Khiến Thanh Ngọc kinh ngạc chính là lần này hắn đi lên lại không có bất kỳ ngăn trở gì, dễ dàng tiến tới khảo nghiệm tiếp theo. Phải chăng hai loại Kiếm Đạo Thần Kỹ vừa rồi Thanh Ngọc lĩnh ngộ đã đủ điều kiện vượt qua thử thách?
Hiện giờ hắn thấy mình đang ngồi xếp bằng trên một chiếc bồ đoàn nhỏ tỏa ra linh quang vàng nhạt, trong một căn phòng nhỏ trống không an tĩnh.
Một âm thanh già nua lại vang lên trong lòng Thanh Ngọc:
- Pháp tắc là gì?
Khi Thanh Ngọc nghe thấy cái câu hỏi này, thì trong lòng của hắn liền đại hỉ. Thanh Ngọc thật không ngờ trong đây còn có giảng giải cả pháp tắc nữa.
Tác dụng của pháp tắc thì lúc này Thanh Ngọc đã hiểu rõ rồi, vì hắn được ông ngoại Vân Chiến Thiên hướng vào con đường pháp tắc không gian từ rất sớm.
Nhưng pháp tắc mà Thanh Ngọc lĩnh ngộ được chỉ có một tia nhỏ bé đáng thương thôi.
Hắn nhắm mắt lại, nhanh chóng cảm thụ vô vàn khí tức pháp tắc ở nơi này.
Đúng thế, đúng là có cả không gian pháp tắc!
Ở đây, trong căn phòng nhỏ này, Thanh Ngọc có thể cảm nhận rõ rất nhiều các loại khí tức của pháp tắc lượn lờ bên cạnh hắn.
Kim pháp tắc, mộc pháp tắc, thủy pháp tắc, hỏa pháp tắc, thổ pháp tắc, phong pháp tắc…
Không gian pháp tắc, thời gian pháp tắc, hủy diệt pháp tắc, sinh mệnh pháp tắc…
Vô số tin tức các loại pháp tắc liền vọt tới bên cạnh Thanh Ngọc.
Hắn lập tức nhớ kỹ những đạo khí tức này, sau đó bắt đầu chọn lọc tìm hiểu pháp tắc không gian, trong tai thì vẫn đang nghe những chân lý pháp tắc mà tiếng nói kia giảng dạy…
Rất lâu, rất lâu sau…
Thanh Ngọc chậm rãi tỉnh lại. Hắn phát hiện thứ mình có thể tinh thông vẫn chỉ là một chút không gian pháp tắc đáng thương ngày trước mà thôi, nhưng có tiến bộ hơn một chút.
Mà những pháp tắc còn lại thì ngoại trừ việc nhớ kỹ được một chút hình thức khí tức bên ngoài, thì Thanh Ngọc hoàn toàn không có cách nào lĩnh ngộ được dù chỉ là một tia.
Đây là vì mỗi một tu sĩ cả đời này chỉ có thể lựa chọn tham ngộ một loại pháp tắc cho mình mà thôi.
Trong thời gian vừa qua, Thanh Ngọc đã thử tự mình lĩnh ngộ qua pháp tắc không gian, cũng thử cố gắng lý giải sâu sắc thêm về kiến thức của mình, nhưng trên thực tế thì thu hoạch của hắn lại là rất ít ỏi, hầu như không có một chút tiến bộ nào cả.
Thanh Ngọc biết rằng trình độ pháp tắc của mình mới chỉ chạm tới cấp độ Nhập môn, bởi vì không gian pháp tắc thâm sâu như biển, là một trong hai loại Chí Tôn pháp tắc ghê gớm nhất trong giới tu hành này.
Nếu ai cũng dễ dàng tham ngộ như thế phải chăng tu sĩ toàn là đại năng hết cả rồi?
Hiện tại không có bất kỳ người nào ở trước mặt Thanh Ngọc thi triển làm mẫu bất kỳ một loại pháp tắc nào, hơn nữa tu vi của hắn cũng có hạn, chỉ dừng lại ở mức Hóa Thần trung kỳ mà thôi, cho nên nếu muốn tiếp tục lĩnh ngộ pháp tắc, thì đơn giản chính là một loại chuyện hoang đường viễn vông rồi.
