Sổ Bệnh Án

Chương 164

Hạ Dư không dám chậm chạp, lập tức làm theo lời nhân viên y tế trường, vươn tay cởi cúc áo Tạ Thanh Trình, muốn cởϊ áσ khoác anh ra.

Nhưng mà mới cởi cúc một nửa, trong cơn hôn mê, Tạ Thanh Trình vô thức rên khẽ một tiếng, cau mày thì thào: "... Đừng... Không muốn..."

Cho dù nhắm mắt, Hạ Dư vẫn có thể nhìn ra vẻ vô cùng kháng cự trên khuôn mặt anh.

Lòng Hạ Dư lập tức xót xa, nhỏ giọng dỗ dành: "Không sao đâu, anh ơi, chỉ khám bệnh cho anh thôi, đừng sợ."

Khuôn mặt điển trai của Tạ Thanh Trình chẳng có chút huyết sắc, anh vẫn nhíu chặt hàng mày đen nhánh, ngón tay thoáng siết nhẹ lại, muốn siết chặt lấy ống tay áo mình trong vô thức.

Hạ Dư càng thấy anh như thế, lòng càng như dao cắt, hận không thể tát cho mình một cái. Cậu nhớ, lúc trước sau lần ở hội sở Tạ Thanh Trình có bảo anh luôn bị mấy cơn ác mộng làm tởm tới tỉnh giấc, chẳng lẽ tới giờ vẫn không hề thay đổi... Có phải không...

Cậu không cầm lòng nổi vươn tay lên, vuốt ve gương mặt lạnh lẽo của Tạ Thanh Trình.

"Anh ơi... Đừng sợ... Em sẽ không lại đối xử với anh...".

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Nhân viên y tế trường chợt bước từ ngoài rèm vào.

"Bạn học à? Nhờ cậu cởϊ qυầи áo thôi, sao tới giờ còn chưa cởi thế?" Chú kia không kiên nhẫn đẩy Hạ Dư ra, "Thôi để tôi làm cho."

Nhân viên y tế trường tay chân nhanh nhẹn, lập tức cởϊ áσ khoác của Tạ Thanh Trình ra, cầm tai nghe kiểm tra cho anh.

Đang khám một nửa, ánh mắt nhân viên y tế trường chợt rơi xuống cổ tay Tạ Thanh Trình: "Ủa? Sao trên tay anh ấy lại thế này?"

Hạ Dư lập tức tỉnh táo lại, bước lên xem thử.

Trên cổ tay Tạ Thanh Trình có một hàng chữ nhàn nhạt.

Ngoại trừ nó ra, cũng không có gì khác.

Hạ Dư: "Là hình xăm."

Nhân viên y tế trường: "Chà, nhìn không ra đấy, giáo sư Tạ ngày thường nghiêm túc thế, lại còn xăm cổ tay, anh ấy cũng ngoài lạnh trong nóng phết nhỉ."

Hạ Dư: "..."

Bận rộn một hồi, truyền nước, rồi lại kê thuốc.

Hơn nửa giờ sau.

Tạ Thanh Trình cuối cùng cũng dần tỉnh lại.

Trước mắt là một khoảng trắng tinh, anh tốn mấy giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh của phòng y tế trường.

Hạ Dư ngồi ngay bên cạnh anh.

Phòng y tế Y Khoa Hỗ Châu rất lớn, chia thành nhiều phòng, trong phòng bọn họ không có ai khác, Hạ Dư nắm lấy tay anh như thế, để bên tay truyền dịch của anh không bị lạnh quá.

"Anh Tạ."

Hạ Dư thấy anh tỉnh, vội vàng gọi anh.

Tạ Thanh Trình chớp mắt, phản ứng đầu tiên chính là áo khoác của mình đã bị cởi mất.

Lòng anh lập tức lo lắng, nhìn ngay xuống cổ tay mình——

Vẫn ổn, anh thoáng thở hắt ra—— Trị liệu lần nọ đã qua lâu rồi, trên cổ tay chẳng còn vết hằn gì nữa cả.

Căn bệnh này của anh, là chức năng của cơ thể đã chậm rãi suy giảm, phòng y tế hẳn không kiểm tra ra được gì.

Quả nhiên, Hạ Dư bảo với anh: "Nhân viên y tế trường bảo anh bị tụt huyết áp... Anh ơi, mấy nay anh lại không ăn cơm đúng bữa nữa ạ?"

"..." Tạ Thanh Trình ngồi dậy, rủ mắt rút tay ra khỏi lòng bàn tay Hạ Dư.

