Sổ Bệnh Án

Chương 179: Người ấy từ biệt

Suy đoán theo manh mối trước mắt, trình tự chuyện xảy ra là như này:

Lúc cha mẹ Tạ Thanh Trình điều tra vụ án đặc biệt nào đó, đã gặp mặt Vệ Dung trong quán bar ở Yên Châu, mà không lâu sau đó, Tạ Bình và Chu Mộc Anh lại đồng thời bị giáng chức, tiếp đó lại bỏ mình trong tai nạn xe tải tự bốc cháy lúc ra ngoài hành động như thường ngày.

Mà sau khi vợ chồng họ Tạ qua đời, Vệ Dung mới kết hôn chưa bao lâu cũng qua đời, nguyên nhân chết vậy mà cũng là tai nạn xe.

Tạ Thanh Trình xem xét thời gian Mạnh Thắng chồng Vệ Dung tái hôn, là nửa năm sau khi đằng gái qua đời. Điểm này cũng khiến người ta suy nghĩ nhiều, theo bình thường, nếu vợ chồng mới cưới mà chết oan uổng, người còn sống cho dù có tái hôn, ít nhất cũng phải đợi qua một vài năm.

Vợ vừa qua đời đã vội vã cưới người mới, có ba lí do đơn giản.

Thứ nhất, trước khi vợ chết đã qua lại với niềm vui mới, sau khi vợ chết vừa hay đưa tình nhân lên làm vợ cả luôn.

Thứ hai, trong nhà có tập tục "xung hỉ" hết sức lạc hậu.

Thứ ba, giữa vợ chồng không có tình cảm gì.

Giữa các cuộc liên hôn của dòng họ lớn, tình huống thứ ba là thông thường nhất, cơ mà thi cốt Vệ Dung còn chưa lạnh, đã thế còn chết thảm ngoài ý muốn, chưa đầy nửa năm Mạnh Thắng đã cưới người phụ nữ khác làm vợ, hành động này hẳn sẽ gây hấn với nhà mẹ đẻ của Vệ Dung.

Nhưng kì lạ lại là, quan hệ hai nhà Mạnh Vệ không bị ảnh hưởng nhiều vì việc này, vẫn cần hợp tác thì hợp tác, cần qua lại thì qua lại, như thể nhà họ Vệ cũng không trách cứ hành động này của Mạnh Thắng vậy.

Điều tra tới đây, lại rơi vào trong sương mù dày đặc.

Có điều sau lưng người phụ nữ tên là Vệ Dung này nhất định có che giấu manh mối quý giá có thể phá giải vụ án cha mẹ anh bị gϊếŧ hại. Đây là điều chẳng thể nghi ngờ.

Đồng thời Tạ Thanh Trình cũng thoáng thở phào—— Anh vẫn cho rằng lúc trước đó cha mẹ anh đã gặp kẻ giật dây sau màn, nhưng giờ xem ra, có lẽ cha mẹ anh đã gặp người bị hại, nếu Vệ Dung rất có thể cũng là người bị hại, thế trong âm mưu này ắt sẽ không liên quan tới nhà chồng của Tạ Tuyết.

Anh có thể tiếp tục men theo con đường này tiến về phía trước tìm kiếm thêm.

Chớp mắt đã tới tiểu thử*, Tạ Thanh Trình vội chớp thời gian, nấu một nồi cơm chân giò hun khói hầm đậu Hà Lan.

(*Tiểu thử là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 7 dương lịch.)

Bởi vì anh lại bắt đầu điều tra vụ án thêm lần nữa, đồng thời vừa phải tranh thủ từng giây sửa sang lại học thuật giúp cho lão Tần, toàn bộ hai chuyện lớn này đè lên vai anh, cho dù anh có dựa vào RN-13 kí©ɧ ŧɧí©ɧ năng lực Sơ Hoàng của mình một lần nữa, duy trì suy nghĩ nhanh nhẹn vượt xa người thường, cũng không khỏi cảm thấy hết sức mệt mỏi.

"Tiểu thử ăn cơm chân giò hun khói hầm đậu Hà Lan, tối có thể bổ sung thể lực và trí nhớ đấy."