Sau khi hiểu được đạo lý này, thì Thanh Ngọc thẳng thắn không tiếp tục lĩnh ngộ pháp tắc nữa. Hắn biết rằng dù sao mình cũng đã có chút thu hoạch rồi, ít nhất là trong đầu của hắn đã có đủ thông tin của các loại pháp tắc. Nếu một ngày nào đó hắn có thể lĩnh ngộ được không gian pháp tắc tới chung cực, thì không chừng sẽ là chuyện nước chảy thành sông rồi.
Theo những gì mà âm thanh kia giảng giải cho hắn, thì độ thấu hiểu của pháp tắc cũng chia làm năm cấp độ: nhập môn, tiểu thành, đại thành, viên mãn và chung cực.
Các vị Đạo Tổ chí cao vô thương kia đều là người mang trong mình một loại chung cực pháp tắc, khủng bố vô cùng.
Diệp Mặc bắt đầu nghiên cứu tiếp về Vạn Lý Thần Hành của mình. Đối với hắn thì Thập Lý Bộ lúc này vẫn là đủ dùng. Đây chính là một loại bản lĩnh tiếp cận địch nhân và chạy trốn cao cấp đấy, nó cũng là lợi khí tuyệt sát trong khi đối chiến.
Hiện giờ ở đây đang được học hỏi về pháp tắc không gian, cho nên Thanh Ngọc muốn thử học hỏi một chút xem có thể tiến lên tầng tiếp theo của loại thân pháp này hay không.
Xung quanh Thanh Ngọc vẫn còn rất nhiều khí tức pháp tắc khác, kể cả khí tức pháp tắc thời gian đều có. Đối với việc lĩnh ngộ thân pháp Vạn Lý Thần Hành thì có ý nghĩa cực kỳ lớn.
Thân pháp thuấn di cao siêu không phải là bẻ gãy không gian và thời gian hay sao?
Lần này đã không để cho Thanh Ngọc thất vọng, chỉ một lúc sau, hắn dưới sự trợ giúp của một tia lĩnh ngộ không gian pháp tắc kia, đã tấn cấp được Vạn Lý Thần Hành lên một bước tiếp theo, “Bách Lý Bộ”.
Trước đây thì Thanh Ngọc có thể thuấn di được khoảng cách mười lý, mặc dù không phải là khoảng cách lớn, nhưng trong chiến đấu sinh tử thì vô cùng hiệu quả.
Bây giờ thì khoảng cách thuấn di đó được nhân lên gấp mười, làm hắn vô cùng kích động.
Khó trách vì sao ai ai cũng muốn lĩnh hội pháp tắc, căn bản vì nó quá thực dụng.
Thanh Ngọc tự hỏi nếu như có thể tu luyện pháp tắc không gian tới chung cực, thì thành tựu của hắn sẽ cao bao nhiêu?
Thanh Ngọc cất cao giọng nói:
- Ta đã nắm vững được một tia không gian pháp tắc, tiến vào nhập môn!
Một vệt ánh sáng liền xoắn tới, Thanh Ngọc trực tiếp được truyền tống đi tiếp. Trong lòng hắn còn đang cảm thấy may mắn, vì đã nắm được một tia cảm ngộ không gian pháp tắc từ trước, nếu không thì đừng bao giờ mong đi được qua khảo nghiệm này, cứ từ từ ở đây mà học đi!
…
Trong một căn phòng nhỏ khác.
Hiện tại Thanh Ngọc đang ngồi trước một cái bàn nhỏ bằng gỗ màu nâu nhạt. Trước mặt hắn có một cái nghiên mực, một cuốn sách, vài chiếc bút lông và một đống giấy trắng.
Thanh Ngọc giương mắt nhìn lên ba chữ to “Luân Hồi Chi Ý” trong một cuốn sách trước mặt mình, cũng cảm giác được một trận váng đầu.
