*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Dư là người rất thông minh.
Nhưng đôi khi, cậu quá cố chấp, không dễ để thay đổi.
Ví dụ như cậu đã từng nhận định bản thân mình là thẳng nam, thế thì cậu sẽ cứng đầu cho rằng đáp án này chính xác, mà chẳng qua Tạ Thanh Trình chỉ là một bước sai lầm nhỏ nhặt trong con đường đi tới đáp án chính xác này thôi.
Cho tới tận giờ, cậu mới nhận ra, có lẽ đáp án của Tạ Thanh Trình mới là chính xác.
Của cậu mới là sai lầm.
Hạ Dư vì sự phát hiện dọa người này của bản thân mà cứng đờ trên giường, hoảng hốt không thôi, Tạ Thanh Trình đã ném quần áo của cậu lên trên người cậu.
"Mau đứng dậy đi."
"..." Hạ Dư vốn còn chưa hoàn hồn, ngoan ngoãn mặc quần áo vào theo yêu cầu của anh, ánh mắt hoàn toàn trống rỗng.
Chờ tới khi cậu mặc quần áo đàng hoàng, xuống giường ngơ ngác nhìn Tạ Thanh Trình hồi lâu, nhìn tới mức Tạ Thanh Trình nổi da gà, cậu mới lẩm bẩm nói: "Anh Tạ... Em... Em có thể ở lại thêm một lát không..."
Tạ Thanh Trình hoàn toàn không biết giờ phút này trong lòng cậu đã long trời lở đất, anh coi khẩn cầu thật lòng hoảng hốt của Hạ Dư là tùy hứng.
Vậy nên anh đáp: "Không được."
"Tạ Thanh Trình..."
Tạ Thanh Trình thật sự không muốn thừa nhận cũng chẳng muốn nhớ lại những chuyện hỗn loạn họ đã làm đêm giao thừa, khăng khăng muốn đuổi cậu đi, kiên định tới tận cuối cùng, sắc mặt cũng hơi trở nên trắng bệch, môi cũng hơi tái lại.
"Nếu cậu thật sự mong tôi nghỉ ngơi cho tốt, thì cậu rời đi đi."
"Hạ Dư, cậu ở lại nơi này chính là dày vò tôi."
"Cậu đi đi."
"Nhưng..." Hạ Dư cũng không biết mình muốn nói gì, trong lúc hốt hoảng cậu đã túm lấy tay Tạ Thanh Trình, như làm thế sẽ dễ nghĩ thông suốt mấu chốt của vấn đề hơn.
Nhưng ngón tay nóng rực của Tạ Thanh Trình vừa bị cậu chạm vào, đã vô thức rụt về.
Hạ Dư: "..."
Tạ Thanh Trình vì nhẫn nhịn sự khó chịu lẫn cơn sốt trên cơ thể, lúc nhìn Hạ Dư, cặp mắt đào hoa kia có phiếm chút hồng hồng bệnh trạng.
Anh đẩy Hạ Dư ra.
"Giữa chúng ta không thể xảy ra chuyện này nữa. Cậu quay về im lặng chút."
"Nhưng Tạ Thanh Trình, em muốn cùng anh..."
"Cũng cho tôi chút yên lặng."
Tạ Thanh Trình nói câu đó với cậu xong, đang định đóng cửa lại, đúng lúc dì Lê bước ra.
"Tiểu Tạ à, mùng một năm mới, cháu với bạn dậy sớm thế hả?"
Tạ Thanh Trình vô thức kéo cổ áo mình lại.
Nhưng dấu vết trên cổ anh quá rõ ràng, vẫn lộ vài nốt hồng nhạt ra bên ngoài.
Mắt thấy Lê Diệu Tình tới gần, Hạ Dư bỗng nhiên nâng tay lên, tháo chiếc khăn quàng cổ màu cà phê sữa choàng lệch của mình xuống, quàng lên cổ Tạ Thanh Trình. Khăn quàng lông cừu rất mềm mại, lập tức che kín những chỗ lộ ra của Tạ Thanh Trình.
Bản thân Tạ Thanh Trình không rõ chuyện, vừa định tránh ra, Hạ Dư đã túm khăn quàng cổ kéo anh lại gần hơn chút.
"Anh đừng tháo. Em che dấu hôn cho anh."
Tạ Thanh Trình nghe xong, mới biết vị trí phía trên như thế của mình ấy vậy mà cũng có dấu vết, không biết là phiền muộn hay bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể choàng khăn quàng cổ của Hạ Dư, không động đậy.
