*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Thanh Trình ăn với Hạ Dư xong, Hạ Dư vẫn không nỡ để Tạ Thanh Trình rời đi.
Ngẫm nghĩ, lại quấn lấy anh: "Anh Tạ, anh đã ở cạnh em lâu như thế rồi, đến quán bar chơi cùng em một lúc đi. Dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, không cần làm việc cũng không cần học hành..."
Tạ Thanh Trình: "Muộn lắm rồi, tôi quay về còn có sách phải đọc."
Hạ Dư: "Cuối tuần còn đọc sách, người không bằng heo luôn á."
"... Cậu còn mắng."
Hạ Dư: "Khụ... Anh ở bên em thêm một lát đi mà?"
"Không được."
"Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của em——"
"Tối qua tôi đã ở bên cạnh cậu xong rồi đấy."
Hạ Dư trái lo phải nghĩ, bỗng dưng nhớ tới một việc.
"Thế anh vẫn nhớ lúc trước anh cá cược với em chứ?"
Tạ Thanh Trình nhíu mày: "Gì cơ?"
"Thì là lần em giúp anh làm ppt đó, không phải anh bảo muốn em khuyên nhủ mấy học sinh trốn tiết của anh à, nếu em khuyên được nhiều người quay lại hơn anh, thì coi như anh thua, mà anh thua rồi thì phải đáp ứng yêu cầu của em..."
Tạ Thanh Trình không nhớ rõ, nhưng nghe cậu nói, hình như đúng là có chuyện thế thật.
"Tôi chưa đáp ứng yêu cầu khác của cậu à?"
"Không có, vẫn nợ hoài đó."
Tạ Thanh Trình nhíu mày: "Thật hả?"
"Thật mà, anh là người lớn thì anh nói phải giữ lời đi nha." Hạ Dư nắm thóp được việc Tạ Thanh Trình để ý nhất, "Đàn ông lớn rồi không được quỵt nợ đâu đó."
Tạ Thanh Trình: "... Yêu cầu của cậu là tôi đến quán bar cùng với cậu chứ gì."
Hạ Dư gật đầu.
Tạ Thanh Trình hết cách, cuối cùng bảo: "Quán nào, tôi gọi xe."
Dáng vẻ anh hoàn toàn là đang bao nuôi cậu trai bao tình nhân nhỏ.
Hạ Dư nghiêng mặt nghĩ một lát, đáp: "Cách đây không xa, chúng ta cùng nhau tới đó, vừa hay đi dạo tiêu thực luôn."
Cuối tuần bến Thượng Hải rất đông người, du khách vùng khác ngó đông dạo tây, mấy cặp đôi dắt tay nhau tản bộ, mấy bác gái lớn tuổi nghịch điện thoại chụp ảnh, người nước ngoài tóc vàng mắt xanh chạy bộ trong đêm...
Hai người đàn ông sóng vai bước đi trong số đó, cũng không khiến người ta nghĩ gì nhiều.
Hoặc là thành phố này vốn đã rất bao dung tỏa sức quyến rũ ra bốn phía, ngay cả bà bán hoa cũng không ngại mấy cặp đôi người ta là đồng tính hay là dị tính, thậm chí còn mặc kệ luôn liệu người ta có phải chỉ đơn thuần là đồng nghiệp hay bạn bè thôi không, cười tươi rói chào hàng bán hoa hồng tươi.
"Anh đẹp trai, mua một bông hoa đi, tặng cho bạn gái anh..."
"Chú à, mua một đoá hoa nhé, tặng cho vợ của chú ấy."
"Cô bé, mua hoa đi, không mua cũng không sao đâu, coi như bà tặng cho cháu cũng được. Nào, cầm lấy đi, cầm lấy đi."
Mấy bà bán hoa hiểu rất rõ việc này, biết rằng ngoại trừ các chàng trai thích ra vẻ trước mặt bạn gái ra, đối tượng mua bán tốt nhất chính là mấy cô gái nhỏ.
Mấy cô gái thường dễ mềm lòng, các bác gái nhét hoa cho, nói là miễn phí, thật ra sớm đã giăng lưới gạt người rồi—— Có cô gái nào không rõ sự đời lại nhẫn tâm muốn ăn không của các bà tóc đã lấm tấm hoa râm chứ? Cuối cùng vẫn sẽ ngại ngùng trả tiền mà thôi.
Bà dì bán hoa trốn cảnh sát thành phố, vòng qua vòng lại, cuối cùng vòng tới trước mặt Hạ Dư và Tạ Thanh Trình.
Cơ hội bán hàng không thể bỏ lỡ, hai người đàn ông cũng có thể chào hàng được, hơn nữa mấy bác gái đã biết từ lâu, rằng thời buổi này có một loại đàn ông, gọi là gì nhỉ, gọi là gay!
"Anh chàng đẹp trai, mua hoa đi, tặng cho——" Bác gái vừa nhìn thấy Hạ Dư và Tạ Thanh Trình, đã nhận định Tạ Thanh Trình là người đàn ông cao lớn trưởng thành điềm tĩnh như thế hẳn là kim chủ rồi, thế thì mấy lời mời chào đều nói với Tạ Thanh Trình hết, "Tặng cho... Thì đó, bạn của cậu đi."
Nói xong đã đưa một bông hoa hồng đỏ xinh đẹp ướŧ áŧ ra.
Tuy Tạ Thanh Trình thấy bà lão đáng thương, nhưng cũng không muốn mua hoa cho Hạ Dư, ngẫm nghĩ, vẫn nói câu xin lỗi, đút túi bỏ đi.
Từ lúc ấy, người bị bà lão quấn lấy đổi thành Hạ Dư.
"Cậu nhóc này, mua hoa cho anh trai cậu đi, cháu xem cậu ấy đẹp trai biết bao."
Hạ Dư nghe vậy, rất vui vẻ: "Bà cũng cảm thấy anh ấy đẹp trai ạ?"
Bà lão thừa thắng xông lên: "Cậu ấy đẹp trai nhất con phố này rồi."
Hạ Dư cười tủm tỉm mở Alipay ra, quét mã QR của bà lão, chuyển số tiền đủ mua hết chỗ hoa của bà luôn, sau đó nói: "Cháu lấy một bông, còn lại bà cứ tặng cho người ta đi."
"Ấy..." Bà lão ngẩn cả người.
Cho dù là ở nơi phồn hoa bậc nhất như Hỗ Châu này, chào bán hoa cũng chẳng dễ dàng tới thế. Bà lão nhìn số tiền nhận được trong chiếc máy cũ, có chút không dám tin. Chờ tới khi bà phản ứng lại, Hạ Dư đã chọn một bông hồng đỏ đang hé nở, đi theo bóng dáng Tạ Thanh Trình.