Tay anh rất ấm áp.

Còn vương hơi ấm của Hạ Dư.

"... Tôi không sao. Cậu... Vẫn ở đây suốt à?"

"Vâng."

"... Khụ khụ, thế cậu vẫn nên quay về trường mình sớm chút đi." Tạ Thanh Trình hơi co tay lại, như muốn nắm lấy thứ gì đó không trông thấy, sau đó anh ho khan bảo, "Cậu đi theo tôi suốt như thế, bị người ta trông thấy không hay đâu."

Hạ Dư đáp: "Nhưng họ thấy cũng thấy cả rồi, là em bế anh tới phòng y tế."

"..."

"Anh xỉu trên bục giảng, sao em có thể mặc kệ được... Anh cũng đừng lo quá, thấy thì thấy thôi, cũng chẳng có ai nghĩ tới hướng khác." Hạ Dư nói đến đây, ngừng một chút, rầu rĩ nói, "Hơn nữa có nghĩ đến thì làm sao cơ chứ. Cũng đâu nói lên được cái gì đâu."

Thật ra biểu hiện lúc đó của Hạ Dư đã rất rõ ràng rồi, trong lớp nhiều nam sinh đến thế, còn đều là sinh viên y khoa Hỗ Châu, nhưng có ai sốt ruột như bạn Hạ Dư tới học ké lớp đâu?

Đương nhiên, trong việc này cũng như Hạ Dư đã nói, cho dù có khiến người ta nghi ngờ, nhưng việc này nào có bằng chứng, ai có thể nói gì được? Cùng lắm là phát cho Hạ Dư bằng khen tôn sư trọng đạo hăng hái làm việc tốt thôi.

Tạ Thanh Trình thở dài, vô cùng mệt mỏi dựa vào giường.

Tâm trạng anh trong khoảng thời gian này quá tệ, thật sự chẳng có chút sức lực nào, Hạ Dư không chịu đi, thế anh cũng nhắm mắt, nghỉ ngơi phần mình luôn.

Hạ Dư nói: "Em mua cháo đậu đỏ cho anh này, thêm cả mật nữa, anh ăn một ít được không?"

Tạ Thanh Trình hơi nghiêng mặt đi, anh không ăn.

Vì thế Hạ Dư đặt bát xuống lần nữa, cúi đầu.

"..." Tạ Thanh Trình đối mặt với tình cảnh như thế, lòng cũng chẳng rõ cảm nhận, lần này Hạ Dư sụt cân rất nhiều, vòng giám sát trên cổ tay hầu như luôn là ánh cam, cũng chẳng hề giảm bớt. Anh thu cả vào trong mắt, lại không biết nên làm thế nào để khiến Hạ Dư thoải mái.

Chuyện Hạ Dư, việc Tạ Tuyết, đủ thứ chẳng nói nên lời chèn ép nỗi lòng anh càng nặng nề.

Khí áp trong phòng bệnh trầm thấp rất lâu, may mà Hạ Dư còn trẻ tuổi đến thế, thích người trước mắt này như vậy, trong lòng cậu còn mang nỗi nóng bỏng, vẫn có thể khiến mình phấn chấn lại một chút. Vì thế qua một quãng thời gian, Hạ Dư lại cố gắng xốc tinh thần lên, chủ động tìm một vài đề tài hẳn là Tạ Thanh Trình muốn nhắc tới, nói thêm lần nữa.

"Thì là... Anh ơi, chuyện hai người Tạ Tuyết và Vệ Đông Hằng qua lại với nhau... Em cũng biết."

Tạ Thanh Trình quả nhiên thoáng giật mình, liếc mắt nhìn cậu.

Lại qua một lát, mới mở miệng: "Sao cậu biết?"

"Người trong giới đều nói việc này cả, Vệ Đông Hằng đã nói chuyện ấy với người nhà cậu ta luôn rồi." Hạ Dư thấy cuối cùng Tạ Thanh Trình cũng để ý tới cậu, mắt lại vương chút ánh sáng.

Tạ Thanh Trình tức khắc lại nổi giận: "Cậu ta còn dám nhắc tới, cái tên như cậu ta... Khụ khụ khụ..."

Hạ Dư lập tức vỗ lưng anh.

"Anh đừng nóng vội. Chuyện này anh có sốt ruột thì cũng đâu làm được gì."

Tạ Thanh Trình ho đỏ cả mắt, lườm cậu: "Em ấy cũng đâu phải em gái cậu đâu, đương nhiên cậu không sốt ruột."