Lê Diệu Tình dừng trước mặt hai người họ, ngái ngủ nói: "Ầy, tối qua có phải hai cháu cãi nhau không thế? Mọi người đều nghe thấy tiếng đập đồ cả."
"... Không ạ." Tạ Thanh Trình đáp.
Hạ Dư: "Dì ạ, bọn cháu xem video thôi. Phim chiến tranh ấy."
"Ồ..." Lê Diệu Tình nghe họ nói thế, cũng chẳng nghĩ nhiều, ngáp một cái.
Tạ Thanh Trình: "Hôm nay dì dậy sớm thế."
"Đúng rồi, tối qua chẳng biết sao nữa, cứ mơ thấy người ta sửa nhà, kêu độp độp độp, bốp bốp bốp suốt, tiếng động còn chân thực lắm cơ... Kết quả là tỉnh giấc sớm."
Hạ Dư: "..."
Tạ Thanh Trình: "..."
"Cũng dậy cả rồi, cùng nhau tới nhà dì ăn sáng luôn nhé?"
"Không được." Tạ Thanh Trình đáp, giờ trên người anh đã vô cùng khó chịu, nói thật, sáng nay anh chỉ kịp tắm rửa qua loa, có những thứ còn chưa rửa sạch sẽ hết, người lại còn phát sốt, cơ thể mệt mỏi lại nóng lên từng đợt một, chỉ muốn nhanh chóng đuổi Hạ Dư đi, bản thân nhân lúc Tạ Tuyết còn ở cạnh Lý Nhã Thu, có thể tắm rửa sạch sẽ, sau đó uống thuốc đi ngủ một giấc.
Vì thế anh nói với dì Lê: "Nhà cậu ấy có việc gấp, phải về nhà."
Dì Lê: "Ây da, Tiểu Hạ phải đi rồi hả?"
Hạ Dư không muốn đi.
Tạ Thanh Trình lại đáp: "Đúng thế."
Anh thấy Hạ Dư còn đứng im, cứng đờ, không định rời đi, vì thế dứt khoát cắn răng: "Cháu tiễn cậu ấy."
Nói xong đã cầm chìa khóa xe, kéo Hạ Dư ra khỏi hẻm Mạch Vũ, đẩy Hạ Dư vào xe mình, bản thân ngồi vào ghế lái.
Hạ Dư hơi tỉnh táo hơn chút, mắt ửng đỏ nhìn anh: "Anh Tạ, cơ thể anh không thoải mái, cứ để em..."
"Đừng nhiều lời."
Tạ Thanh Trình cài đai an toàn, khởi động động cơ, trầm mặc đưa Hạ Dư tới bãi đỗ xe tự động* gần đó.
Khu phố cũ không tiện dừng xe, nếu Hạ Dư đỗ xe lâu, cũng sẽ đỗ ở nơi này.
Tạ Thanh Trình: "Xuống xe."
Nếu là trước đây, Hạ Dư nhất định sẽ chẳng màng tới cảm nhận của Tạ Thanh Trình rốt cuộc là thế nào, cậu muốn ở lại thì ở lại, muốn đi thì đi, vui giận của cậu mới là thứ quan trọng nhất.
Nhưng giờ khắc này, cậu lại lo lắng.
Trong đầu Hạ Dư vang lên ầm ầm, cuối cùng cậu vẫn xuống xe dưới ánh nhìn chằm chằm mệt mỏi lại kiên quyết của Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình: "Đợi chút."
Đôi mắt Hạ Dư hơi sáng lên, trong mắt như vụt ánh đèn hi vọng.
Tạ Thanh Trình: "Khăn quàng cổ của cậu."
"..."
Ánh đèn trong mắt Hạ Dư lại vụt tắt.
Cậu há miệng muốn nói, còn định bảo gì đó, nhưng lời còn chưa nói ra, Tạ Thanh Trình đã ném khăn quàng cổ lại cho cậu, sau đó đóng cửa xe lại, một chân đạp mạnh ga phóng đi, nhịn cảm giác khó chịu khắp người, như nơi bụng, nơi eo... Quay đầu xe trở về, để lại một mình Hạ Dư ngẩn ngơ tại chỗ.
Hạ Dư đứng yên rất lâu, mới lẳng lặng đi tìm xe của mình, ngồi xuống.
Lamborghini rất đẹp rất thoải mái, nhưng ngồi trong ấy, lại chẳng có cảm giác chân thực như ngồi ở ghế phụ lái của Tạ Thanh Trình.