Bà lão nơi Hỗ Châu miệng mồm nhanh nhảu lẩm bẩm lời chúc khi bán hoa bà đã nói vô số lần: "Chúc hai người mạnh khỏe hạnh phúc... Ấy, không đúng, chúc hai người trăm năm hòa thuận?"
Hạ Dư cầm một đóa hồng, quay về bên cạnh Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình liếc cậu một cái: "Mua thứ này chi."
"Thích làm việc thiện."
"..." Tạ Thanh Trình chẳng nói nữa.
Hai người sóng vai đi một đoạn đường, vì trong tay Hạ Dư cầm hoa, mà Tạ Thanh Trình hai người cũng đều là anh đẹp trai cả, bởi thế thu hút được không ít ánh mắt của mấy cô gái nhỏ.
Tạ Thanh Trình dần cảm thấy có hơi mất tự nhiên.
"Hạ Dư, cậu có thể đừng cầm đóa hoa này nữa không?"
"Em tự mua mà, sao không thể cầm chứ?"
Rất có lí.
Cho dù là Tạ Thanh Trình cũng không thể phản bác lại.
Vì thế cuối cùng anh đẹp trai chỉ đành hỏi một câu: "Còn đi bao lâu nữa?"
"Sắp tới rồi nè."
Tạ Thanh Trình vốn cho rằng Hạ Dư muốn dẫn anh tới động Bàn Tơ hỗn loạn xập xình nào đó, đã chuẩn bị sẵn tâm lí có chơi có chịu thấy chết không sờn luôn rồi, nhưng mà nào ngờ, cuối cùng Hạ Dư dẫn anh tới một nhà hàng đã có lịch sử trăm năm, khách sạn ấy thành lập từ thời Hỗ Châu còn thuộc tô giới của Anh, đã đổi tên bao lần suốt một trăm năm qua, tiếp đãi vô số khách khứa tiếng tăm, mỗi miếng gạch đều cất giấu một câu chuyện đô thị Thượng Hải trong quá khứ hoặc là chấn động lòng người, hoặc là kiều diễm rực rỡ.
Vào khách sạn, khắp nơi đều là dấu ấn của lịch sử. Hệ thống thông gió cách tân kiểu cũ nhất vẫn còn đang hoạt động, tranh khắc chó săn xám Ý trên cánh cửa cao ngất trấn thủ sự bình yên của khách sạn, giữa khách sạn bày một cây dương cầm đã trăm năm, ngón tay của bậc thầy hài kịch Chaplin* vui vẻ bay múa trên phím đàn.
Mà trong góc tầng một của khách sạn, có một quán bar nhìn như tầm thường không đáng chú ý, thật ra bên trong lại là quán bar nhạc jazz.
Điểm đặc biệt của ban nhạc quán bar này, là những người biểu diễn đều là những người già tuổi đã trên bảy mươi, vậy nên gọi là ban nhạc jazz tuổi già, rượu lâu năm nhấn chìm cây đàn, thoải mái thong dong, làn điệu du dương cũng mang bóng dáng năm tháng, vẻ đẹp ấy những ban nhạc khác khó mà bắt chước được. Tổng thống nước ngoài tới Hỗ Châu cũng nổi lòng tò mò, đến nghe bọn họ biểu diễn.
"Hoan nghênh ghé thăm, chào buổi tối hai vị tiên sinh, xin hỏi hai vị đã đặt chỗ trước chưa?" Nữ nhân viên uốn tóc mặc sườn xám, khoác áo choàng ngắn trắng đứng ngoài cửa quán bar nho nhã lịch sự hỏi.
Hạ Dư nhất thời động lòng, thế mà quên mất cuối tuần có rất nhiều người tới xem ban nhạc jazz tuổi già, quán bar nhỏ thường không đủ chỗ ngồi, cần phải đặt chỗ trước.
Chỉ đành đáp: "Chưa đặt."
Nhưng lại không cam lòng, phát huy sức quyến rũ.
"Cô gái à, bọn tôi từ Đông Bắc đến, ở nơi biên giới Mạc Hà, hâm mộ tiếng tăm mới tới đây, muốn nghe ban nhạc của các cô biểu diễn. Sáng mai hai bọn tôi đã phải quay về rồi, cô xem có thể nghĩ cách giúp bọn tôi, thêm một bàn nữa hay không? Hoặc là bọn tôi đợi cũng được, xem thử có vị khách nào rời chỗ trước không, vậy cũng không sao."
Tạ Thanh Trình: "..."
Tên này không tham gia diễn xuất chuyên nghiệp đúng là nhân tài không được trọng dụng rồi.
Tới khẩu âm Đông Bắc mà cũng bắt chước được luôn.
Cô nàng tiếp khách xinh đẹp thấy Hạ Dư nói năng chân thành, lại còn đẹp trai, đôi mắt hạnh nhìn vào mình tha thiết, thế mà thật sự có hơi ngượng ngùng, bởi thế tuy rằng không đúng phép tắc, sau một hồi dao động, cô vẫn xoay người uốn eo: "Để tôi vào xem giúp anh."
Hạ Dư: "Thật sự cảm ơn cô. Đúng rồi... Tặng cô thứ này."
Nói xong đưa bông hoa hồng cầm cả một đường tới trước mặt tiếp tân.
Cô nàng xinh đẹp đỏ mặt lên, bước trên cao gót nhẹ nhàng rời đi làm việc.
Tạ Thanh Trình: "... Cậu đúng là chẳng có chút đứng đắn gì cả."
Hạ Dư dựa vào bên đài tiếp tân, cong mắt cười nhìn anh: "Ngày đầu tiên anh biết em không đứng đắn hả?"
Mấy phút sau, cô nàng xinh đẹp đi rồi về, dịu giọng ấm áp nói: "Trong góc được đặt thêm một chỗ, mời hai vị vào."
Nếu bảo từ bờ sông bên kia tới khách sạn của tòa nhà Vạn Quốc này, như thể xuyên qua thời gian một lần, thế thì đi từ sảnh chính khách sạn tới trong quán bar nhạc Jazz, tựa như xuyên qua thời gian rồi lại xuyên qua không gian chồng chéo.
Tuy Tạ Thanh Trình là người Hỗ Châu, xưa nay lại chưa từng đến nơi này, nơi này như một bức hình cắt ra từ bộ phim điện ảnh cũ của Mỹ, cực kì giống quán bar Âu Mỹ nhỏ thời thế chiến thứ hai.
"Sàn nhà, quạt, gạch tường nơi này, đều là cách phối ban đầu lúc khách sạn mới xây một trăm năm trước đó." Hạ Dư thấy Tạ Thanh Trình đang nhìn cánh quạt gỗ hiện tại đã biến mất ở bên ngoài từ lâu, cười nói, "Thế nào, em không làm khó anh nhé, không hề đưa anh đến động Bàn Tơ đâu."
"..." Tạ Thanh Trình nhướng mày.
