Ma Đế Quân

Chương 94: Đạo Nguyên Kinh

Ở bên ngoài, Thanh Ngọc không hề biết những chuyện này. Bây giờ hắn cũng không còn đi nổi nữa, mà là đang bò. Thanh Ngọc đang dùng đầu gối và hai bàn tay bò từng bước trên con đường đầy mũi đao sắc nhọn. Thâm tâm của hắn tiến vào trạng thái không minh thần dị, không có cảm xúc, không có thời gian, chỉ tiến thẳng mà tới.

Trong miệng Thanh Ngọc lầm bầm:

- “Tam sinh vạn vật, vạn vật phản Hư, nhưng mà phản hư rồi lại hóa thành cái gì?

Đại Đạo ư?

Không phải.

Đại Đạo diễn hóa từ Hỗn Độn, không phải từ Thiên Diễn. Thiên Diễn chỉ suy luận tiến triển Đại Đạo mà thôi. Vậy là cái gì?”

Thanh Ngọc cứ vừa bò vừa lẩm nhẩm, không biết bản thân hắn bây giờ đã tiến tới rất gần với cánh cửa quan ải thứ hai. Chỉ cần đi qua quan ải này, Thanh Ngọc sẽ chân chính được tính là Ma nhân thành niên. Nhưng bây giờ có vẻ như đầu gối và bàn tay của hắn đã nát tươm, cũng giống y như hai bàn chân hắn vậy.

Lúc này, Thanh Ngọc lại dùng khuỷu tay và hai ống đồng mà tiếp tục bò, bò một lúc thì đã qua được cửa ải đầu tiên. Trên thân thể hắn tràn đầy vết thương, nhưng Thanh Ngọc lại không hề để ý.

Trong đầu Thanh Ngọc vẫn còn đang tâm niệm về vấn đề kia, muốn dung hợp lại ba bộ công pháp của mình. Hắn trước đây những tưởng Luân Hồi Chi Đạo có thể giúp mình, nhưng vẫn còn chưa đủ.

Vẫn còn một thứ mấu chốt cao hơn, mạnh mẽ hơn so với Đại Đạo Luân Hồi.

Không còn những làn đao sắc bén nữa, Thanh Ngọc lại lê lết đôi chân nát tươm của mình đứng dậy đi tiếp. Hai bàn tay, khuỷu tay,đầu gối và ống đồng vẫn còn be bét máu tươi. Quan ải lần này là một khu rừng xa mịt mù, cũng không hề tìm thấy điểm cuối.

Thanh Ngọc cứ vậy mà đi, khi giẫm bước chân đầu tiên vào khu rừng thì đã bị một đoạn dây leo gai góc từ đâu không biết đập mạnh vào lưng, làm hắn bay lên trước một đoạn. Thanh Ngọc không để ý, lại đứng dậy đi tiếp. Cứ khoảng một khắc, thì lại có một dây leo quất vào lưng hắn.

Thanh Ngọc không biết mình đã ngã bao nhiêu lần, và đã bị đập bao nhiêu lần. Sau lưng hắn bây giờ huyết nhục mơ hồ, có thể nhìn thấy cả xương trắng. Nhưng kỳ lạ thay Thanh Ngọc lại không hề có cảm giác đau đớn chút nào. Hắn lẩm nhẩm:

- Cái gì cao hơn Đại Đạo nhỉ? Cái gì có thể diễn sinh ra Hồng Mông?

Lại một chiếc dây leo đập vào lưng Thanh Ngọc, hắn tiếp tục bị bay ra một đoạn xa.

Khi tới gần cánh cổng của quan ải thứ ba, giờ đây sau lưng Thanh Ngọc đã thấy không còn chút da thịt lành lặn nào, chỉ toàn huyết nhục hỗn loạn.

Một chiếc dây leo to lớn gấp năm lần những cái bình thường quật đúng một cái, Thanh Ngọc đã bay qua cánh cửa quan ải thứ ba.

Thử thách tiếp theo, đó là một con đường trải đầy than hồng đỏ rực. Thanh Ngọc vẫn cứ đi, cứ đi, mặc cho bản thân da thịt cháy khét. Cánh cửa thứ tư lại là con đường băng giá, nhiệt độ lạnh lẽo tới tận cùng, Thanh Ngọc dù thi thoảng vấp ngã, nhưng cũng không thèm tỏ ra chùn bước chút nào, cứ nắm chặt hai tay mà đi.