Đó là lời Chu Mộc Anh nói cùng anh khi anh còn bé, cho dù chẳng có căn cứ khoa học, nhưng có đôi khi lại an ủi về mặt tâm lí còn quan trọng hơn căn cứ khoa học nhiều.

Gạo Đông Bắc vo sạch, cho thêm lạp xưởng và thịt ướp thái nhỏ, cho vào nồi hầm nhừ, cách nấu ngày hè vô cùng đơn giản, sau khi ra khỏi nồi vẫn thơm nức mũi, vào miệng mềm mịn, gạo tròn vo ngấm vị mỡ của lạp xưởng và thịt ướp, ngay cả Tạ Tuyết không thích ăn đậu Hà Lan cũng có thể ăn liền ba bát.

Đây là lần đầu tiên Tạ Thanh Trình nấu một nồi cơm hầm đậu Hà Lan, lại chỉ có mỗi một mình anh ăn.

"... Nấu nhiều mất rồi."

Anh nhìn một nồi cơm đầy ắp, muốn gọi điện cho Tạ Tuyết, nhưng cuối cùng vẫn đặt điện thoại xuống, thở dài.

Tới buổi chiều, anh hai Vệ lại gọi điện báo cho Tạ Thanh Trình, bảo rằng cảnh sát đã đưa ra kết luận điều tra cuối cùng về vụ án đầu độc ở hôn lễ tại villa nhà họ Vệ.

"Mẹ nó quá đáng thật chứ, trong chỗ tàn hương còn sót lại, họ đã xét nghiệm ra nồng độ của thuốc gây ảo giác và thuốc kí©ɧ ɖụ©, có kẻ cố tình làm chuyện này, đây là chắc chắn rồi, nhưng mà nữ phục vụ thẩm vấn suốt cả một tháng mà mãi chẳng khai ra được manh mối nào có ích hết cả." Vệ nhị bảo, "Cô ta cũng giỏi gớm, miệng đặc vụ còn chưa kín bằng miệng cô ta nữa."

Tạ Thanh Trình đột nhiên hỏi: "Cô ta có tình trạng chảy máu mũi không?"

"Không có." Vệ nhị ngạc nhiên nói, "Sao anh lại hỏi thế?"

Tạ Thanh Trình đáp: "... Không có gì."

Cho dù vụ công ty Hoàng Chí Long đã tóm gọn, nhưng bí mật chính là "nước nghe lời" vẫn chỉ có một vài người ít ỏi là biết tới, một khi công bố về sự tồn tại của chế phẩm hóa học này, hậu quả thật sự không thể nào nghĩ tới nổi.

Sau đó Mỹ Dục cũng cẩn thận nghiên cứu qua, loại nước nghe lời mới tuy là có nhiều điểm tương tự RN-13, có điều hiệu lực và tác dụng phụ của nước nghe lời đều thua xa RN-13, nó chỉ có tác dụng tạm thời với người sử dụng mà thôi, trước mắt xem ra, cũng không dễ dàng gây ra bệnh nghiêm trọng như là Ebola thần kinh được.

Nhưng mà, nó vẫn có thể tạo thành những tổn thương ở mức độ khác nhau đối với người sử dụng.

Ví dụ như là chứng trầm cảm, chứng rối loạn lưỡng cực, chứng hoang tưởng... Người có phản ứng nặng cũng sẽ như Tạ Tuyết, xuất hiện hiện tượng hôn mê, thèm ngủ. Mà nước nghe lời tới cuối cùng có thể khiến người bị hại chịu tổn thương tương tự hay không, sau khi được Mỹ Dục nghiên cứu, tiêu chí chẩn đoán là triệu chứng có xuất hiện tình trạng chảy máu mũi ngắt quãng trong hai tháng hay không.

Nếu có, nhất định phải nhận trị liệu.

Nếu không có, thì có thể nói rằng nước nghe lời không tạo thành tổn thương đối với cơ thể bệnh nhân này, không cần can thiệp quá mức.