Không ngờ suy nghĩ trước đó của mình thế mà đã bị Hạ Dư nhìn thấu.
"Hai vị uống gì ạ?" Bartender mặc Tây trang phẳng phiu cầm menu rượu bằng da, mỉm cười thân thiết đến trước bàn tròn nhỏ của bọn họ.
"Cậu tùy ý gọi đi." Tạ Thanh Trình đẩy menu qua cho Hạ Dư.
Hạ Dư bảo: "Anh định bao nuôi em đấy à?"
Tạ Thanh Trình: "Cậu đang mừng sinh nhật, nên làm thôi."
Hạ Dư nhìn chằm chằm menu rượu một hồi, lòng bắt đầu không đứng đắn.
Tửu lượng Tạ Thanh Trình không kém, nhưng thể chất đặc biệt, vừa uống đã dễ mất sức, cơ thể nóng lên lại phiếm hồng. Hạ Dư nghĩ ngợi, lòng ngứa ngáy, nhẹ giọng hỏi bartender mấy câu, gọi hai li rượu trái cây nếm thì đều rất thanh ngọt, thật ra nồng độ cồn cũng không phải là thấp lắm.
Rượu được bê lên rất nhanh, màu sắc quả nhiên đẹp mắt trong sáng.
Cho dù người như Tạ Thanh Trình chẳng chút lãng mạn, cũng thấy rất đẹp.
"Anh nếm thử đi, vị không tệ đâu, có hương bưởi đó."
Tạ Thanh Trình uống một ngụm, quả nhiên có vị ngọt mát lạnh.
Không khí quán bar rất tốt, người tới nơi này nghe hát phần lớn đều đến vì âm nhạc cùng với cảm giác xa xăm từ xưa này, ông lão trên sân khấu còn đang thỏa sức lại tùy ý biểu diễn một vài ca khúc kinh điển, còn cả quý bà mặc trang phục xưa đang cất tiếng hát: "Yêu anh hận anh, hỏi người có biết chăng, tựa như sông lớn chảy xiết nào thể giữ được, lượn quanh ngàn bến, vòng quanh ngàn bãi, cũng chẳng thể quay về bình yên trong cuộc tranh đấu này..."
Hạ Dư nghe lời hát kia, nghe câu yêu anh hận anh, hỏi người có biết chăng, cậu lặng lẽ nhìn Tạ Thanh Trình, mà Tạ Thanh Trình đang chăm chú nghe biểu diễn trên sân khấu, mãi cho tới khi bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên.
Tạ Thanh Trình mới chú ý tới Hạ Dư đang nhìn anh, hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì, thấy anh nghe vui vẻ như vậy, em thích lắm."
Lúc Hạ Dư thẳng thắn bày tỏ, Tạ Thanh Trình cũng có thể chấp nhận.
Hai chữ gọi là e thẹn, sẽ không xuất hiện trong từ điển của Tạ Thanh Trình. Nhưng anh vẫn cứ bị sự bày tỏ thẳng thắn này làm cảm thấy trái tim rung động, lờ mờ, khiến anh cảm thấy bất an lẫn đau đớn.
Tạ Thanh Trình dùng khả năng khắc phục Ebola thần kinh, ổn định lại sự mềm lòng của mình, bảo: "Họ đàn hay như thế, cậu cũng nên nghe cẩn thận mới đúng chứ."
Hạ Dư lại đáp: "Lúc trước cuối tuần em hay đến đây."
"Lúc nào?"
"À, lúc năm hai năm ba trung học ấy."
Tạ Thanh Trình: "Trẻ vị thành niên cũng được vào?"
"Em cao mà, ăn mặc trưởng thành tí là có thể gạt người ta rồi, hơn nữa em còn làm cả căn cước giả nữa."
"..."
"Âm nhạc vô tội mà." Hạ Dư nói, "Với cả có phải em muốn làm chuyện gì xấu đâu. Muốn làm chuyện xấu thì em cũng chẳng tới quán bar kiểu này làm gì."
"Thế cậu gọi rượu gì?"
"Em gọi đồ không cồn đó, em ngoan lắm."
Tạ Thanh Trình nửa tin nửa ngờ nhìn cậu.
Hạ Dư cười: "Thật đó. Anh xem khi đó anh kiểm tra sức khỏe cho em, cũng chưa từng phát hiện em uống rượu mà."
Tạ Thanh Trình có cảm giác vô cùng vi diệu.
Anh nhớ tới Hạ Dư hồi năm hai năm ba trung học, khi đó giả vờ đủ thứ trước mặt anh cứ như thằng cháu trai, thiếu điều viết nốt ba chữ "bé ngoan ngoãn" lên mặt nữa thôi.
Nào ai ngờ khi đó Hạ Dư giả vờ tới mức mặt người dạ thú đi làm căn cước giả tới nghe nhạc Jazz chứ? Nếu khi ấy anh mà biết, có thể đánh cho tiểu súc sinh Hạ Dư này tới mức gãy chân mới thôi.
Nhưng giờ đã muộn rồi.
Tạ Thanh Trình lại uống một ngụm rượu, không tỏ ý kiến gì với hành động núp lùm của Hạ Dư khi đó.
Quán bar biểu diễn rất nhiều ca khúc, bài nào cũng rất kinh điển.
Chẳng hề nhận thấy, đã sắp qua hai giờ, gọi thêm vài li rượu của bartender, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, Hạ Dư trông thấy Tạ Thanh Trình đã hơi ngà say, dáng vẻ người đàn ông này mang theo chút men say thật xinh đẹp, tựa như hoa đào rơi trên mặt băng, đẹp tới mức lay động lòng người, nhìn bao nhiêu lần cũng không đủ.
Nhưng đang ngẩn người, bên quầy bar bất chợt ồn ào, ban nhạc trên sân khấu tựa như đã biết từ trước, chơi một bản tình ca đã chuẩn bị đâu vào đó.
—— Hóa ra là một cặp đôi cầu hôn. Hai người họ quen nhau tại quán bar này, vì thế chú rể đã đánh tiếng trước với ban nhạc jazz, trên đỉnh quán bar chợt kéo xuống mấy chục dải hoa màu rực rỡ, ánh trăng sao lấp lánh tản ra tựa như bông tuyết, lững lờ bay xuống, rơi lên vai mọi người.
"Chúc mừng!"
"Chúc mừng chúc mừng! Trăm năm hạnh phúc!"
Khách khứa trong quán bar thấy cảnh tượng vui mừng như thế rất thích thú, càng khỏi phải nói tới chú rể cầu hôn thành công, sau khi ôm lấy cô dâu, còn hào phóng cao giọng nói: "Hôm nay rượu mọi người gọi tôi bao hết! Mọi người cứ gọi tự nhiên!"
Không khí lại càng ồn ã hơn.