Vị Ma Thần kia ở ngoài cũng phải nắm chặt cây quyền trượng trên tay mà tấm tắc:

- Thật là kiên cường a! Ngày xưa các vị Ma Thánh cũng phải vừa đi vừa gào thét, mà tên nhóc này không có biểu cảm gì, cứ đi như vậy! Yêu nghiệt! Ma tộc ta lại có một thiên tài yêu nghiệt! Hắn đang lẩm nhẩm cái gì… À, cái gì sinh ra Hồng Mông à? Có nên gợi ý một chút không nhỉ? Từ từ đã, xem hắn đi được tới đâu…

Quan ải thứ năm, Thanh Ngọc vừa đi vừa bị những viên đá to bằng nắm tay cứ thế rơi vào người, nhưng hắn không hề ngừng lại. Cứ thẳng một đường mà đi, ngã lại đứng dậy, ngã lại đứng dậy, đến gần cuối cùng thì tiếp tục bò mà tiến lên.

Sau khi qua được cảnh đất đá rơi vào người, lại là quan ải những ngọn gió sắc cắt da cắt thịt. Nếu có tu sĩ nào mà nhìn thấy Thanh Ngọc đi chắc cũng phải hãi hùng khϊếp vía!

Này mà là khảo nghiệm Thành niên cái quỷ gì?

Đây là Địa ngục a! Chín quan ải là chín tầng Địa ngục!

Từng làn gió sắc bén đem theo vô vàn những lưỡi đao vô hình vô ảnh cắt lên thân hình Thanh Ngọc, thậm chí đâm cả vào mắt hắn. Thanh Ngọc lập tức bị mù, cả khuôn mặt anh tuấn tiêu sái mọi lúc cũng không còn, trơ ra xương trắng và đầu lâu đáng sợ. Nhưng hắn vẫn tiếp tục, lúc khỏe thì đi, lúc mệt thì bò, chưa lúc nào dừng lại.

- Hồng Mông tàn, Hỗn Độn khai, Hỗn Độn sinh Đại Đạo, Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật,…

Sau quan ải của gió là quan ải của sét, từng tia từng tia lôi điện màu đen to lớn bằng nắm tay người trưởng thành cứ thế liên tục đập vào thân thể Thanh Ngọc. Hắn đã bị mù, không nhìn thấy gì, mỗi khi bị sét đánh vào là thân thể lại run lên một hồi, nhưng vẫn tiếp tục đi thẳng, chưa bao giờ buông tha ý định tiến tới.

Vị Ma Thần kia ở ngoài phải vỗ tay vào Ma tọa mà thốt lên:

- Cố lên, hài tử, cố lên, sắp đạt được Đạo chứng Ma Thần rồi, cố lên!

Nếu ai nhìn thấy Thanh Ngọc lúc này sẽ nghĩ hắn chân chính là một bộ xương biết đi, mà đúng là như thế thật. Tất cả huyết nhục trên cơ thể đã tiêu biến, kể cả lục phủ ngũ tạng. Hắn chỉ còn là một bộ xương trong hốc mắt có hai luồng lửa đỏ, không hơn không kém.

Bộ xương cứ đi, cứ đi mãi. Ly Ly trong thức hải Thanh Ngọc đã đang khóc nhạt nhòa nước mắt, nhưng lòng nàng thì chỉ biết nắm tay mà cầu nguyện, cầu nguyện rằng nam nhân của nàng vẫn sẽ tiếp tục tiến lên. Bởi vì, nếu ngừng lại, chính là chết.

Cái chết vĩnh hằng, không được siêu sinh.

Bước trên Thành Niên Chi Lộ mà chết, không thể tiến vào luân hồi, mà sẽ hóa thành dinh dưỡng của con đường này.

Bộ xương vẫn đi, cho đến lúc mà đã hết lôi điện đánh xuống. Lần này, trong không gian quan ải thứ tám không còn gì tấn công Thanh Ngọc nữa. Đây là một con đường ngập tràn tăm tối, không biết lối ra ở đâu.

Đại Đạo thử thách người ta vô cùng tàn nhẫn, chính là bởi vì tu sĩ đi trên Đạo lộ mà bị tiền tài, quyền lực che mờ mắt, đạo tâm có vết rách, không thể tiến thêm.

Ma Đạo cũng kiểm tra như vậy, xem trong không gian tối tăm, ngươi có thể tìm được ra ánh sáng mà đến với chân lý cuối cùng hay không. Nếu tìm được lối ra trong không gian này, chúc mừng, ngươi đã có Đạo chứng của một Ma Thánh vô thượng.

Ma Thánh a!

Đó là những tồn tại đứng trên đỉnh phong của Thánh giới, quyền khuynh thiên hạ, giẫm chân một cái cũng khiến ngàn vạn người sợ hãi.

Nhưng Thanh Ngọc không hề quan tâm tất cả những điều này, hắn vẫn đang đi, đi theo tia sáng trong tâm thức của mình.

