Lưu Thắng Quân từ tư tỉnh táo trở lại, nhìn vết đỏ trên mông của con dâu thì mới phát hiện quả thật mình xuống tay hơi nặng, cơn ghen tuông đã khiến hắn mất đi lý trí.
Để bù đắp, Lưu Thắng Quân tách ra hai cánh mông của con dâu, một tay cầm côn ŧᏂịŧ đã cương cứng hoàn toàn ấn mạnh vào hoa huyệt của con dâu, tiểu huyệt của cô ăn vào côn ŧᏂịŧ của hắn từng chút một, để lộ hai tinh hoàn dán ở cửa huyệt.
Cơn đau nóng rát nơi mông bị thay thế bảng sự trướng đầy trong tiểu huyệt làm Hạ Cần lắc mông.
"Ba ơi ... Thọc đi... Mạnh vào . . . A ~ A. . ."
Xé mở cái lướt trên mông của con dâu, Lưu Thắng Quân cúi đầu hôn nhẹ lên mông cô.
"Còn đau không?"
Hạ Cần lắc đầu rồi lại gật đầu.
"Hơi hơi ~ ba ơi ~ cắm đi ~ ngưa quá ~”
Đưa hai tay chạm vào làn da mịn màng và bóng loáng trên mông con dâu, Lưu Thẳng Quân ra sức thúc eo vào mà thong thả làm, vòng eo thật nhỏ của con dâu đong đưa theo nhịp điệu của hắn.
"Còn ngứa sao?"
Hạ Cần ăn vào côn ŧᏂịŧ thô to của ba chồng mà cực kỳ vừa lòng.
"Không còn ngứa nữa ~ Ba ơi. . . Lợi hại quá. . . A. . .”
Được tiểu huyệt của con dâu bọc chặt lấy côn ŧᏂịŧ của mình, lần này Lưu Thắng Quân không nóng vội mà chỉ chậm rãi chọc vào, cảm nhận sự huyền diệu của nhục huyệt, hắn có thể vừa làm vừa trò chuyện với con đâu.
"Lợi hại như thế nào?”
Hạ Cần nghiêng đầu nhìn ba chồng rồi thật lòng nói.
“Côn ŧᏂịŧ to. . . Chơi. . . Da^ʍ huyệt con đâu. . . Nhét vào. . . Thật đấy. . ."
Lưu Thắng Quân cực kỳ thích lời nói của cô, nhưng trên gương mặt không có chút biểu tình.
“Là thích côn ŧᏂịŧ to của ba hay là thích ba?”
Vấn đề này hinh như rất giống câu "em thích tiền của anh hay là thích anh vậy".
Tất nhiên Hạ Cần thích tất cả, nhưng cô cũng biết mình không thể trả lời như vậy, cô nhạy bén trả lời: "Con thích. . . Ba. . . Ba. . . Nhất. . . Tiếp theo thích. . . Côn ŧᏂịŧ to. . . Của ba. . . Đâm con. . .”
Đáp án như vậy vẫn chưa thể làm thỏa mãn Lưu Thắng Quân, hắn tiếp tục hỏi, “Nếu chỉ có thể chọn một thì con chọn cái nào?”
Lúc này, câu trả lời phải thật chuẩn!
Hạ Cần lập tức đáp ngay, "Thích. . . Ba. . . A. . . Thích ba. . . Dịu dàng chăm sóc con. . ." Ngay khi con dâu vừa nói xong, Lưu Thắng Quân liền gia tăng lực đẩy mạnh côn thti, lời nói của con dâu rất biết lấy lòng hắn.
Hôm nay hắn biết hắn đã trở nên tích cực hơn nhưng mà hắn cũng chỉ là con người, khó tránh khỏi việc suy nghĩ nhiều.