Nơi này ban đầu, các khách khứa đều lấy thưởng thức âm nhạc làm chính, mỗi đêm đều như một buổi hòa nhạc nhỏ. Nhưng tối nay là ngoại lệ, ban nhạc jazz tuổi già chơi những bài hát vui mừng, chú rể vô cùng phấn chấn kéo cô dâu của anh ta khiêu vũ trên nền gạch đỏ.
Bầu không khí sôi nổi vui vẻ như thế sẽ lây lan, mọi người trong quán bar tốp năm tốp ba đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mặc kệ là có biết nhảy hay không biết nhảy, đều sẽ nhún nhảy xoay chuyển cùng với người đi cùng mình.
"Hoa hồng hoa hồng, xinh đẹp nhất, hoa hồng hoa hồng, lộng lẫy nhất, xuân qua hạ đến hoa khoe sắc đầu cành, hoa hồng hoa hồng, tôi yêu em..."
Tuy lời bài hát đã lâu, nhưng trong không khí này lại rất phù hợp.
Tới Tạ Thanh Trình nhìn cảnh tượng trước mắt, trong ánh mắt cũng hiện chút ý cười nhàn nhạt, anh lười biếng tựa lưng vào ghế, một tay chống cằm, nhìn nhóm người náo nhiệt trước mặt.
"Xuân qua hạ đến hoa khoe sắc đầu cành, hoa hồng hoa hồng, tôi yêu em!"
Uống nhiều rượu, lòng cũng hiếm khi thoải mái.
Tạ Thanh Trình nhìn rất hài lòng, mà lúc này, Hạ Dư bỗng dưng đứng trước mặt anh, cúi người về phía anh, mỉm cười nắm lấy tay anh: "Tiên sinh, em có thể mời anh nhảy một điệu được không?"
Tạ Thanh Trình nói là say, nhưng cũng tỉnh táo.
Anh chỉ thích nhìn người khác nhảy, bản thân lại lười không muốn động đậy: "Tôi không biết nhảy."
Hạ Dư ngẫm nghĩ, sửa lại lời nói của mình: "Tiên sinh, em có thể dạy anh nhảy một điệu không?"
"..."
Hạ Dư thấy Tạ Thanh Trình không phản ứng, vì thế coi anh cạn lời thành đồng ý, kéo anh tới sàn nhảy.
Đương nhiên Tạ Thanh Trình không tiện đẩy cậu ra, xung quanh nhiều người, như thế ngược lại còn khiến người ta chú ý tới họ. Hơn nữa nói thật, khiêu vũ cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm, cái kiểu giải trí xã giao này, kể cũng chẳng phải xem ai nhảy giỏi, chẳng qua chỉ là không khí sôi nổi mà thôi. Thường hay xuất hiện trong phim điện ảnh Âu Mỹ, anh chưa từng gϊếŧ heo, chẳng lẽ còn chưa thấy cả heo chạy?
"Nào, chân trái bước lên một bước, rồi tới chân phải... Không cần để ý tay, có em giữ lấy anh rồi, không phải... Ai da!"
Hạ Dư bị Tạ Thanh Trình dẫm trúng.
Tạ Thanh Trình nhướng mày: "Đau không?"
Nói nhảm, đàn ông cao mét tám đạp một phát có thể không đau à?
Nhưng Hạ Dư cũng ngại nói gì đó, lắc đầu, lui một bước, rất đứng đắn tiếp tục dạy anh: "Anh ơi, anh bước chân trái trước, sau đó tới em tiến, anh lại bước chân phải."
Một tay cậu cố ý vô tình đặt lên eo Tạ Thanh Trình, Tạ Thanh Trình cũng uống quá nhiều, lại quen ở bên Hạ Dư lắm rồi, không có phản ứng gì.
Lòng Hạ Dư rung động, lại siết chặt hơn chút, cậu cảm thấy eo Tạ Thanh Trình thật sự rất thon, hơn nữa lại như có lực hút nào đó, khiến cậu không thể không tốt sức nhẫn nại rất lớn, mới có thể không ôm siết lấy Tạ Thanh Trình vào trong lòng.
"Tốt lắm, chân trái, rồi chân phải, lại trái, lại..."
Lại đạp trúng.
Hạ Dư: "... Không sao, lại nào."
Tạ Thanh Trình nhíu mày, anh không ngờ heo chạy hóa ra lại khó như thế.
Anh vốn chỉ chơi chút thôi, bởi vì dù học sao cũng không học nổi, ngược lại còn tích cực hơn hẳn. Anh chẳng những cẩn thận nghe Hạ Dư nói, còn tập trung nhìn xem bên cạnh bước từng bước khiêu vũ như thế nào trong chốc lát.
Sau đó giáo sư đại học Tạ cảm thấy chắc là mình hiểu được rồi.
Rất tự tin bảo: "Mời."
Hạ Dư cảm thấy dáng vẻ anh đã ngà say lại không chịu thua nghiêm túc học khiêu vũ rất thú vị, chỉ là không thể hiện ra, vì thế tỏ vẻ bình tĩnh, vươn tay ra với Tạ Thanh Trình lần nữa, một tay khác ôm lấy eo đối phương.
"Chân trái, đúng rồi, tốt lắm, đi lên một bước, chân phải, rồi trái... Tốt, tới phải... Lại——"
Lại đạp trúng.
Hạ Dư: "..."
Tạ Thanh Trình: "..."
Thấy Tạ Thanh Trình cau mày, không vui vẻ gì nhìn dưới đất, tựa như có trăm mối ngổn ngang khó hiểu. Mẹ nó anh không tin không làm được.
Hạ Dư nhịn một lát, cuối cùng không nhịn được, cúi đầu bật cười, đồng thời cũng nhờ việc quán bar Hỗ Châu không để ý mấy này nhiều, ôm Tạ Thanh Trình vào trong lòng, tựa cằm lên đầu anh, sau đó rủ mi, môi hôn nhẹ lên mái tóc Tạ Thanh Trình khó mà nhận thấy.
"Được rồi được rồi, không sao cả. Anh ơi, anh cũng say rồi."
Tạ Thanh Trình nghe thế, tạm có thể chấp nhận được chút.
Được rồi, xem ra cũng không phải bản thân học kém, mà là uống nhiều quá, đúng là ảnh hưởng tới phát huy.
Tên nhóc Hạ Dư này bụng dạ khó lường, uống hết rượu trái cây ngọt được gọi kia, tác dụng chậm mà mạnh, Tạ Thanh Trình thật sự dần hơi choáng váng, tiềm thức anh cảm thấy mình không nên ôm Hạ Dư trên sàn nhảy như này, anh muốn đẩy cậu ra.
Nhưng sức Hạ Dư rất lớn, như dịu dàng lại như vô lễ ôm chặt lấy anh, nhẹ nhàng đong đưa theo tiếng nhạc, giọng trầm thấp dỗ dành bên tai anh: "Nhảy thêm lát nữa, nhé?"