"Cơ mà nhà họ Hạ kể cũng lạ thật." Vệ nhị nói ở đầu dây bên kia, "Chuyện này là ảnh hưởng tới bọn họ nhất, mà suốt một tháng này họ lại chẳng hề quan tâm tới tiến độ điều tra của cảnh sát gì cả, ngay cả mặt mũi cũng chẳng lộ ra ngoài, như thể không hứng thú là bao ấy."

Tạ Thanh Trình: "... Chắc họ cảm thấy mục đích ban đầu của kẻ đầu độc vốn không phải Hạ Dư, muốn hãm hại cũng chẳng phải nhà họ Hạ."

"Thế cũng kì quái chứ." Trong giọng Vệ nhị ngập đầy bất mãn, "Dù sao cũng là con trai họ xảy ra chuyện cơ mà? Lúc trước tôi có nghe loáng thoáng nhà họ Hạ nổi tiếng thiên vị, trong mắt cha mẹ đều chỉ có mỗi đứa con út, tôi còn không tin cho lắm, giờ coi như được chứng kiến rồi."

Tạ Thanh Trình không nói gì về việc này, chỉ hỏi: "Kết quả điều tra cuối cùng là gì?"

"Loại thuốc bột kia chưa từng thấy trong nước, nhưng mà ở vùng Tam Giác Vàng* từng có một cảnh sát phòng chống ma túy đã từng lấy được một lần cùng với cả ma túy, do một dược xí nước ngoài lợi dụng lỗ hổng pháp luật sản xuất buôn bán loại hương kí©ɧ ɖụ© này." Anh hai Vệ đáp, "Liên quan tới nước ngoài, khó mà điều tra rõ, nhưng mà động tới trên đầu nhà họ Vệ bọn tôi rồi, chuyện này tôi chắc chắn sẽ ra nước ngoài để điều tra cho rõ manh mối. Anh cứ yên tâm đi. Người nhà họ Vệ bọn tôi không dễ bắt nạt thế đâu, cũng chẳng giống nhà họ Hạ, ngay cả chuyện của người thân nhà mình còn chẳng thèm để ý tới."

(*Tam giác Vàng là khu vực rừng núi hiểm trở nằm giữa biên giới ba nước Lào, Thái Lan, Myanmar, nổi tiếng là nơi sản xuất thuốc phiện lớn nhất thế giới, nhưng ngày nay không còn trồng thuốc phiện nữa mà trở thành khu du lịch sinh thái lý tưởng.)

"... Cảm ơn."

Anh hai Vệ là lưu manh trong quân đội búng tay một cái, cười bảo: "Khách sáo rồi, người một nhà mà."

Cúp máy, Tạ Thanh Trình không khỏi hơi nhíu mày lại.

Với đối đáp giữa anh là Lữ Chi Thư khi ấy xem ra, Lữ Chi Thư vô cùng để ý tới danh dự của dòng họ nhà mình, nhưng vì sao bà ta tự dưng lại không quan tâm tới vụ án này nữa?

Còn nữa, Hạ Kế Uy đâu rồi? Vì sao tới ông ấy cũng không để tâm... Theo ấn tượng của Tạ Thanh Trình, Hạ Kế Uy không phải người như thế, ít nhất là ông vẫn có một chút quan tâm dành cho Hạ Dư.

Nhưng mà hiện tại anh đã cắt đứt hoàn toàn với nhà họ Hạ, những nghi ngờ ấy cũng chẳng có ai giải đáp thay cho anh được.

Khoảng chiều tối, Tạ Thanh Trình vừa nấu xong cơm hầm đậu Hà Lan, chuẩn bị ăn cơm tối xong lại tiếp tục bận rộn làm việc.

Không ngờ vừa mới mở nắp nồi cơm điện ra, bên ngoài đã truyền tới tiếng gõ cửa ngập do dự.

Tạ Thanh Trình mở cửa ra, thấy có hơi bất ngờ.

"... Trần Mạn."

Đứng ở cửa là Trần Diễn từ sau khi kết thúc hôn lễ anh đã không gặp lại.

Sau đó Trần Mạn có xin lỗi anh, gửi tin nhắn, gọi điện thoại, Tạ Thanh Trình cũng chẳng nói nhiều lời cho lắm, ý là cho qua được thì cho qua, chuyện vớ vẩn như thế, sau này cứ coi như chưa từng xảy ra, đỡ khiến đối phương gượng gạo.