"Sao mà thế được, việc anh để ý, em cũng sẽ để tâm." Hạ Dư nói, còn đứng dậy rót nước ấm cho Tạ Thanh Trình, lại khuyên nhủ, "Nhưng yêu đương thời buổi này đều tự do cả, nếu chị ấy khăng khăng phải ở bên Vệ Đông Hằng, anh cũng có cách gì khác chứ, người ta quay qua đi lấy giấy chứng nhận, lúc về đã là vợ chồng hợp pháp, được pháp luật bảo vệ rồi, thế anh có thể làm gì bây giờ?"

Hạ Dư vừa vuốt lưng Tạ Thanh Trình, giúp anh thuận khí, vừa dỗ dành anh.

"Anh à, anh vẫn nên thả lỏng tâm tình chút đi, như vậy cũng không tốt cho bản thân anh mà..."

Tạ Thanh Trình lờ mờ thấy sai sai, theo lí mà nói Hạ Dư quen biết Tạ Tuyết từ nhỏ, hẳn là biết ngoài miệng Tạ Tuyết rất ghét bỏ Vệ Đông Hằng, thế thì cậu thấy hai người họ ở bên nhau, hẳn cũng có chút không chấp nhận nổi, nhưng Hạ Dư lại có vẻ rất bình tĩnh. Tạ Thanh Trình chậm rãi nhíu mày: "... Sao dáng vẻ cậu... Cứ như là đã biết từ lâu rồi thế?"

"..."

"Tạ Tuyết nói với cậu?"

"Không có." Hạ Dư lập tức đáp, "Em thề đó."

Tạ Thanh Trình vẫn nửa tin nửa ngờ.

Hạ Dư cũng đâu thể nói việc lúc trước mình yêu thầm Tạ Tuyết cho Tạ Thanh Trình biết, vì thế bảo: "... Thật ra em tự mình nhận ra đó, lúc một người thích một người khác, ánh mắt sẽ có ánh sáng, không che giấu được."

Tạ Thanh Trình cắn chặt răng: "Em ấy thích cậu ta? Vệ Đông Hằng đó thì có gì tốt? Gối thêu hoa rơm rạ nát bét... Mắt nhìn của em ấy sao vậy, thế giới nhiều đàn ông như thế, em ấy lại tìm đối tượng kiểu đó!"

"Được rồi mà, anh xem anh kìa, nói thì nói thôi, sao lại giận dữ chứ." Hạ Dư tiếp tục dỗ dành anh.

"Đừng giận nữa, giận cũng chẳng ích gì. Hơn nữa đâu thể trông mặt bắt hình dong, có lẽ... Vệ Đông Hằng thật sự có vài ưu điểm mà người ta không chú ý tới, anh à, anh có thể thử tin tưởng Tạ Tuyết một chút, hoặc là tìm cơ hội nói chuyện với chị ấy về việc này đàng hoàng cơ mà. Đừng có giận dỗi bỏ bữa, không chăm sóc tốt cho mình vậy nữa, được chứ?"

"..."

Thấy Tạ Thanh Trình trầm mặc, Hạ Dư lại thử đưa cháo cho anh.

"Nào, đừng nghĩ nhiều quá, ăn một chút trước đi."

Tạ Thanh Trình: "Cậu bỏ đó đi."

Hạ Dư còn muốn nói thêm mấy câu với anh, Tạ Thanh Trình lại cứng nhắc bảo: "Cậu ra ngoài đi."

"Anh à..."

"Lát nữa hẳn cậu còn có tiết, học kì cuối rồi, học lớp của cậu cho đàng hoàng vào." Anh vừa nói thế, tuy Hạ Dư không tình nguyện, nhưng cậu cũng nghĩ tới, đúng là bản thân còn có tiết, hơn nữa còn là tiết kiểm tra rất quan trọng. Cậu xem điện thoại, cũng đã gần đến giờ.

Cậu hết cách, đành bảo: "Thế em... Thế em đi trước nhé, tầm chiều tối em lại quay về tìm anh. Được không?"

"Không cần." Tạ Thanh Trình đáp.

Anh ngước mắt lên nhìn gương mặt Hạ Dư rõ ràng gầy xọp hẳn đi.

Chữa bệnh đều cần một quá trình, trải qua giai đoạn bệnh trở nặng nhất, sau đó lại dần chuyển biến tốt đẹp hơn. Anh biết hiện tại muốn Hạ Dư chấp nhận sự cự tuyệt của mình luôn thì rất khó, nhưng đây là giai đoạn Hạ Dư cần phải trải qua.