"Nhảy cái mẹ cậu ấy..."
Tạ Thanh Trình nói hay không nói cũng thế, Hạ Dư đã kéo anh vào trong góc khuất hơn, nơi đó ánh sáng tối mờ, cách xa mọi người hơn chút, sẽ chẳng ai chú ý tới, cậu ôm lấy Tạ Thanh Trình mờ ám lại triền miên đong đưa một hồi ở nơi ấy, chỉ cảm lấy ngọn lửa trong lòng càng lúc càng nóng, ái dục càng lúc càng khó át.
Sau đó cậu đổi sang góc độ an toàn hơn hẳn, cưỡng ép Tạ Thanh Trình ngẩng mặt lên trong bóng tối, đè anh vào góc khuất không người để ý, nhìn chăm chú đôi mắt Tạ Thanh Trình kề bên, màu mắt Tạ Thanh Trình rất sâu, mang theo chút ửng hồng của rượu tác dụng chậm.
Hạ Dư như bị đôi mắt anh hút vào, thấp giọng nói: "Xinh đẹp quá đi mất."
Có lẽ vì không khí ảnh hưởng, giọng Tạ Thanh Trình cũng hạ thấp xuống theo, anh biết Hạ Dư đang nói mình, nhưng anh không thích bị gọi là xinh đẹp, vì thế vươn tay kéo lấy chiếc cà vạt màu chuyển sắc* thắt lỏng của Hạ Dư, liếc cậu: "Nói ai đấy. Cho cậu thêm một cơ hội nữa."
Hạ Dư trầm thấp cười nói: "Nói vợ của em đó." Tay lần xuống dưới, đặt trên eo anh.
Ngón tay Tạ Thanh Trình luồn vào cà vạt của cậu, kéo đầu cậu qua, không nặng không nhẹ tát cậu một cái: "... Tôi thấy cậu mẹ nó chưa tỉnh ngủ đấy."
"Nếu em chưa tỉnh ngủ, giờ hẳn chúng ta nên ở trên giường rồi."
Giọng Hạ Dư càng nhẹ hơn, trầm khàn dán sát vào bên tai Tạ Thanh Trình.
Eo cậu khẽ đong đưa theo tiếng nhạc, cách Tạ Thanh Trình càng lúc càng gần, như dán sát vào lúc đang nhảy chậm rãi, lúc chầm chậm khiêu vũ còn thường xuyên cọ cơ ngực săn chắc vào vạt áo đối phương.
"Có phải cậu chán sống rồi không thế." Môi mỏng nhạt màu của Tạ Thanh Trình khẽ động.
"Vốn là chán sống rồi, mà sau khi có anh chỉ sợ mạng không đủ dài thôi."
Hạ Dư ngậm ý cười, môi dán vào anh như gần như xa, chạm nhẹ vào từng chút, khiến bầu không khí giữa hai người càng lúc càng nóng lên, sau đó—— Bỗng dưng cúi đầu, nặng nề hôn lên môi anh.
Tạ Thanh Trình chợt bị cậu hôn sâu, không nhịn nổi rên lên một tiếng, muốn đẩy cậu ra, lại bị cậu siết chặt lấy cổ tay.
"Anh ơi... Ưʍ..." Cậu vừa hôn, vừa khống chế cảm xúc mãnh liệt muốn vuốt ve ôm lấy anh.
Nụ hôn này rất thâm tình, nhưng lại đậm mùi du͙© vọиɠ nóng bỏng hơn.
Lâu lắm rồi Hạ Dư chưa dây dưa với Tạ Thanh Trình, hai ngày trước đó lại quấn lấy nhau nếm đủ cực lạc, giờ ôm Tạ Thanh Trình đã uống rượu, cả người thấm mềm nóng lên, không khỏi có chút suy nghĩ người phàm tục nên có.
Hô hấp cậu hơi dồn dập, mắt đen nhìn nhau với đôi mắt Tạ Thanh Trình trong ánh sáng mờ ảo.
Vài giây sau, hầu kết Hạ Dư trượt nhẹ lên xuống.
Tạ Thanh Trình mơ hồ cảm nhận thấy nguy hiểm, anh thấp giọng nói: "Hạ Dư, cậu lại muốn làm gì?"
Hạ Dư chặn anh lại, trong tiếng nhạc, khẽ khàng lay động, không ngừng cọ xát anh.
Không khí giữa bọn họ cũng trở nên nóng bỏng lạ thường, hô hấp cũng ngày càng nặng.
"Anh ơi."
Hạ Dư cọ anh, nhẹ giọng nói.
"Em khát quá..."
"... Vậy uống nước đi."
"Nóng nữa."
"... Thế cởϊ qυầи áo ra."
Hạ Dư: "Cởi ra rồi thì sao?"
"Tìm chỗ nào mát mà ngẩn ra đi."
Hạ Dư không quan tâm anh nói linh tinh, vẫn cọ anh, hầu kết trượt nhẹ. Đêm qua cậu động lòng quá mức lần đầu tiên gọi Tạ Thanh Trình là vợ, cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hiện tại bầu không khí này thì lại vừa hay, hơn nữa Tạ Thanh Trình còn ngà say, sẽ không so đo với cậu nhiều, vì thế cậu lại không nhịn được nhân cơ hội chiếm hời gọi lần hai, thấp giọng trầm khàn nói: "Vợ ơi, em muốn anh tự tay cởi cho em cơ."
"... Mẹ nó tôi là cha cậu."
"Cha nuôi, em lại muốn anh rồi."
"..."
"Muốn ngay bây giờ."
"..."
"Lúc trước em không chạm vào anh lâu tới như thế, cũng đã mấy tháng rồi, mỗi một ngày hôm qua thôi thì không đủ. Em vẫn còn muốn anh. Anh ơi, lúc anh uống say rồi xinh đẹp quá, trên người lại nóng nữa... Em không nhịn nổi, em cũng không muốn nhịn. Em muốn anh ngay bây giờ."
Tạ Thanh Trình giữa lúc mơ màng vẫn có chút cảm giác lạnh lùng: "Cậu dám."
Hạ Dư dừng một lúc, ánh mắt tựa như vì thế mà sâu hơn không ít.
Sau đó cậu không nói gì nữa, chợt hít ngược một hơi sâu, dùng hành động trả lời cho Tạ Thanh Trình, rốt cuộc là cậu "dám" hay là không dám—— Đầu óc người trẻ tuổi dâng máu nóng, nói là làm chứ chẳng do dự. Cậu nắm lấy cổ tay Tạ Thanh Trình, chẳng nói một lời kéo người ra khỏi quán bar, lập tức tới chỗ lễ tân khách sạn, đập bộp một tấm thẻ.
"Thuê phòng."