Mấy lần Trần Mạn muốn gặp Tạ Thanh Trình cũng đều bị Tạ Thanh Trình từ chối, ai mà ngờ hôm nay cậu chàng lại tìm thẳng tới cửa luôn.

"Anh Tạ..." Nhìn ra được Trần Mạn rất sốt sắng, đầu tiên là cậu đưa một đống quà cáp mình mang tới cho Tạ Thanh Trình, sau đó mới bất an nói, "Em, em có thể vào trong ngồi một lát không?"

"..."

Người đã đến luôn rồi, đóng sập cửa vào mặt người ta kể cũng không đúng, vì thế Tạ Thanh Trình giữ cửa mở, nghiêng người qua.

Trần Mạn vào nhà, Tạ Thanh Trình không đóng cửa lại, mà mở luôn ở đó, hàng xóm xung quanh đều có thể nhìn thấy tình hình trong nhà anh.

Không khí giữa bọn họ từng tự nhiên như anh em ruột, nhưng giờ lại cứng nhắc tới mức không thể nói gì.

Trầm mặc rất lâu sau đó.

Cuối cùng Tạ Thanh Trình mở miệng trước: "Em đã ăn cơm chưa?"

"Vẫn, vẫn chưa ạ..."

Tạ Thanh Trình xoay người lấy thêm một bộ bát đũa nữa, xới một bát cơm đậu Hà Lan hầm thịt ướp, bảo với Trần Mạn: "Ngồi xuống trước đi. Em có chuyện gì thì vừa ăn vừa nói."

Suốt thời gian ấy, anh mãi chẳng nhìn vào mắt Trần Mạn.

Lúc Trần Mạn còn nhỏ cũng đã từng nếm thử món cơm đậu Hà Lan mà Tạ Thanh Trình làm, đó là tiểu thử năm thứ hai sau khi anh cậu rời đi, cậu tới nhà của Tạ Thanh Trình, nhờ Tạ Thanh Trình dạy cậu làm bài tập, Tạ Thanh Trình rất kiên nhẫn mà giảng giải hết toàn bộ kiến thức cho cậu chàng một lần, lúc tới giờ ăn cơm, anh đưa cả Trần Mạn và Tạ Tuyết tới khu sân nhỏ ở hẻm Mạch Vũ, ba người ăn cơm đậu Hà Lan dưới tàng cây hoa lan trắng, uống nước ép dưa hấu...

Giờ nhớ lại, cứ như thể là một giấc mơ.

"Anh Tạ, hôm nay em tới, thật ra là muốn giải thích cùng với anh. Hôm ấy ở villa, em——"

Tạ Thanh Trình cắt ngang cậu ta: "Em đã gửi tin nhắn cho anh, gọi điện thoại rồi, chuyện này về sau em không cần phải nhắc thêm nữa."

Trần Mạn nhìn người đàn ông người đối diện mình, kiên trì nói: "Không, anh à, lần này xin anh hãy cho em nói hết. Bởi vì... Bởi vì em sẽ rời khỏi Hỗ Châu ngay thôi."

Tay chuẩn bị lấy đũa ăn cơm của Tạ Thanh Trình dừng lại, lần đầu tiên anh đặt tầm mắt lên gương mặt Trần Mạn.

Anh nhìn thấy khuôn mặt gầy sọp đi của thanh niên.

"..."

"Em sắp rời khỏi Hỗ Châu rồi." Trần Mạn nhắc lại một lần nữa, trong giọng nói hình như có hơi nghẹn ngào.

Tạ Thanh Trình: "... Tới Yên Châu?"

Trần Mạn lắc đầu: "Quảng Thị."

"Tới đó làm gì."

Trần Mạn cúi đầu, qua một hồi lâu, cậu chàng nâng mắt lên, vẻ mặt đau thương lại kiên quyết: "Em xin thuyên chuyển. Quảng Thị nhiều công chức xuất nhập cảnh, bao năm nay bên điều tra hình sự vẫn thiếu mấy người, em xin thuyên chuyển sang bên ấy làm cảnh sát hình sự... Đã nhận được quyết định thuyên chuyển rồi, ngày mốt em sẽ đi."

