứng thẳng người dậy, mỉm cười lịch sự phải phép: "Bác sĩ Tạ. Anh cũng đến à."

Nghe thấy tiếng động, người đàn ông có cặp mắt đào hoa kia vốn đang nói chuyện với người khác cũng quay đầu qua.

Chạm mắt cùng với Tạ Thanh Trình, trên mặt hai người đều lộ ra vẻ mặt vô cùng khó tả.

Hạ Dư: "À, giới thiệu một chút. Vị này giờ là bác sĩ tư nhân của tôi, Anthony."

Vẻ mặt Tạ Thanh Trình vô cùng kì quái: "Anthony?"

Anthony mỉm cười nhìn anh, mặt không đổi sắc đi tới gần bên cạnh Hạ Dư, sau đó vươn tay ra với Tạ Thanh Trình: "Lâu rồi không gặp."

Tạ Thanh Trình: "..."

Hạ Dư chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên, xem ra cậu đã biết quan hệ giữa Anthony và Tạ Thanh Trình từ lâu rồi. Quả nhiên thấy Tạ Thanh Trình không động đậy gì, Hạ Dư mỉm cười lên tiếng: "Bác sĩ Tạ, tuy rằng hai người các anh đã không gặp nhau hơn mười năm rồi, nhưng hẳn là anh quen biết anh ấy mới đúng chứ."

Anthony nheo mắt lại cười nói: "Đúng thế, tuy rằng chúng ta đã chẳng liên lạc gì suốt mười năm. Có điều chuyện khi xưa cũng đã xảy ra rồi, mà giờ tôi rõ ràng đang đứng ngay trước mắt, anh cũng đừng bảo là không nhớ tôi chứ, anh xem, tôi vẫn còn nhớ rất rõ dáng vẻ của anh vào năm đó nữa đấy—— Lúc đó anh đẹp trai lắm cơ, không như bây giờ."

Anh ta cười càng dịu dàng lại cũng nguy hiểm hơn hẳn.

"Nhìn qua cứ như là người đã hơn bốn mươi tuổi rồi vậy, đúng là năm tháng khiến người ta già đi nhanh thật đấy, có phải không?"

Cặp mắt đào hoa đẹp tựa ngọc lưu ly ấy của anh ta nhìn thẳng vào đôi mắt đã bị mù một bên kia của Tạ Thanh Trình, trên khuôn mặt có vẻ trẻ tuổi hơn hẳn Tạ Thanh Trình cong lên thành một ý cười khắc sâu, sau đó nói ra từng chữ một: "Anh, họ?"

Tác giả có lời muốn nói:

Giới thiệu chính thức một chút về Anthony—— Em trai Tạ, một 0 lắm mưu nhiều tật...

Thẳng nam lớn tuổi thực ra là 0 mà chỉ biết dùng sức mạnh hết sức giống 1 như anh Tạ, e là không chọi lại người ta đâu...