Tạ Thanh Trình thầm nghĩ mình xử lí chuyện Tạ Tuyết chưa tốt, thì phải xử lí việc của Hạ Dư cho xong.

Vì thế nói: "Đi đi. Sau này cậu cũng không cần thường xuyên tới lớp của tôi học ké nữa, cậu đâu phải sinh viên y, làm vậy chẳng có ý nghĩa gì cả."

Hạ Dư lập tức không lên tiếng nữa, đôi mắt hạnh nhìn anh, hốc mắt thoáng chốc đỏ lên.

Tạ Thanh Trình cũng không biết đây là lần thứ mấy mình làm cậu khóc, trong lòng cảm thấy rất bất lực, luôn nói nước mắt đàn ông không dễ dàng rơi xuống, Hạ Dư ở trước mặt người khác luôn rất kiên cường, thờ ơ, thậm chí có thể nói là kiêu ngạo, lại luôn không nhịn nổi rơi nước mắt trước mặt anh.

Anh chuyển tầm mắt đi, im lặng một hồi, bảo: "Cậu mau đi đi."

"Anh ơi..."

Tạ Thanh Trình không nhìn cậu: "Tôi muốn nghỉ ngơi."

Quá trình cắt đứt rất lâu dài, nhưng rồi cũng phải kết thúc.

Chỉ là Hạ Dư không biết, lúc cậu có thể rơi nước mắt trước mặt Tạ Thanh Trình lần nữa, mà Tạ Thanh Trình, lại không thể lộ ra chút không nỡ nào ở trước mặt cậu được.

Người đàn ông này bị vô số gánh nặng và xiềng xích không nhìn thấy trói buộc, kết quả, ngay cả quyền bộc lộ tình cảm chân thành cũng chẳng còn.

Tạ Thanh Trình nằm xuống, kéo chăn lên, nhắm hai mắt lại.

Anh vuốt ve cổ tay mình trong chăn, may mà lúc này... Không để Hạ Dư phát hiện ra...

Trong khách sạn nào đó ở Hỗ Châu.

Lữ Chi Thư ngồi trên sân thượng, nhìn nước sông Hoàng Phố* vẩn đυ.c tuôn chảy, chờ phục vụ khách sạn dọn bữa sáng lên xong xuôi. Hôm qua bà ta mới bàn xong chuyện làm ăn, tiếp khách tới hơn nửa đêm, lại chu đáo tiễn khách ra sân bay, thật sự mệt mỏi không về nổi nhà, bảo tài xế lái xe tới khách sạn ở bến Thượng Hải nghỉ ngơi.

(*Hoàng Phố là một con sông dài 97 km ở Trung Quốc, chảy qua Thượng Hải. Sông Hoàng Phố từng là một chi lưu của sông Tô Châu. Tuy nhiên, ngày nay thì sông Tô Châu đã trở thành nhánh của sông Hoàng Phố.)

Lúc này bà vừa dậy, khoác áo tắm dài, vẫn còn ngái ngủ hít thở bầu không khí thành thị.

Lúc ngồi xuống dùng bữa sáng, Lữ tổng chợt nhớ tới đêm qua còn tin nhắn vẫn chưa trả lời—— Đến từ thám tử tư mà bà ta thuê.

Tuy ban đầu Lữ Chi Thư không định tìm người theo dõi Hạ Dư, nhưng ngại bà ta thật sự không tìm ra cô ả hèn hạ đã quyến rũ Hạ Dư là ai, nên cuối cùng vẫn tìm thái tử đi điều tra. Có điều bà ta dặn đi dặn lại nhất định thám tử tư ấy phải cẩn thận, tránh xa ra chút, cho dù tốn nhiều thời gian, cho dù không thu hoạch được gì, cũng nhất định không được để Hạ Dư nhận thấy.

"Còn nữa, con trai tôi là hacker, mấy thứ gọi là thiết bị giám sát công nghệ cao của mấy người cũng đừng nghĩ tới dùng với nó, cứ cẩn thận vẫn hơn."

Thám tử tư đồng ý, bởi thế điều tra chuyện này tốn nhiều thời gian hơn hẳn bình thường.

Tối hôm qua Lữ Chi Thư không tiện trả lời, hôm nay chợt nhớ tới việc này, lập tức gọi điện lại cho anh ta.

"Alo." Bà ta bóp eo hỏi người ở đầu giây bên kia, "Có tin tức gì à?"