Tạ Thanh Trình: "........."

Quạt trong phòng quay quay lắc lư, tiếng vù vù vang khe khẽ, biến thành tiếng động duy nhất trong căn nhà.

Tạ Thanh Trình đặt cạch bát đũa xuống, bỗng dưng đứng dậy, lạnh lùng nói: "Trần Diễn, mẹ nó em rốt cuộc muốn làm gì thế hả? Em điên rồi đấy à?!"

Trần Mạn cúi đầu không đáp.

Tạ Thanh Trình: "Em có biết những vị trí trống bên ấy toàn là chỗ nguy hiểm nhất không? Toàn nhận nhiệm vụ ở vùng biên giới Tam Giác Vàng có thể hi sinh luôn đấy? Suy nghĩ của em như thế mà em muốn tới Quảng Thị làm cảnh sát hình sự? Thế sao em không tìm thòng lọng về mẹ nó treo cổ mình lên luôn đi?"

Mặt Trần Mạn đỏ bừng, trong mắt như có nước mắt ứa lên.

Tạ Thanh Trình còn thấy chưa đủ, cả giận nói: "Em khóc cái gì? Anh em mới nên khóc đấy! Cha mẹ em, ông ngoại em mới phải khóc đấy! Anh hỏi em này, sống cho tốt không được đấy à? Em đang thể hiện cái gì thế, hả? Cái thằng nhóc con chưa đủ lông đủ cánh như em, mẹ nó vì sao em còn phải tự tìm đường chết nữa! Em cảm thấy bản thân em anh hùng lắm chứ gì?!"

"Anh em năm ấy cũng——"

"Anh em là anh em! Em là em! Năm ấy anh em tốt nghiệp xuất sắc nhất học viện cảnh sát cũng hi sinh đấy thôi! Bạn học cùng anh ấy, chiến hữu của anh ấy, cũng là một học trò của cha mẹ anh, thành tích cũng là số một số hai, về sau cũng hi sinh đấy! Em thì sao?! Em nên làm ở đồn cảnh sát cho an phận đi, đồn cảnh sát thì có gì không tốt? Đều là cảnh sát còn phân loại cao thấp sang hèn cái gì à?"

"Không phải." Trần Mạn bị anh mắng ngập đầu, run giọng phản bác, trong mắt cậu chàng lóe ánh sáng mãnh liệt, "Không phải đâu, anh à. Em không hề cảm thấy làm cảnh sát nhân dân thì có gì là không tốt cả, nhưng em biết em còn ở Hỗ Châu, em còn được anh và cha mẹ ông ngoại em chăm sóc, thế thì em mãi mãi chỉ là một thằng nhóc chỉ cao chứ không lớn. Mọi người quan tâm em, lại chẳng có ai coi trọng em cả... Ngay cả bản thân em còn chẳng coi trọng em nữa!"

"..."

"Hôm ấy ở khách sạn, em hoàn toàn mất lí trí và sức phán đoán, nếu em đã đủ trưởng thành rồi, em không thể gây ra chuyện như thế được. Em lại càng không nói những lời quá phận như thế, những câu tổn thương đến vậy với anh." Trần Mạn dùng sức lau nước mắt đi, đứng dậy bảo với Tạ Thanh Trình, "Anh Tạ, em xin lỗi anh. Anh tin tưởng em nhiều năm đến thế, anh đối xử tốt với em bao năm như vậy, em lại làm tổn thương anh kiểu đó. Em cảm thấy em đã phụ tất cả sự chờ mong và quan tâm của anh dành cho em rồi."

Cậu chàng lau nước mắt, nhưng con ngươi vẫn ửng đỏ: "Em không biết giữa anh và Hạ Dư đã xảy ra chuyện gì, nhưng em biết cho dù là anh Tạ có làm gì đi nữa, anh cũng là một người rất rất tốt, phía sau có ẩn tình có lẽ em không xứng để hiểu được, nhưng em vẫn nên tin tưởng anh, như anh đã tin tưởng em vậy."

"..."