Cậu chẳng muốn về nhà chút nào hết... Không muốn quay về ngôi mộ kia... Vì thế cậu cứ mờ mịt như thế, dạo quanh hết vòng này tới vòng khác trên đường của con phố cũ.
Cậu không ngừng nhớ tới chuyện xảy ra tối qua, nhớ tới những chuyện xảy ra lúc trước, nhớ tới cự thú trong lòng chỉ vừa mới biết được tên họ của bản thân, nhớ tới... cái "Thích" mà bản thân cậu cũng nhất thời không có cách nào chấp nhận ngay được.
Toàn bộ trái tim cậu đều hỗn loạn.
Đầu năm dọc theo đường phố chẳng có ai, Hạ Dư lái xe, từ sáng tới tận ban đêm, cuối cùng cậu dừng xe lại bên con đường nhỏ hẻo lánh ít người qua lại, bật radio, mở to mắt nằm trên ghế ngồi trong giai điệu My heart will go on, nhớ về từng chuyện trong quá khứ, chuyện cũ như thủy triều, dâng choáng ngợp trái tim cậu.
Cậu thật sự thích Tạ Thanh Trình ư?
Bắt đầu từ khi nào?
Cậu yêu anh sao?
Nhưng tình yêu rốt cuộc vì sao lại sinh ra?
Là vì thích thân thể anh? Vì sự thu hút của đồng loại? Hay là cậu đã bất tri bất giác yêu cả cơ thể lẫn trái tim Tạ Thanh Trình rồi?
Hạ Dư khổ sở, hoang mang, hỗn loạn, cẩn thận nhớ lại từng chuyện từng chuyện đã xảy ra.
——
Cậu nhớ tới đêm qua Tạ Thanh Trình chủ động đè lên cậu hôn cậu trên giường.
Cậu nhớ tới Tạ Thanh Trình trong bể chứa nước, nằm ngửa trên mặt nước, kể lại toàn bộ chân tướng cho cậu trong tiếng hát.
Cậu nhớ tới Tạ Thanh Trình dưới tàng cây hoa, chỉ có thể nhờ vào cơ hội đóng phim, mặc bộ đồng phục cảnh sát mà anh vĩnh viễn không thể được mặc vào thật sự.
Hạ Dư nhớ tới ánh mắt cứng đầu của Tạ Thanh Trình trong hội sở, sau khi rượu thuốc phát tác, vẫn cố gắng chịu đựng, cố chấp nhìn cậu như thế. Anh nói——
"Hạ Dư, cậu quay về với tôi. Cậu muốn biết chuyện gì, tôi đều có thể nói cho cậu."
Nhưng mà ngày hôm ấy... Là đêm đầu tiên cậu kết thành món nợ yêu hận với Tạ Thanh Trình, đêm ấy Tạ Thanh Trình đau khổ bù đắp lại cho cậu... Cậu nghiêng ly vang đỏ, đầy nhục nhã, đổ hết lên vạt áo trắng tuyết của Tạ Thanh Trình.
Hạ Dư nhớ tới mình buông ly rượu ấy, cách ánh đèn mờ ảo, chiếc bàn rộng lớn, cậu lừa anh nghéo tay với mình, mỉm cười vuốt ve mặt anh.
Sau đó nói: "Anh lừa tôi thê thảm như thế, anh cảm thấy, tôi còn có thể tin anh hay không."
Đúng thế, Tạ Thanh Trình đã lừa dối cậu, vứt bỏ cậu.
Nhưng cậu không biết cơ thể Tạ Thanh Trình suy yếu tới thế, còn chẳng gánh nổi vui buồn yêu hận của bản thân... Lại vẫn tặng ánh đèn cuối cùng lại cho cậu.
Hạ Dư vẫn nhớ cho tới tận giờ, Tạ Thanh Trình luôn nói với cậu, phải bình tĩnh, phải khắc phục nỗi sợ của mình, phải dựa vào chính bản thân, thoát khỏi ám ảnh trong lòng.
Đây là thứ duy nhất Tạ Thanh Trình có thể tặng, cũng là thứ cuối cùng có thể tặng cho đồng loại, với tư cách là ca đầu tiên của Ebola thần kinh.
Là anh nói với Hạ Dư, bệnh nhân tâm thần hẳn phải được đối xử bình đẳng.
Là anh nói với Hạ Dư, phải tìm cây cầu thành lập mối liên kết với xã hội một lần nữa.