Lúc này trước mắt Thanh Ngọc lập tức xuất hiện vô số hình ảnh, từ thương nhân tới binh sĩ, tướng quân, hoàng đế, phu xe, nông dân…
Vô số gương mặt tương tự, vô số loại luận hồi nhân sinh chớp động xảy ra trước mặt hắn. Lúc này Thanh Ngọc giống như là đang nhìn thấy nguyên một đám người, ai cũng có dung mạo y hệt như hắn, nhưng họ lại đang sống những cuộc đời khác nhau.
Hắn thấy mình sinh ra ở Hải Phòng, thấy mình bị người khác ám hại, thấy mình ở trường Đại học Quốc gia Hà Nội, sau đó lập tức lại một vòng luân hồi trở lại trọng sinh đến thân thể này.
Bỗng nhiên một hình ảnh nữa lại xuất hiện trước mặt Thanh Ngọc.
Trong màn đêm, thiên không tỏa xuống những ánh trăng sáng dịu nhẹ.
Ở đây là một tòa hành cung xa hoa tráng lệ, uy nghi rộng lớn, nhưng hình như mọi thứ đang dần dần sụp đổ.
Có vẻ ở đây đang xảy ra một trận đại chiến thảm khốc. Khói lửa ngun ngút bay lên khắp nơi, toàn bộ không gian mang theo một khí tức huyết tinh nhàn nhạt.
Thanh Ngọc vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy Nguyễn Khôi và Vân Tư Mộng, thậm chí đứng đó còn có cả lão giả đưa cho hắn chiếc ghế nứa nữa.
Nguyễn Khôi lúc này đang ẵm một đứa bé non nớt mới sinh, vội vàng trao cho lão giả:
- Cha, cha đưa Ngọc Nhi đi, tìm một nơi nào an toàn để thằng bé sống!
Vân Tư Mộng đứng bên cạnh, sắc mặt nhợt nhạt, khóe mi vẫn còn đong đầy lệ nhòa. Nàng chăm chú nhìn vào khuôn mặt bé con đang say ngủ kia, thi thoảng lại nấc lên vài tiếng kêu không đành lòng.
Lão giả vội vàng ôm lấy đứa bé, sau đó vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Ta đi rồi, còn hai con thì sao?
Nguyễn Khôi cương quyết nói:
- Cha không cần lo lắng, bọn con tự có số mạng của mình. Sống cũng đành sống, chết thì thôi, không có gì phải luyến tiếc. Cha, mau đi đi, nếu không thì không kịp nữa!
Lão giả kia thở dài một tiếng, sau đó nhanh chóng lắc mình hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất trong không gian vô tận.
Vân Tư Mộng gào lên khóc lóc, muốn vươn tay ra níu lấy đứa bé nhưng đã không còn kịp nữa. Lúc này,
Nguyễn Khôi ôm chầm lấy nàng, trên mặt cũng làm ra vẻ quyết tuyệt, dường như là trong thâm tâm đã quyết định làm gì đó.
…
Thanh Ngọc bỗng nhiên bừng tỉnh, lại phát hiện ra bản thân đã lệ rơi đầy mặt. Trước mặt khung cảnh vẫn y như thế, hắn còn đang ở trong căn phòng nhỏ với cái bàn gỗ nâu trước mặt.
Đây là quá khứ ngày trước sao?
Đứa bé mới sinh đó chính là Thanh Ngọc phải không?
Lúc đó có chuyện gì xảy ra, mà Nguyễn Khôi lại phải để lão giả đưa hắn đi?
Khoan đã, Nguyễn Khôi gọi lão giả là cha, vậy phải chăng đó chính là ông nội của Thanh Ngọc?
Rồi tiếp theo khung cảnh đó nữa lại có chuyện gì?
Suốt cả nửa canh giờ trôi qua, Thanh Ngọc vẫn chưa hề có một cử động từ khi tiến vào căn phòng nhỏ này. Trong lòng hắn rồi như tơ vò, bao nhiêu mối suy tư chưa có lời giải đáp.
Thanh Ngọc đứng dậy, trong lòng dường như có chút sáng tỏ, hóa ra thực sự trước đây cha mẹ không hề thực sự vứt bỏ hắn, mà là do hoàn cảnh ép buộc.