"Có lẽ chỉ có thế, anh mới chịu thật sự liếc nhìn em một cái."

Tạ Thanh Trình nâng tay đỡ trán, lòng như lửa đốt: "Trần Mạn... Anh có nhìn em hay không, đây không phải vấn đề em có trưởng thành hay chưa, mà là anh vốn không thích em, anh không thích nam..."

"Anh không thích nam giới, thế vì sao anh lại ở bên Hạ Dư?" Trần Mạn cắt ngang anh.

Tạ Thanh Trình: "Anh..."

Một giây, hai giây, ba giây.

Cậu chàng chờ một đáp án, không chờ được.

Mà anh nghĩ một câu trả lời, cũng nghĩ không ra.

Cuối cùng cứng họng không đáp nổi.

Lòng Trần Mạn như dao cắt: "Anh Tạ... Lúc anh nhìn cậu ấy... Ánh mắt không như lúc nhìn em... Em quá ngốc nghếch, suốt bao lâu nay em chẳng hề nhận ra, mãi cho tới sau này nhớ lại chuyện cũ, mới chợt nhận thấy... Cậu ấy ở trong mắt anh đã không còn chỉ là một người được bảo vệ nữa rồi, ánh mắt anh nhìn cậu ấy... Anh... Ở trường học, trong khách sạn, vẻ mặt lúc anh trông thấy cậu ấy, đều không giống như lúc nhìn vào em..."

Tạ Thanh Trình hoàn toàn không biết—— Chẳng lẽ thật sự là như thế?

Trần Mạn nức nở nói: "Em biết chứ, em biết anh không thích em. Em quá ngây thơ, em không đủ thông minh... Nhưng em cũng muốn trưởng thành, em không muốn như trước kia nữa, em không muốn tới tận lúc em đã tới tuổi tám mươi rồi quay đầu nhìn lại cuộc sống của bản thân mình, lại chỉ có mỗi uất ức và thảm hại như thế. Chẳng có chủ kiến, mãi mãi chỉ là một thằng nhóc mà thôi."

Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại: "... Chuyện này cha mẹ em, ông ngoại em đã biết chưa?"

"Hôm qua bọn họ mới biết."

"... Em bảo điều này là không chủ kiến à." Tạ Thanh Trình nghiến răng hàm, vừa giận dữ vừa lo lắng, cuối cùng anh vẫn quan tâm Trần Mạn, "—— Em mẹ nó có chủ kiến quá đi ấy chứ, Trần Diễn, em có chủ kiến lắm luôn đấy! Em tùy hứng tới mức coi trời bằng vung rồi! Anh từng tưởng rằng trong số ba người là em, Hạ Dư, Tạ Tuyết, em sẽ là người không làm anh thất vọng nhất. Hiện tại xem ra, anh vốn đã sai quá mức luôn rồi!"

Trần Mạn: "Không phải là em tùy hứng, em chỉ là muốn... Em chỉ muốn thay đổi mà thôi."

"..."

"Em chỉ muốn rèn luyện bản thân, không còn là người để mấy anh coi là đối tượng được bảo vệ nữa."

"..."

"Em chỉ muốn... Em chỉ là cảm thấy, anh Tạ, nếu em trưởng thành rồi, có lẽ sẽ có một ngày... Có lẽ... Sẽ có một ngày nào đó, anh có thể——"

Cậu chàng cũng không nói hết lời.

Bởi vì Tạ Thanh Trình không cho cậu chàng nói hết nửa câu sau.

Tạ Thanh Trình hiển nhiên đáp: "Anh sẽ không thích em, Trần Mạn. Anh là trưởng bối của em."

Trần Mạn trầm mặc rất lâu: "Thế Hạ Dư thì sao?"

"... Cậu ấy không giống như thế."

"..."

"Giữa anh và cậu ấy đã xảy ra rất nhiều chuyện không thể nào giải thích được với bất cứ ai cả." Tạ Thanh Trình chưa từng thừa nhận tình cảm của mình trước mặt Hạ Dư, mà giờ phút này, anh lại nói những lời ấy ra trước mặt Trần Mạn, "Nhưng mà Hạ Dư không giống như vậy. Không có người thứ hai có thể thay thế cậu ấy được."