Là anh nói với Hạ Dư, nhóc quỷ, em phải kiên cường.
Vì thế Hạ Dư cố gắng trưởng thành thành một thiếu niên có vẻ không khác biệt người thường là bao, thậm chí cậu còn muốn truyền đạt lí tưởng này cho từng bệnh nhân đang lún sâu trong đau khổ.
Chỉ vì Tạ Thanh Trình đã từng nói, mạng của bệnh nhân tâm thần chẳng có gì khác biệt so với mạng của người bình thường.
Nhà họ Hạ có một viện điều dưỡng, là miếng thịt nhỏ của tập đoàn tài chính lớn mà thôi, Hạ Kế Uy mặc kệ, giao cho Hạ Dư rèn luyện. Hạ Dư biến viện điều dưỡng kia thành nửa từ thiện, cho rất nhiều người có vấn đề về tâm lí cần giúp đỡ vào ở với sự trợ giúp lớn nhất.
Chỉ vì Tạ Thanh Trình đã từng nói, l*иg sắt là để nhốt phạm nhân, không phải dành cho những bệnh nhân đã gặp quá nhiều đau khổ.
Với sự ra đi của Tạ Thanh Trình, cậu từng lung lay sụp đổ, sau đó lại thất tha thất thểu đứng dậy, kiên trì nghĩ rằng phải quay về trong xã hội bình thường, đã lâu lắm rồi cậu không làm tổn thương bản thân, cậu cố gắng khống chế cảm xúc, con dao tiện ích đã từng kề lên cổ tay cậu, bị cậu vứt bỏ lại trong cảnh vật cũ.
Chỉ vì Tạ Thanh Trình đã từng hỏi cậu, nhóc quỷ, em có đau không...
Em...
Có đau không...
Là bắt đầu chôn hạt giống ngưỡng mộ xuống từ khi đó ư?
Cậu không chỉ yêu cơ thể Tạ Thanh Trình, mà còn yêu linh hồn người kia ư?
Linh hồn người kia là thế nào... Lúc trước cậu chỉ nghe lọt tai, lại chẳng hoàn toàn nhập tâm.
Giờ khắc này, hô hấp Hạ Dư nặng nề, hình xăm từng phỏng theo Tạ Thanh Trình, giờ phút này lại như dải lụa đen dẫn đường, chỉ dẫn cậu không ngừng tiến về phía trước... Cậu tiến lên theo dải lụa.
Dải lụa bay bổng, sương mù tan biến, phía trước là bóng dáng Tạ Thanh Trình, giờ khắc này Hạ Dư nhìn rõ ràng hơn bất cứ ai khác.
Người an giấc nơi đây, tiếng tăm ghi lại trên dòng nước...
Cuối cùng thiếu niên thử đồng cảm với người đàn ông, rốt cuộc cậu tìm thấy bóng dáng Tạ Thanh Trình trong lòng mình... Cậu trông thấy một người, người cho cậu niềm tin, cho cậu sự giúp đỡ, cho cậu toàn bộ kinh nghiệm dính máu để chiến thắng chứng Ebola thần kinh.
Cậu trông thấy người kia đè nén nỗi đau khổ, bình tĩnh, vô tình, quyệt tuyệt nói: "Mạng của một bệnh nhân tâm thần, làm sao quan trọng bằng một vị bác sĩ."
Là hai mặt ư?
Không.
Không phải.
Hạ Dư đã hiểu ra, đó là nỗi tuyệt vọng khắc vào xương tủy nhất.
Nỗi áy náy sâu đậm nhất.
Cuối cùng Hạ Dư cũng biết, Tạ Thanh Trình ở hội sở từng khiến cậu hận sâu đậm tới thế, thật ra đang hỏi Tần Từ Nham—— Thầy ơi, mạng con sao quan trọng bằng mạng thầy được.
Cậu tựa như nghe thấy Tạ Thanh Trình đang nói——
Con chỉ là bệnh nhân.
Con là thi thể thầy may lại từ trong vũng máu quay về.
Thầy là nhân tài kiệt xuất, là hạnh lâm thánh thủ*, thầy có vợ, có con gái, thầy có tác phẩm chưa sửa, thầy còn có giấc mơ chưa hoàn thành.
Vì sao thầy lại phải nói với những người ấy, có chuyện thì tìm tới thầy trước cơ chứ?
Vì sao thầy phải che chắn trước mặt con?
Hạ Dư bỗng dưng hiểu ra toàn bộ, thấy hết tất cả...