Vị Ma Thần kia thì đang nắm bàn tay thật chặt, hồi hộp chờ đợi. Từ lúc Thanh Ngọc tiến vào khảo nghiệm đến giờ đã là nửa năm rồi, nhưng ở ngoài thời gian thực sự mới được nửa canh giờ mà thôi. Bởi vì Thành Niên Chi Lộ là một Thời Không Thánh bảo vô thượng, có thể bóp méo không gian và thời gian.

Thanh Ngọc đi mà không hề biết tới một điều gì khác. Hiện giờ hắn chỉ đang tâm niệm lại từng câu từng chữ trong cuốn sách mà lão giả cho hắn:

- “Hóa Thần phản Hư, đó là một vòng tuần hoàn…

Vòng tuần hoàn…”

Khi Thanh Ngọc bước được qua cánh cửa ánh sáng dẫn đến quan ải thứ chín, thử thách cuối cùng, vị Ma Thần kia đứng bật dậy mà vỗ tay kích động không ngừng.

- Ha ha ha, Đạo chứng Ma Thánh! Ma Thánh rồi! Ha ha…

Lão gào lên vang vọng cả không gian đại điện, sau đó mới từ từ ngồi xuống:

- Hài tử, không biết ngươi có bước ra một bước cuối cùng này không! Chí Tôn Đại Tế Tư đúng là tốt, cho ta ở đây sáu ngàn năm để chứng kiến khoảng khắc này, đúng là không bõ công chờ!

Lúc này Thanh Ngọc đang ở trong một không gian ngập tràn ánh sáng trắng dịu nhẹ. Không có bất kể thứ gì tổn thương hắn cả, thậm chí những linh quang nơi đây còn đang phục hồi lại dần dần da thịt cho Thanh Ngọc.

Điều khác biệt ở đây chính là thân thể sau khi tái sinh lại đang lấp lánh in lên những đạo thánh tự mịt mờ. Ba loại phù văn trong cơ thể Thanh Ngọc đang điên cuồng diễn sinh, điên cuồng thẩm thấu, tự động kết thành da thịt cho hắn.

Nếu như trước đây chỉ có đan điền, thức hải và trái tim Thanh Ngọc có thể tinh lọc nhật nguyệt tinh hoa, thì bây giờ toàn bộ từng tế bào trên thân người hắn đều có thể!

Xương cốt cứng rắn kêu lên từng tiếng lách cách, từng khớp xương cũng được tia sáng dịu nhẹ trên trời cao và vô số phù văn thẩm thấu vào, tỏa ra ánh sáng màu trắng yêu dị. Máu huyết trước đây chỉ là màu đỏ bình thường, thì bây giờ đã hóa thành vàng kim rực rỡ.

Chỉ đi một đoạn thôi mà Thanh Ngọc đã trở lại bộ dáng bình thường, thậm chí mái tóc ngắn trắng bạc trước kia bây giờ cũng dài ra, chấm xuống ngang hông. Trên thân thể hắn không có chút y phục nào cả, bởi vì những quan ải trước đã bị xé rách thiêu hủy hết rồi.

Một thân hình nam nhân hoàn mỹ cứ thế mà bước đi, không hề mỏi mệt.

- “Điểm cuối cùng và điểm sinh ra là cái gì?” Thanh Ngọc tự hỏi.

Bỗng nhiên đôi mắt vừa được tái sinh của hắn mở ra, bên trong là một màu đỏ tinh khiết yêu dị. Thanh Ngọc hét lớn, vang vọng không gian:

- Là bản nguyên! Bản nguyên của Đại Đạo! Là Đạo Nguyên!

Đạo Nguyên sinh Hồng Mông, Hồng Mông tàn, Hỗn Độn khai, Hỗn Độn sinh Đại Đạo, Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, vạn vật phản Hư, Hư hóa Đạo Nguyên! Ha ha ha… Ta tìm ra rồi, ta tìm ra rồi…

Ly Ly ở trong thức hải Thanh Ngọc nghe vậy mà tràn ra nước mắt, hé lên một nụ cười viên mãn. Xem ra nam nhân của nàng không hề khiến nàng thất vọng.

Vị Ma Thần ở ngoài cũng vỗ tay lên trán:

- Khá lắm tiểu tử! Đúng là bé ngoan của ta! Ha ha ha!…

Từng đoàn phù văn trong cơ thể Thanh Ngọc biến hóa nghiêng trời lệch đất, ba màu phù văn chồng lên nhau, lại diễn sinh ra một loại phù văn mới mang chín màu sắc khác nhau, vô cùng thần dị.

Bên trong thân thể hắn bây giờ tràn ngập cửu sắc phù văn, thậm chí những linh quang này còn phát tán ra ngoài, chiếu sáng khắp mênh mông không gian trong quan ải thứ chín.

Thanh Ngọc lẩm bẩm nói:

- Từ nay công pháp này sẽ gọi là Đạo Nguyên Kinh đi!