Dừng một chút, anh tiếp tục nói: "Nếu như em muốn mạo hiểm, tới Quảng Thị làm cảnh sát hình sự là vì anh, thế thì em hoàn toàn không cần phải làm như thế."

Tim Trần Mạn đập mạnh loạn nhịp nhìn anh, nước mắt lại không nén được tràn mi lần nữa.

Cậu chàng nâng mạnh tay lên, che khuất mắt mình, sau hồi lâu, cậu mới khàn khàn nói: "... Em không phải là vì anh đâu, anh Tạ."

"..."

"Em là vì, em có thể đứng trước mặt mọi người." Trần Mạn khàn giọng nói, "Cùng ngồi ngang hàng mà thôi."

Nói xong, cậu cúi mình với Tạ Thanh Trình, cuối cùng không nén nổi nỗi đau đớn trong lòng, xoay người xông ra khỏi cửa.

Bát cơm đậu Hà Lan giống như thuở thơ ấu kia Trần Mạn chẳng động vào một miếng, đã nguội ngắt.

Tạ Thanh Trình chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt ẩn dưới tóc mái rủ loạn, chẳng ai nhìn rõ được đáy mắt anh rốt cuộc là mang cảm xúc như thế nào.

Một lát sau, anh bỗng đứng dậy, cảm xúc chợt bùng nổ hất tung bàn, đồ ăn trên bàn đổ xuống rơi đầy đất, anh thở hổn hển, cuối cùng tự đỡ chán mình, mệt mỏi ngồi sụp xuống đất...

Anh lấy thuốc lá ra, dùng đôi tay run rẩy châm lửa.

Còn chưa đưa lại bên môi, mùi máu tươi đã xộc lên ngực, Tạ Thanh Trình nặng nề ho khan, mắng một tiếng lại ném thuốc lá xuống đất—— Một đống hỗn độn ấy, tựa như đang cười nhạo cuộc đời của anh.

Cùng lúc ấy, nhà họ Hạ đang xảy ra một bí mật lớn——

"... Xin lỗi, cố gắng nhiều ngày đến như thế, lần này thật sự không có cách xoay chuyển trời đất nữa... Mong các vị... Nén nỗi bi thương đi thôi."

Bác sĩ cấp cứu vẫn chưa đưa người trên giường lên cáng, bọn họ đưa ra chẩn đoán ngay tại chỗ—— Bệnh nhân này đã qua đời lâu rồi, nhiệt độ cơ thể cũng chẳng còn nữa.

Vải trắng chầm chậm phủ lên, che kín gương mặt người đã khuất.

Trong biệt thự tĩnh lặng tựa như một ngôi mộ.

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm qua kiểm tra lại update đã đăng mới phát hiện ra tiểu kịch trường mang nghĩa khác, ặc... Tiểu kịch trường chương đó sau khi Hạ Dư tan học hack người ta cho vui là ý chỉ hack máy tính người ta cho vui, dùng kỹ thuật phá tường lửa xong rồi đi á... Hạ cục cưng cũng có thú vui riêng của học sinh giỏi giàu có, không có thời gian đâu mà làm mấy trò hack người ta hèn hạ vô bổ chẳng học được thứ gì đâu... Đừng hiểu nhầm nha~

Tiểu kịch trường:

Hạ Dư: Đoán thử xem ai chết nào?

Tạ Thanh Trình: Dù sao cũng chẳng phải cậu.

Hạ Dư: Thế nhỡ đâu là em thì sao?

Tạ Thanh Trình: Chuyện này không có nhỡ đâu.

Hạ Dư: Giả dụ thôi mà, nếu có nhỡ đâu ấy, anh có đau lòng vì em hay không?

Tạ Thanh Trình:... Không có.

Hạ Dư: Thiệt hả? Cơ mà em thấy update hôm nay anh bảo với Trần Mạn là em không thể thay thế á.

Tạ Thanh Trình: Cậu xem nhầm rồi.

Hạ Dư: Ồ? Thế ư? Vậy em đây đọc lại cho anh nghe nha.

Tạ Thanh Trình:...