"Đúng thế Lữ tổng." Không biết vì sao, giọng thám tử tư mang theo chút do dự, "Người kia... Bọn tôi đã xác định được hoàn toàn rồi."

Lữ Chi Thư bất chợt đứng dậy: "Ai thế?"

Thám tử tư: "Tôi... Tôi chỉnh sửa lại ít file, hay là tôi gửi vào mail của bà nhé."

Lữ Chi Thư cúp điện thoại đã mở notebook ra xem, mấy phút sau, một bức thư điện tử gửi tới. Ngón tay to béo của Lữ Chi Thư click chuột, download, giải nén, mở ra, sau đó...

"Lách cách!"

Ly trà Lữ Chi Thư cầm nhấm nháp trong tay, rơi lên mặt đất, vỡ tan.

Cả khuôn mặt bà ta trắng bệch, dù thế nào cũng không dám tin vào những thứ mình nhìn thấy đó——

Thám tử tư tổng hợp lại một vài ảnh chụp và mấy đoạn video, đầu tiên là một video ngắn ở trên app nào đấy đã lâu, một ai đó trên mạng quay lại nội dung ở quán bar, tỉ lệ click vào video không cao, nhưng vẫn bị điều tra ra. Trong video có một cậu trai trẻ tuổi ôm lấy một người đàn ông khác, đè người đàn ông lên quầy bar hôn môi, xung quanh là tiếng mọi người ồn ào trầm trồ khen ngợi.

Bởi vì tay cậu trai cố tình che gương mặt người đàn ông đi, nên người đàn ông ấy là ai, Lữ Chi Thư không thấy rõ, cơ mà ánh mắt cậu trai kia kiêu ngạo, đẹp trai xinh xắn, không phải Hạ Dư thì còn là vị nào nữa?

Thám tử đánh dấu thời gian quay đoạn video này, là vào mùa thu năm ngoái, trước khi quay phim 《 Thẩm Phán 》.

Lướt xuống một đoạn nữa, là mấy bức ảnh chụp.

Có thể nhìn rõ thám tử đã chụp ở gần nhất, có ở cổng rạp hát lớn, Hạ Dư và Tạ Thanh Trình nhìn nhau. Trước cửa nhà hàng nào đó, Hạ Dư ôm eo Tạ Thanh Trình, trên sân vận động Hỗ Đại, Hạ Dư ngồi song song với Tạ Thanh Trình ăn cơm trưa, ánh mắt Hạ Dư nhìn Tạ Thanh Trình còn thâm tình hơn bất cứ nam chính trong một bộ phim tình cảm nào. Còn ảnh chụp nơi hành lang Y Khoa Hỗ Châu, không biết Tạ Thanh Trình bị làm sao, hình như cơ thể không thoải mái nên ngất xỉu, Hạ Dư bế anh mặt đầy nôn nóng chạy tới phòng y tế.

Lướt tiếp...

Là video.

Trong toilet của trường, cánh cửa đóng chặt hóa thành người biểu diễn, nhịp rung tựa như đến từ vườn địa đàng thuở sơ khai, bà ta không nhìn thấy người trong đó, nhưng có thể nghe thấy âm thanh bên trong, tiếng ấy rõ ràng là của Hạ Dư. Nhưng không nghe thấy tiếng động của người còn lại...

Xuống thêm chút nữa——

Đầu Lữ Chi Thư nổ uỳnh một tiếng, máu cũng lạnh ngắt.

Video điều tra này rõ ràng tới lạ.

Đó là bãi đỗ xe ngoài trời, chiếc Cullinan kia dừng lại, biển số đúng là chuỗi mà bà ta quen thuộc. Xem từ góc quay ẩn, có thể nhìn thấy cửa xe đóng kín mít, Hạ Dư đang dây dưa thân mật với một người ở hàng ghế sau, cách mưa gió, Hạ Dư không cảm thấy có người đang quay bọn họ, hoàn toàn đắm chìm vào thế giới của hai người. Video kia phát một lúc, nơi xa có một chiếc xe Sedan đi tới, Hạ Dư nhận ra mình đóng cửa chưa kín, đứng dậy, nhanh chóng đóng cửa xe Cullinan lại kín mít.

Theo lý mà nói, điều tra tới đây cũng nên kết thúc.

Nhưng thám tử tư thường cần phải quay lại nội dung trong xe, cho dù xe Hạ Dư có dán màng chống nhìn trộm, vẫn không cản được thám tử dùng thiết bị quay đặc biệt.