Cậu dùng góc nhìn của người thứ ba, trông thấy ông lão nhìn Tạ Thanh Trình, thấy ông lão chẳng nói lời nào, cười tủm tỉm, cũng như mỗi lần trước kia trông thấy Tạ Thanh Trình đặt câu hỏi và nghi hoặc, lẳng lặng, nhìn anh khoan dung.
Hạ Dư nhớ tới hồ nước ở studio, Tạ Thanh Trình từng nói với cậu, ông lão ấy tuổi càng già, lòng lại càng mềm, tính tình cũng càng ngày càng tốt hơn.
Nếu không phải con dao của Dịch Bắc Hải đâm vào máu thịt ông, ông vốn phải an hưởng tuổi già bên vợ rồi, mà Tạ Thanh Trình có thể mang tặng ông một bó bách hợp lúc tới thăm hỏi ông, cắm vào rổ mây trong phòng sách.
Nhưng sau đó, Tạ Thanh Trình còn chẳng có tư cách để dâng một bó hoa trước mộ ông lão.
Tạ Thanh Trình nhìn tấm bia của ông xa xa, cũng bị các đàn em đuổi đi.
Nhưng Hạ Dư biết, anh chẳng hề hối hận.
—— Đó mới là linh hồn của Tạ Thanh Trình.
Lúc người đàn ông máy móc bật ra mấy câu đâm vào tận xương cốt người ta, anh cũng đang tự đẩy mình xuống vực sâu.
Anh căm hận những kẻ gọi là kẻ yếu đã ép buộc bác sĩ bọn họ phải chết vì bệnh nhân, anh lo lắng cho những đàn em ngây thơ, nông nổi, quá mức hiền lành không biết nên bảo vệ bản thân thế nào.
Hoặc nên nói, họ chẳng dám nêu một câu "Bác sĩ có thể cũng nhận được sự bảo vệ hay không, vì mạng của bác sĩ cũng là mạng, bác sĩ cũng là người, cũng có nhà, có vợ con, là con gái là người mẹ cơ mà. Có thể đừng khen ngợi bọn tôi, rồi lại buộc bọn tôi phải dùng máu tươi để không làm thất vọng những sự ca ngợi đó hay không."
Anh cảm thấy, chuyện không nên như thế.
Bởi vậy anh hi sinh danh dự của mình, mai táng sự nghiệp của mình.
—— Đó mới là linh hồn Tạ Thanh Trình.
Anh trả cái giá đắt, như Tần Từ Nham bảo vệ anh, bảo vệ những người mặc áo trắng, mỏi mệt, bận rộn, tràn ngập nhiệt tình, lòng mang lý tưởng.
Tới tận giờ, Hạ Dư luôn cho rằng Tạ Thanh Trình ghét bỏ bệnh nhân, hoặc là sợ hãi bệnh nhân.
Nhưng anh ghét bỏ, thật ra luôn là bản thân anh.
Hạ Dư cũng chẳng biết bản thân mình luôn tôn trọng bệnh nhân tâm thần, bảo vệ những người đã bị tra tấn về cả về tâm lí lẫn sinh lí ấy, mà Tạ Thanh Trình cũng là một trong số đó.
Là người ở gần bên cậu nhất.
—— Đây, mới là linh hồn Tạ Thanh Trình.
Thích ư...
Thích hay sao...
Người như thế, trái tim như thế, linh hồn như thế...
Cự thú trong lòng có tên, đang điên cuồng quẩn quanh trong khoang trái tim.
Cậu tựa như dựa theo đôi mắt của dị thú, quan sát thấy người đàn ông giương mắt giận dữ coi thường trong bệnh viện khi ấy, trông thấy người đàn ông ấy và linh hồn trong suốt của Tần Từ Nham đang nhìn từ xa, xung quanh bọn họ là tinh linh nước trôi lững lờ, từ những tháng ngày ở Brooklyn, kéo dài tới tận bây giờ.
Sau đó Tần Từ Nham xoay người, ông lão đút tay vào túi blouse trắng, chậm rãi rời đi, bóng dáng lảo đảo từ người tuổi đã cao, tới thong dong khi còn khỏe khoắn, cuối cùng là thời còn thanh niên, một người trẻ tuổi tới Mỹ học hành, dưới cánh tay kẹp một chồng sách dày, ông cười nhìn tinh linh nước bay múa đầy trời, cuối cùng quay đầu lại, nở nụ cười xán lạn với Tạ Thanh Trình không đuổi kịp theo ông.
