Hương Nhi ở một góc, sợ hãi. Chưa bao giờ trong cuộc đời nàng tưởng tượng ra được cuộc mỹ nhân đại chiến này, chứ đừng nói là trông tận mắt. Không để nàng đứng một mình, A Lan lập tức đi tới, giật phăng áo yếm của nàng ra, rồi nói như ra lệnh:
- Đến đây với ta.
Hương Nhi hoảng hốt, còn chưa kịp làm gì đã bị A Lan kéo xuống hồ, sau đó ngay lập tức bị một đôi môi căng mọng đè lên. Ban đầu Hương Nhi còn chưa quen, lúc sau cũng chỉ đành hé cái lưỡi nhỏ xinh ra mà đáp trả lại nụ hôn nồng nhiệt kia. A Lan ở trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ đã lâu, cũng bị nhiễm cái trò nữ nhân hoan ái của Thụy Nhi, bây giờ vô cùng táo bạo.
Tay A Lan du tẩu khắp nơi, đầu tiên là cặρ √υ' trắng hồng cao ngất của Hương Nhi, sau đó rồi tới eo, tới mông, thi thoảng còn vuốt nhè nhẹ nơi âm huyệt tinh mỹ. Nàng biết Hương Nhi còn trinh nguyên, nên cũng không dám mạnh mẽ mà đưa cả ngón tay vào như Mai Sương Sương được. Hương Nhi cảm thấy như mình đang bị một người băng ôm vậy, vô cùng mát lạnh, cũng chỉ biết đứng im mà hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ này.
- Aa… Phu nhân, nhẹ một chút, …
Tô Hân và Hạ Tuyết bây giờ vô cùng thảm, mỗi người đang bị hai tiểu thị nữ hành hạ. Tiểu Mai và Tiểu Lan đè Tô Hân xuống, mỗi người ngậm của nàng một bầu ngực, hai bàn tay thì điên cuồng kí©ɧ ŧɧí©ɧ bên dưới, có khi còn có ngón tay khuấy nhẹ tận bên trong, làm nàng cũng phải rên lên:
- Aa,…tha cho ta, tha cho ta…
Hạ Tuyết bên kia cũng chẳng kém là bao, môi thì bị Tiểu Cúc ngậm chặt, còn hạ thân nàng lúc này lại có cái lưỡi tinh nghịch của Tiểu Trúc đang điên cuồng trêu chọc. Hạ Tuyết oằn mình lên từng hồi mà cảm nhận niềm đê mê hoan lạc, trong lòng lại nhớ tới Thanh Ngọc. Lâu lắm rồi nàng không được hầu hạ cái vật nam nhân dũng mãnh kia, tưởng niệm vô cùng.
- Aa, đừng, không, chết muội, …
Mọi người nhìn sang, thì thấy lúc này Mai Sương Sương đã đè ngửa Thụy Nhi ra. Tay Sương Sương đang dùng ngón giữa mà du động liên tục bên trong âm huyệt trắng hồng ẩm ướt đó. Thụy Nhi chỉ biết oằn người lên từng trận mà rêи ɾỉ, nhưng chưa được bao lâu thì môi nàng đã bị Mộng Nguyệt mυ'ŧ lấy.
- Hừ, dám hành hạ muội, hôm nay cho tỷ oằn người lên mới thôi!…
- Aa…aa…không, muội sai rồi, tha cho muội, …
Một lúc sau, Thụy Nhi thân mình run rẩy, bên trong đã tràn ra quỳnh tương ngọc lộ, nằm một chỗ, đê mê không nói lên lời. Chúng nữ xung quanh cũng cười khúc khích nhìn nàng.
Từng tiếng kêu da^ʍ mỵ tuyệt trần vang vọng trong không gian, khung cảnh đằm thắm, mỹ nữ như mây, xuân quang vô hạn…
…
Dĩ nhiên Thanh Ngọc đang an ổn tu luyện, không được chiêm ngưỡng màn mỹ nữ đại chiến kinh thiên động địa kia rồi, hắn bây giờ đang tập trung xung kích bình cảnh Hóa Thần kỳ.
Trong thức hải Thanh Ngọc bây giờ còn đang có một lượng tinh thần lực khổng lồ của Thụ Yêu và vô số dị trùng, nên hắn muốn nhất tiễn xạ song điêu, một lúc tấn thăng hai đại cảnh giới của Khí cảnh và Thần cảnh.