Tạ Thanh Trình uống rượu thì nhiệt độ cơ thể luôn hơi cao, lúc đâm vào rất thoải mái, như vào dòng suối nước nóng, được ấm áp bao bọc lấy.
Người đàn ông nằm trên giường lớn của khách sạn, vạt áo tán loạn, mắt đào hoa khép hờ, tác dụng chậm của rượu đã ùa lên đầu, anh nâng tay che hờ trán và mắt mình, cơ thể cũng hơi lắc lư run lên theo tiết tấu cậu trai trên người anh đâm vào rút ra, tới đầu ngón tay cũng hơi phiếm hồng.
Liên tục làʍ t̠ìиɦ hoang da^ʍ hai ngày đã khiến cơ thể anh bị chơi hết sức mẫn cảm. Thể chất anh có tính thích ứng cao với thứ bên ngoài tác động, khiến anh nhớ rõ sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ lúc người thanh niên này xâm chiếm sâu vào bên trong. Hạ Dư không sử dụng bao trong ngăn kéo, chỉ vội vàng đổ chút gel bôi trơn ra, thậm chí tới quần mình cũng không cởi, kéo khóa xuống đã vội vã khó dằn đè lên miệng huyệt ướt mềm đã được ngón tay cậu khuếch trương chậm rãi đẩy vào trong, đột nhiên căng vách trong hết cỡ, sau đó đã bắt đầu cᏂị©Ꮒ anh như đói khát lắm, đè trên người anh không ngừng đâm thúc vào trong người đàn ông cơ thể nóng hầm hập này.
Tiếng d*m thủy lép nha lép nhép quanh quẩn trong phòng, tiếng đệm giường kẽo kẹt hỗn loạn, tiếng thân thể va chạm bạch bạch, còn cả tiếng hai người thở dốc thô nặng nữa.
Hạ Dư chơi miệng nhỏ, có thể cảm nhận được chiếc miệng nhỏ ướt nóng kia đang mυ'ŧ chặt lấy cậu, lại như không chấp nhận nổi đang kháng cự lại cậu.
Tạ Thanh Trình thật sự quá xinh đẹp, phòng chỉ bật chiếc đèn ngủ lờ mờ, làn da anh tựa như ánh trăng phủ trên bình gốm, tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Anh nhíu mày, nửa tỉnh nửa say bị Hạ Dư đâm thúc, ngón tay thon dài siết ngược lấy khăn trải giường, rêи ɾỉ từng tiếng vỡ vụn theo cú đâm thúc tình sắc của thiếu niên.
"Hức... A... A..."
Rượu trái cây Hạ Dư gọi thật sự rất mạnh, da thịt trên người Tạ Thanh Trình càng lúc càng nóng, ôm vào lòng đè dưới thân thoải mái nói không nên lời, cậu chiếm hữu người đàn ông này hết lượt này tới lượt khác, vấy bẩn người đàn ông vốn hẳn nên cấm dục đến lạ, tuyệt đối sẽ không thuê phòng qua đêm với người khác này.
Giường rung lên liên tục, cho dù Tạ Thanh Trình có uống say, tiếng rêи ɾỉ vẫn rất trầm thấp khàn khàn, tràn khỏi cổ họng bật ra theo tiếng đệm đong đưa, Hạ Dư nghe bao nhiêu cũng chẳng thấy đủ, không ngừng hôn anh, hôn lên cổ anh, lúc anh ngửa cổ để lộ hầu kết gợi cảm, lại hôn lên vành tai anh, nhỏ giọng dỗ dành anh: "Anh ơi, anh rên lớn hơn chút nữa đi, em thích nghe."
Tạ Thanh Trình hoàn toàn là do sau khi uống quá nhiều mới vô thức thở dốc, sao nghe Hạ Dư dỗ dành dụ dỗ cho được? Hạ Dư thấy anh không nghe lời, bèn tăng tốc độ và lực đâm thúc vào anh mạnh hơn, tách chân anh ra, dùng tư thế đâm vào từ bên cạnh đè nặng lên anh, thúc vào phía dưới đầy tình sắc, biên độ nhỏ nhưng lại rất nhanh rất mạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ vào điểm cao trào bên trong Tạ Thanh Trình.
"Chậm chút... A... Hạ Dư... Chậm một chút... A a...!!"
Hạ Dư tỉnh táo ôm lấy người đàn ông đã say chuếnh choáng, nào chịu thương tiếc nữa? Đâm vào vừa sâu lại vừa mạnh, rất nhanh đã cᏂị©Ꮒ tới mức nơi hai người giao hợp ướt đẫm, cậu tiến vào sâu đến đáng sợ, như thể phải cᏂị©Ꮒ chết Tạ Thanh Trình trên giường, không ngừng thúc vào hoa huy*t của anh, tay cũng vuốt ve bụng Tạ Thanh Trình chẳng dừng.
"Thúc vào tận đây rồi, sâu quá... Sâu tới như thế... Anh có cảm nhận được không?"
Tạ Thanh Trình bị cưỡng ép quá mức, lắc đầu, gần như có hơi tan vỡ, trong trạng thái say chuếnh choáng ấy anh bị cậu thanh niên này mặc sức mê hoặc hết lần này đến lần khác, cơ thể bị dạy dỗ ngày càng mẫn cảm không nhịn được run lên nhè nhẹ vì từng cú thúc mang đầy du͙© vọиɠ chiếm đoạt của phái mạnh nơi Hạ Dư.
Đêm nay, anh bị Hạ Dư bắn vào bên trong, bắn lên mặt không ngừng, cuối cùng tóc mái cũng đẫm mồ hôi, rủ trước đôi mắt mơ màng, trên mặt còn dính từng vệt tϊиɧ ɖϊ©h͙, con ngươi càng ướt đỏ tựa như hoa đào giữa tháng tư của nhân gian đẫm nước.
"Anh ơi, anh nóng quá... Em thật sự chẳng muốn làm gì cả, cả đời này chỉ làʍ t̠ìиɦ với anh thôi... Không đi bất cứ đâu hết, chỉ ở lại bên cạnh anh..."
Tạ Thanh Trình chẳng nghe thấy lời âu yếm nào, anh bị cᏂị©Ꮒ tới mức ánh mắt hoàn toàn tan rã ý thức mơ hồ, anh chỉ có thể cảm nhận được bản thân bị đè nằm bò trên giường, Hạ Dư kề sát vào lưng anh, ôm lấy eo anh, đè anh trên giường, đâm thúc vào anh mãnh liệt thú tính điên cuồng.
Nệm cao su co dãn rất tốt lay động theo động tác từng chút, điểm mẫn cảm sâu tới lạ trong cơ thể anh bị dương v*t Hạ Dư kí©ɧ ŧɧí©ɧ chẳng ngừng, khiến anh không thể chịu nổi cơn kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ dâng lên từng đợt.