"Tiểu Tạ, thầy cứu con, chẳng vì bất cứ lí do gì cả, bởi vì thầy biết con sẽ làm chuyện thầy phải làm, con sống, chính là thầy cũng sống."
"Con là sự gửi gắm của thầy, là con thầy, là học trò thầy, là chiến hữu của thầy, con là hy vọng mà thầy để lại. Thầy già rồi, người già thì luôn phải rời đi, lá cây đã già rơi xuống hẳn là vì để bảo vệ những lá non mới. Xưa nay những người thầy của thầy, cũng hy sinh thời gian của họ, tâm huyết của họ, sau đó mới có thầy của mai sau."
Hoàng hôn Brooklyn giáng xuống, chiếu lên người thanh niên, thanh niên kia mặc đồ Âu, cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với anh, sau đó biến mất trong ánh vàng rực rỡ xán lạn.
Hạ Dư thấy Tạ Thanh Trình đứng lại.
Không đuổi theo nữa.
Tạ Thanh Trình dừng bước chân.
Bác sĩ Tạ nhìn bác sĩ Tần biến mất từng chút một, như nhìn thi thể lạnh băng của cha mẹ trong đêm mưa, ánh mặt trời như đầu mũi tên, như mưa to, như pháo hoa, như ánh sáng rực rỡ người kia đúc thành cả đời, chiếu lên khuôn mặt anh trong giờ phút này, vẻ mặt anh thoáng chốc tan vỡ, anh đứng cứng đờ. Đứng hồi lâu.
Hạ Dư biết, Tạ Thanh Trình không tới Brooklyn được.
Anh phải quay về. Anh cần phải quay về.
Vì thế, bác sĩ Tạ nâng tay lên, lặng lẽ, vô tình, đeo lên chiếc mặt nạ tên "Kẻ phản bội", tên "Kẻ nhu nhược", tên "Kẻ chạy trốn". Xoay người, lại quay đầu hướng về phía những người khác một lần nữa. Ánh mắt bi thương, kiên nghị, quyết đoán, lộ ra phía sau chiếc mặt nạ kia.
Anh quay trở về, ngược hướng với Tần Từ Nham.
Anh đi tới bóng tối chưa tan.
Từ lửa lớn thiêu đốt cơ thể anh, từ lưỡi dao khoét vào tim anh, anh đi từng bước từng bước, vô cùng kiên định.
Hạ Dư nhìn... Cậu dựa vào đôi mắt của dị thú, rốt cuộc nhìn thấy hết thảy mọi thứ rõ ràng tới thế, mỗi một bước đi của Tạ Thanh Trình đều như đánh vào tim cậu.
—— Đây mới là Tạ Thanh Trình thực thụ.
Tạ Thanh Trình mà Hạ Dư biết.
Thích. Thích.
Thích cơ thể người này, trái tim người này, cậu thích vết sẹo của người này, cậu yêu cơ thể bệnh tật yếu ớt của anh.
Thích.
Thích...
Cự thú ấy, để cậu nhìn hết thảy, hết thảy của bản thân, hết thảy của Tạ Thanh Trình, đều xem rõ ràng tới như thế——
Vì thế, lúc đêm dài kết thúc, trước khi bình minh tới.
Thiếu niên rốt cuộc khàn khàn, với ban mai yếu ớt, dịu dàng.
Suy đi xét lại mới lẩm bẩm, nói một câu: "Tạ Thanh Trình..."
"Anh... Có đau không..."
Tạ Thanh Trình, anh có đau không...
Suốt mấy năm qua.
Anh, có đau không?
Anh... Có cô đơn không...
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Dì Lê: Giấc mơ hôm qua thực sự chân thật lắm... Cứ bộp bộp bộp miết, va đập suốt mấy tiếng đồng hồ liền...
Hạ Dư: Dì à, lắp đặt thiết bị mà, bình thường thôi.
Dì Lê: Thế hả? Dì cứ cảm thấy như thể tường cũng rung lên luôn ấy...
Tạ Thanh Trình:......
Hạ Dư: Phim chiến tranh, phim chiến tranh, loa điện thoại cháu tốt quá ấy mà, âm thanh vang lên rung khắp phòng luôn cơ...
Ghi chú nho nhỏ của editor:
*Bãi đỗ xe tự động:
*Hạnh lâm thánh thủ: là câu để ca ngợi những bậc bác sĩ tài giỏi, y đức cao thượng, không màng danh lợi.