Hóa Thần kỳ, đối với tu sĩ bình thường mà nói chính là một cột mốc vô cùng trọng đại. Khi tiến vào Hóa Thần, nguyên anh trong đan điền sẽ được tiến thêm một bước, trở thành nguyên thần. Nguyên thần của tu sĩ cường đại, có thể thấu thị vạn lý, hơn nữa mức độ hòa hợp với thân thể mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Nếu như nói nguyên anh là một bào thai, thì nguyên thần sẽ là đứa trẻ. Càng về sau, nguyên thần của tu sĩ sẽ càng ngày càng cường đại hơn, rồi cho tới Hợp Thể kỳ thì hòa làm một với thân thể, thực lực đại tăng.
Nhưng với bản thân Thanh Ngọc thì không phải vậy, Cửu Thải Quang Long trong đan điền hắn khi tiến vào Hóa Thần kỳ vẫn giữ nguyên như vậy, không hề có chút thay đổi nào. Chỉ có điều lực lượng mạnh mẽ hơn trước và chân khí nhiều hơn mà thôi.
Chỉ khi nào Thanh Ngọc đạt tới Hợp Thể kỳ, thì Cửu Thải Quang Long sẽ tấn thăng thành Quang Thần Long, lúc đó uy lực sẽ vô cùng khủng bố.
Đạt tới Hóa Thần, Thanh Ngọc sẽ tu tập được tầng thứ hai của Đạo Nguyên Kinh, học được thêm kỹ năng cường đại. Hắn đang vô cùng kỳ vọng vào tầng cảnh giới mới này.
Sau ba ngày bế thủ tâm thần, tâm lặng như nước, không có chút sóng gợn nào, Thanh Ngọc trải ra vô số tinh mạch và ma mạch xung quanh, bắt đầu trùng kích bình cảnh Hóa Thần kỳ.
Linh khí từ khắp nơi trong thiên địa điên cuồng mà tụ tập về trong Đế Quân Uyển. Lần này có vẻ như bản nguyên tinh cầu đã ưu đãi hơn trước, linh vân cũng sà xuống thấp quanh mặt đất, rồi hóa thành một vòi rồng khổng lồ trên đỉnh đầu Thanh Ngọc, tránh để lôi kiếp đánh tan.
Tích nhược bạc phát, Thanh Ngọc đột phá là chuyện nước chảy thành sông.
Lôi vân trên bầu trời Vạn Hoa cốc ầm ầm ngưng tụ, làm các đệ tử sợ hãi không thôi. Uy thế hủy thiên diệt địa bắt đầu tràn ra, như thể muốn diệt sát sinh linh nhỏ bé đang muốn tấn thăng dưới mặt đất.
Chúng nữ trong đình viện cũng đã nhao nhao chạy ra ngoài, quan sát phu quân mình tấn thăng Hóa Thần kỳ. Các nàng đều nắm tay nhau, hy vọng Thanh Ngọc an an ổn ổn mà độ qua lôi kiếp. Đàm Bách Hương cũng đã cùng mấy vị trưởng lão hộ pháp xung quanh Mẫu Đơn Phong, không cho một ai tới gần.
Bỗng dưng, một thân hình bễ nghễ thiên địa hạ từ trên cao xuống, đứng cạnh chúng nữ. Người này chỉ đứng im thôi mà cũng đã tỏa ra khí tức khiến Đàm Bách Hương và mấy trưởng lão đằng xa vô cùng sợ hãi.
Đây là một lão giả đầu tóc bạc trắng, khuôn mặt uy nghiêm quắc thước, trong đôi mắt đỏ rực còn có muôn vàn tinh hà chớp động, thân thể vạm vỡ mặc một bộ Hắc Long Bào, chỉ nhìn qua thôi cũng khiến người ta phải đem lòng kính phục.
Trương Phù Hoa sợ hãi, không biết lão giả này có ý làm hại phu quân hay không.
Nàng rón rén bước lại gần, hỏi:
- Tiền bối, người…
Lão giả tự nhiên vẻ mặt thay đổi kỳ dị, làm gì còn tý uy nghiêm nào, hiền hòa cười nói:
- Bối cái gì mà bối, gọi ngoại công xem nào!
Chúng nữ ở đằng sau nghe vậy vui mừng, đã biết đây là ai rồi, hùa nhau lại kêu:
- Ngoại công!
Vân Chiến Thiên Vân Ma Thánh cười ha hả:
- Ngoan! Ngoan! Ai da, qua đây qua đây ngoại công cho quà! Tiểu tử kia không sao đâu, mặc kệ nó! Khà khà!
Chúng nữ nghe xong mà cũng muốn vỗ tay lên trán, lão nhân gia người làm ngoại công kiểu gì vậy?
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, nhưng mà từng người vẫn tiến lên, nhận một món quà từ tay Vân Ma Thánh. Các nàng không hề biết ngoại công tên gì, ở đâu, nhưng chỉ nghe Thanh Ngọc nói ngoại công vô cùng cường đại, có thể so sánh với sư công Hồng Vân Chân Nhân.