Hình ảnh chỉ chợt hơi tối lại, nội dung trong cửa xe vẫn có thể bị anh ta quay được.

Vì thế sắc mặt Lữ Chi Thư trắng bệch thấy Hạ Dư đổi tư thế ngồi dựa trên ghế, người lúc trước nằm trên ghế ngồi đã thẳng người dậy, cúi đầu, rủ mi, trên mặt vương nét ửng đỏ, mặt mày lại kiêu ngạo, giơ tay, ngón tay thon dài kéo lấy cà vạt của Hạ Dư.

Chiếc cà vạt kia như sợi dây của du͙© vọиɠ phàm trần, người nọ nhìn từ cao xuống kéo Hạ Dư lại gần, nhỏ giọng nói gì đó, sau đó khuôn mặt hai người dần dán sát lại gần nhau trong lúc làm, gương mặt đều lộ ra vẻ hỗn loạn say mê, cuối cùng hôn nhau triền miên.

Mà người nắm cà vạt Hạ Dư, làm hết thảy chuyện này... Thế mà lại là...

Giáo sư y khoa Hỗ Châu, anh trai của Tạ Tuyết...

Bác sĩ tư nhân cũ, của Hạ Dư...

Tạ Thanh Trình!!!

Sao lại thế... Sao lại là anh được? Bọn họ... Sao bọn họ lại như vậy...

Lữ Chi Thư như bị sét đánh, bà ta vốn không dám tin, nhưng chứng cứ điều tra đã bày ra trước mặt bà ta rõ ràng rồi. Cuốn theo những ký ức trong trí nhớ, những điểm đáng ngờ vụn vặt lúc trước ấy——

Bà ta điều tra ra Hạ Dư mua bαo ©αo sυ ở Hỗ Đại, mà theo dõi hiển thị ngày hôm đó cậu chẳng gặp bất cứ cô gái nào, chỉ gặp mặt riêng Tạ Thanh Trình.

Trong đoàn phim Thẩm Phán, Hạ Dư chợt vô cớ yêu cầu đổi phòng, căn phòng ấy ở ngay sát phòng Tạ Thanh Trình.

Còn cả lúc bà ta mở cửa xe Cullinan, phát hiện bên trong có một bao Durex dùng một nửa thì bị vứt...

Bà ta vốn còn suy nghĩ, vì sao Hạ Dư lại bất cẩn đến thế, chẳng lẽ cậu không sợ Tạ Tuyết mang thai ư? Hiện tại bà ta đã hiểu rõ cả rồi, Hạ Dư vốn không cần phải lo, bởi vì người làm với cậu trong xe không phải một cô gái, mà là... Mà là Tạ Thanh Trình... Là một người đàn ông!

Cả người Lữ Chi Thư run lên, bà ta nhìn chằm chằm hình ảnh Tạ Thanh Trình nhíu chặt mày kiếm, dáng vẻ cắn môi nhẫn nhịn, mà Hạ Dư hôn anh hết lần này tới lần khác, cho dù không nghe thấy giọng họ, nhưng dù có là tên ngốc cũng có thể nhìn ra Hạ Dư đang gọi tên Tạ Thanh Trình ngập vẻ thâm tình.

Việc này... Thật đúng là...

Điên rồi... Đúng là điên rồi!!

Lữ Chi Thư sao còn dám chậm trễ, bà ta tìm lấy điện thoại dự phòng của mình, đổi sim đặc chế, gọi tới một dãy số trong đó.

Điện thoại kết nối.

Giọng Đoàn Văn truyền từ trong ra: "Alo."

"Alo, Đoàn tổng." Lữ Chi Thư sốt ruột nuốt nước bọt nói, "Có chuyện này, tôi mới điều tra rõ, cần thông báo với anh..."

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường

Thượng Đế: Hôm nay trong chúng ta có một người đã phát hiện ra một bí mật lớn đấy.

Hạ Dư: Là con phát hiện ra tay Tạ Thanh Trình bị thương hả?

Tạ Thanh Trình: Là con phát hiện Hạ Dư từng thích Tạ Tuyết ư?

Thượng Đế: Ưu tiên phụ nữ.

Tạ Tuyết: Là con phát hiện ra anh con dây dưa với Hạ Dư sao?

Thượng Đế: Ưu tiên trưởng bối.

Lữ Chi Thư:... À. Là con bị ép xem kinh nghiệm lái xe.avi của con trai con với bác sĩ tư nhân của nó trong Cullinan chứ gì! (Trợn trắng mắt)