Mấy lần anh muốn tìm lại lí trí, lại bị nhốt chặt giữa giường mềm mại và l*иg ngực cứng nóng của cậu trai, không thể nào tìm được đường chạy thoát. Chiếc giường hóa thành mạng nhện của tìиɧ ɖu͙©, rung lên liên hồi, vây lấy anh và cậu cùng lún xuống. Cậu trai phía sau mỗi lần đều thúc anh lún sâu vào giữa gối, làʍ t̠ìиɦ quá mức nóng bỏng khiến Tạ Thanh Trình tưởng như sinh ra cảm giác chẳng thể hít thở.
"Chậm một chút..." Anh không nhịn được khàn khàn rên thành tiếng, "Hạ Dư... A... Chậm... Hức..."
Anh bị cᏂị©Ꮒ ngày càng tan vỡ, nơi hai người giao hợp ướt đẫm d*m thủy tràn ra không ngừng, chảy xuống theo bắp đùi anh, thấm ướt một khoảng chăn rộng...
Tiếng nước lép nhép dâʍ ɭσạи quá mức, sâu trong suy nghĩ Tạ Thanh Trình cảm thấy hết thảy chuyện này đều quá mức hoang đường, nhưng mà không thể gạt đi hơn lại là sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ chất chồng trong anh mỗi lần Hạ Dư đâm thúc vào trong, hậu huyệt anh không tự chủ nổi co rụt lại nịnh nọt dương v*t cậu trai đang đâm trong cơ thể anh, càng đáng sợ hơn chính là tâm lí chẳng hề sinh ra sự chán ghét, sau khi cơ thể ngày càng thích ứng với sự xâm chiếm của Hạ Dư, vậy mà anh lại đạt được sự sung sướиɠ mãnh liệt xưa nay chưa từng có trong lúc quan hệ đồng tính, eo mông bắt đầu vô thức đong đưa nhẹ nhàng theo từng cú đâm vào rút ra đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Hạ Dư.
Hơn nữa lần này anh... Chỉ có mỗi bị cᏂị©Ꮒ, bị đâm vào trong nhanh chóng liên hồi, bị cậu trai thúc sâu vào điểm cao trào, dương v*t đã cương lên...
Tạ Thanh Trình là người rất hiếm khi thấy nhục nhã về mặt tìиɧ ɖu͙©, nhưng cảm giác này lại làm anh nhục tới mức đỏ cả mắt. Anh muốn cố sức không để cho Hạ Dư phát hiện ra phản ứng của anh, nhưng loại ảo tưởng này lập tức bị phá vỡ, tay Hạ Dư chợt vươn tới từ phía sau, như đã đoán được từ sớm, giữ lấy dương v*t đã cương cứng của anh!
"A..."
"Có thoải mái không? Anh ơi?" Hạ Dư vuốt ve chơi đùa anh theo tiết tấu đâm rút, hỏi anh, "Thoải mái lắm phải không..."
Nam sinh trầm thấp thở dốc sau tai anh, hô hấp ướt nóng dồn dập hòa lẫn ái dục sâu nặng, phả vào sau vành tai anh. dương v*t anh nhanh chóng cứng rắn hết cỡ, phía trước đã rỉ chỉ bạc trong suốt.
"Anh ơi... Bắn ra đi..." Lòng bàn tay Hạ Dư dính đầy dâʍ ɖị©ɧ ướŧ áŧ trơn trượt, liên tục vuốt ve dương v*t Tạ Thanh Trình, như ma quỷ đang mê hoặc người ta nếm thử trái cấm, không ngừng quyến rũ Tạ Thanh Trình, "Bắn ra đi... Anh thích em cᏂị©Ꮒ anh có phải không?... Em đâm vào anh mà anh đã cứng tới như thế, em muốn anh bắn ra vì em... Anh ơi, bắn ra vì em có được không..."
Đôi mắt Tạ Thanh Trình mở ra, vừa đỏ vừa ướt, trong con ngươi của cặp mắt đào hoa chẳng hề có tiêu điểm.
Anh cũng không muốn buông thả bản thân theo sự mê hoặc của Hạ Dư, nhưng kɧoáı ©ảʍ chồng chất đến đáng sợ, trước sau anh đều bị tấn công đâm thúc, cho dù là kỹ thuật thủ da^ʍ cho anh của Hạ Dư hay là tiết tấu đâm thúc phía sau đều nắm bắt rất tốt, chẳng qua được bao lâu Tạ Thanh Trình đã không thể chịu nổi run rẩy bắn tinh trong tay cậu.
"A... A a..." Cảm giác vô lực bị một phái mạnh khác xâm chiếm, tùy ý đùa nghịch này khiến Tạ Thanh Trình tan vỡ, trán anh ướt đẫm mồ hôi tựa trên khăn trải giường, không muốn để Hạ Dư nhìn thấy dáng vẻ mơ màng sau khi bắn ra của anh. Nhưng Hạ Dư đột nhiên cúi đầu, đầu lưỡi liếʍ mυ'ŧ vành tai Tạ Thanh Trình, chợt vươn vào trong, liếʍ láp trong phần tai nhạy cảm của đối phương.
Mắt Tạ Thanh Trình lập tức mở to, kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mạnh gần như khiến anh không chịu nổi, anh như bị điện giật, cả người run bắn lên... Mà hậu huyệt lúc anh lêи đỉиɦ không ngừng co rút thắt chặt lại càng khiến Hạ Dư sướиɠ tới mức nhỏ giọng mắng một tiếng.
"Đệt..."
Nam sinh đâm vào càng nhanh càng mạnh lúc anh đang bắn ra, đâm thúc mạnh mẽ từng cú, cậu điên cuồng thúc vào, hung dữ xoa nắn cặp mông cong mẩy của Tạ Thanh Trình, ép thành tiếng rêи ɾỉ dâʍ ɭσạи ngập mùi tìиɧ ɖu͙© trầm thấp bật ra khỏi cổ họng người đàn ông.
"Sướиɠ quá... Tạ Thanh Trình... Anh biết không? Anh chỉ thích hợp bị đàn ông cᏂị©Ꮒ thôi... Khít quá... A..." Trên tay Hạ Dư còn dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, vừa híp mắt hưởng thụ từng cơn co rút của Tạ Thanh Trình, eo mông đâm rút càng ngày càng tàn nhẫn, càng lúc càng thú tính.
"A... A..."
"CᏂị©Ꮒ chết anh... Đồ dâʍ đãиɠ..." Hạ Dư dần dần lại bắt đầu chẳng còn chút đạo đức trên giường nào, hai mắt đỏ đậm như máu, miệng nói mấy lời quá mức hạ lưu, mặc sức đâm thúc vào người đàn ông trong lòng, "Sao anh ở trên giường em lại dâʍ đãиɠ đến thế... Mấy cô nàng thích anh kia, có biết anh sẽ bị em cᏂị©Ꮒ thành như vậy không... Bên trong anh còn chảy nhiều nước hơn mấy cô nàng đó nữa..."