Đây là tồn tại có thể nghiền chết Thánh Quân a!
Dĩ nhiên là quà của lão nhân gia không tầm thường rồi.
Lúc này, lôi kiếp đầu tiên của Thanh Ngọc đã rơi xuống. Trương Phù Hoa giật mình hoảng hốt, đây là lôi kiếp của Hợp Thể kỳ, phu quân mới Hóa Thần kỳ mà thôi!
Vân Chiến Thiên khoát tay:
- Không cần lo lắng, tiểu tử này lợi hại hơn các con nghĩ rất nhiều. Không sợ, không sợ!
Thanh Ngọc chỉ ngồi đó lặng im cho lôi kiếp đánh lên thân thể mình, điên cuồng hấp thu linh vân trong thiên địa tỏa xuống xung quanh. Tám thành lôi kiếp đã bị Cửu Thải Quang Long trong đan điền hấp thu, còn lại chỉ có hai thành trúng lên thân thể hắn mà thôi.
Nhưng dị biến lại xảy ra.
Lôi kiếp không hề tuân theo một quy luật nhất định nào cả. Đáng ra lôi kiếp Hợp Thể kỳ có sáu mươi tư đạo, nhưng hiện tại Thanh Ngọc đang phải chịu mười sáu đạo một lúc.
Y phục thân trên tan tành, huyết nhục Thanh Ngọc không chịu nổi sự trùng kích đã bắt đầu bong ra, nhưng quan cảnh trong đan điền chưa hề bị phá vỡ.
Xung quanh thân thể hắn hiển hóa ra một hư ảnh Cửu Thải Quang Long to lớn, hướng về phía lôi vân mà gào lên từng tiếng vô cùng dữ tợn, như thể muốn chửi mắng thiên đạo bất công.
Nhưng lôi kiếp càng ngày càng dày đặc hơn, lúc sau, ba mươi hai tia lôi điện to bằng cánh tay người lớn vẫn đang liên tục giáng xuống.
Thanh Ngọc gầm lên đau đớn, điên cuồng vận chuyển Đạo Nguyên Kinh, mặc cho sấm sét đánh thẳng xuống đầu mình. Đã quá sáu mươi tư đạo lôi kiếp rồi, mà vẫn chưa hề có dấu hiệu ngừng lại.
Ầm!
Cửu Thải Quang Long trong đan điền Thanh Ngọc bỗng dưng phát sáng linh quang, vô cùng thần thánh, rồi một tiếng long ngâm bá tuyệt thiên địa tràn ra. Cuối cùng quan cảnh của Hóa Thần kỳ cũng được giải khai, làm lực lượng trong thân thể Thanh Ngọc tăng lên một khoảng lớn.
- Graooo…
Thanh Ngọc mở mắt, cảm nhận tất cả những gì xung quanh, mặc kệ lôi kiếp đánh xuống người mình. Trong thức hải hắn đã đang dần dần hình thành lên một vòng kim luân mới, báo hiệu tu vi luyện Thần cũng đã đạt tới Vũ Cung nhất tinh.
Từng đạo lôi kiếp vẫn liên tục giáng xuống thân hình Thanh Ngọc, đến khi đủ một trăm hai mươi tám đạo mới dừng lại. Lôi vân tản đi, một đoàn cửu thải linh vân khác lại hình thành, sau đó từ trên trời cao trực tiếp lao xuống thân hình hắn.
Sau khi tu sĩ đạt tới Hóa Thần kỳ, mỗi lần độ lôi kiếp xong sẽ được tứ ân một đoạn linh vân, để củng cố tu vi, như thể chứng tỏ sự nhân ái của đất trời. Sau khi khảo nghiệm, lúc nào cũng là phần thưởng. Lần này Thanh Ngọc độ kiếp có tới tận hai lần linh vân, một lần do tinh cầu chi phước, còn một lần linh vân nữa do thiên địa diễn sinh.
Cửu Thải Quang Long bây giờ đã lớn gấp mười lần khi trước, thân hình càng trở nên hung hãn dữ tợn hơn, đôi mắt mang theo Hám Thiên Linh Lôi tỏa ra tia sáng lập lờ, vô cùng dũng mãnh.
Chân khí Thanh Ngọc vẫn còn đang ầm ầm tăng vọt, do lôi kiếp vừa rồi đánh xuống cũng bị Cửu Thải Quang Long hóa một phần thành tu vi. Sau khi củng cố vững chắc cảnh giới Hóa Thần sơ kỳ, lại đã tấn thăng Vũ Cung nhất tinh, Thanh Ngọc mỉm cười hài lòng.