"Đừng nói nữa... Cậu mẹ nó... Đừng nói nữa... Á...!"
Đáp lại anh chính là cậu trai thúc vào càng mạnh hơn, như thể sự đánh dấu nào đó, tựa như dã thú đang tuyên thệ chủ quyền của mình.
Lúc Hạ Dư bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm vào trong cơ thể anh chẳng biết lần thứ mấy, ngón tay anh cũng siết chặt lấy chăn, giọng nói thậm chí còn lẫn chút nức nở yếu ớt: "A... Hạ Dư... Hạ Dư... Nhiều quá rồi... Đừng bắn nữa mà... Đừng đâm vào nữa... Á!... A..."
Đáp lại anh là ánh mắt nam sinh càng sâu, cùng với đệm rung lên dữ dội, có tiết tấu.
—— Đôi tay kia vẫn còn siết chặt lấy eo anh dù thế nào cũng không chịu cho anh trốn thoát.
Có trong chớp mắt ấy Tạ Thanh Trình thật sự cảm thấy bản thân thân là một người chồng, đã từng đối xử không tốt với Lý Nhã Thu, cho dù là lúc tân hôn anh cũng chẳng từng làʍ t̠ìиɦ mãnh liệt tới thế với người phụ nữ ấy. Mà Hạ Dư lại như muốn khiến anh bị làm tới mang thai, điên cuồng cᏂị©Ꮒ vào trong anh, khiến miệng nhỏ bí ẩn của anh mυ'ŧ chặt lấy dương v*t của cậu, khiến thân dưới của anh không ngừng chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙, từng lần từng lần... Làʍ t̠ìиɦ quấn quít si mê đến như thế.
Làʍ t̠ìиɦ đơn thuần không như thật sự làʍ t̠ìиɦ, nếu như có tình yêu mãnh liệt trong ấy, đàn ông không thể nào khống chế nổi ham muốn trời ban khiến người kia thụ thai, đó là bản năng nguyên thủy nhất của loài thú.
Cho dù biết là không có khả năng, Hạ Dư lại vẫn cố chấp làm vậy với anh, như mặc kệ có thế nào, cũng phải để lại dấu ấn của bản thân trên cơ thể này.
"Anh ơi, anh chỉ có thể là của em thôi..." Cậu trai không ngừng đâm thúc Tạ Thanh Trình, hai người dây dưa bên nhau, hoàn toàn điên cuồng, cuối cùng cậu thúc mạnh vào sâu trong cơ thể Tạ Thanh Trình một lần cuối, lúc bắn tinh vào trong miệng nhỏ bị cᏂị©Ꮒ thành mềm mại của anh thêm lần nữa, thế mà Tạ Thanh Trình bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới mức run rẩy cả người, run lên từng hồi, huyệt thịt mυ'ŧ chặt lấy dương v*t đang đè lên điểm mẫn cảm sâu trong anh bắn tinh không ngừng, phía trước cũng cứng tới kì quái, "Anh chỉ có thể bị em cᏂị©Ꮒ thôi!"
"A... Hạ Dư... A a!!" Lúc Hạ Dư thúc vào anh lại bắn thêm tϊиɧ ɖϊ©h͙ nỏng bỏng nữa, Tạ Thanh Trình vô thức khàn khàn rên lớn, khóe mắt bị ép chảy nước mắt, trong đầu trống rỗng, chờ tới khi anh phản ứng lại, không nói đến phía sau mυ'ŧ chặt lấy dương v*t Hạ Dư, phía trước cũng đã mất khống chế bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙. Anh chẳng thể nào tin nổi, cơ thể run lên bần bật...
Thế mà anh lại lêи đỉиɦ lần nữa chỉ nhờ vào Hạ Dư đâm thúc bên trong... Lần này Hạ Dư thậm chí còn không chạm đến phía trước của anh, anh đã bắn ra... Anh tựa vào đệm giường hỗn độn không chịu nổi, hít thở từng hơi từng hơi, muốn che giấu sự mất khống chế lẫn chật vật của mình.
Nhưng Hạ Dư sớm đã thu hết cảnh này vào đáy mắt, Hạ Dư bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất lớn, trong sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ cuồng nhiệt mãnh liệt, cậu ôm chặt lấy Tạ Thanh Trình cả người nóng lên phiếm hồng, thỏa mãn hôn lên môi anh, lại chẳng biết sao lại rơi nước mắt: "Tạ Thanh Trình... Anh nói em biết đi... Anh thích em phải không... Anh cũng thích em phải không anh..."
"Dáng vẻ anh bắn ra vì em thật xinh đẹp quá... Tạ Thanh Trình... Anh vĩnh viễn chỉ có thể là của mỗi em thôi..."
"Em không thể không có anh được..."
Chỉ là câu cuối cùng này, Tạ Thanh Trình lại không nghe thấy. Anh không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mạnh như thế, đồng thời với lần cuối cùng bị cᏂị©Ꮒ tới bắn ra ấy, co giật, run rẩy... Cuối cùng suy nghĩ tan rã, bị cậu trai hai mươi tuổi đương lúc tinh lực dồi dào này làm tới mức mất ý thức trên giường lớn của khách sạn...
Note: Chẳng là Chu mới đổi tên miền của WordPress, các bạn đã follow vẫn có thể nhận thông báo chương mới bình thường, nhưng nếu các bạn muốn tìm nhà Chu trên google thì search "yiyezhizhoublog" hoặc là truy cập theo link https(://)yiyezhizhoublog.wordpress.com/ (bỏ ngoặc) nhé, cảm ơn mọi người~
Tác giả có lời muốn nói:
Yêu anh hận anh, hỏi người có biết chăng là lời bài hát của 《 Bến Thượng Hải 》
Hoa hồng hoa hồng, tôi yêu em là lời bài hát của 《 Hoa hồng hoa hồng tôi yêu em 》
Vì tránh hiểu lầm nên ghi chú lại nha~
Ghi chú nho nhỏ của editor:
*Sir Charles Spencer Chaplin là một nam diễn viên, nhà làm phim và nhà soạn nhạc người Anh nổi tiếng trong kỷ nguyên phim câm. Ông đã trở thành một biểu tượng trên toàn thế giới thông qua nhân vật màn ảnh của mình, Sác-lô, và được coi là một trong những nhân vật quan trọng nhất trong lịch sử điện ảnh.
*Màu kẹo: raw 糖果色 là màu sắc bắt đầu lưu hành vào mùa hè năm 2009, lấy những màu sắc ngọt ngào như hồng nhạt, xanh da trời nhạt, xanh lá cây nhạt, tím tươi, vàng chanh, xanh sapphire, xanh mù tạt làm màu chủ đạo.