Két
Một tiếng cười nhạo, Yêu Hoàng kêu lên, trên đầu Hoàng Nhược Yên, đột nhiên hiện ra một hư ảnh Yêu Hoàng ngũ sắc, ngàn dải xa hoa lộng lẫy, tỏa ra sự uy hϊếp đỉnh cấp.
"Trời ơi, Đỉnh cấp huyết mạch...
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ngây cả người.
"Đỉnh cấp huyết mạch, lại có một người có Đỉnh cấp huyết mạch...
Mấy đại gia chủ mở to hai mắt nhìn, miệng cũng đang run rẩy.
"Học viện Thanh Nguyệt đúng là mù rồi, ai lại đi bỏ một đỉnh cấp huyết mạch chứ!" Vương Nguyên mở to hai mắt nhìn, đừng nói Hoàng Nhược Yên béo, cho dù là một con lợn, chỉ cần có Đỉnh cấp huyết mạch thì cũng phải lấy đem về nhà!
Thế nhưng, nhìn học viện Thanh Nguyệt mà xem, nhìn Lâm Nguyên mà xem, một Đỉnh cấp huyết mạch, Yêu Hoàng huyết mạch, thế mà lại bị bọn họ bỏ đi!
"Ta lúc trước sao lại ngu đến mức đặt cược cho học viện Thanh Nguyệt thắng chứ?
Mấy Đại Gia tộc gia chủ run rẩy, hai tay ấn chặt lên ghế, hận không thể phá bỏ cái ghế này.
Lâm Thần, Lâm Hồng nhìn nhau, cảm giác như nuốt phải chất thải của cờ hó, Hoàng Nhược Yên có Đỉnh cấp huyết mạch? Nàng chẳng phải là phế vật của gia tộc Yêu Hoàng sao? Làm sao có thể đột nhiên thức tỉnh Đỉnh cấp huyết mạch được?
Giờ phút này, tại nơi quyết chiến, cuộc chiến không còn hồi hộp nữa, dưới sức mạnh của Đỉnh cấp huyết mạch, Bạo Huyết đan đã không còn tác dụng, Yêu Hoàng kêu lên, Hoàng Nhược Yên đạp lên không trung, màu sắc quanh người tản ra, một quyền ầm vang.
Nguyên khí mạnh mẽ, Yêu Hoàng thét lên,dập nát tất cả mọi thứ, Bạo Huyết đan mặc dù khiến sức mạnh đạt gần tới Tiên Thiên, nhưng Đỉnh cấp huyết mạch, mạnh hơn, cho dù là Tiên Thiên, đối mặt với Hoàng Nhược Yên, cũng có khả năng thất bại.
Ầm
Phốc
Yêu Hoàng tiêu tan, Lâm Nguyên hộc máu ngã ngửa, vẻ mặt thật không dám tin, mình vất vả mới có ngày nổi danh như vậy, lại bị người vợ mập mạp mà mình bỏ rơi kia đánh bại, đây đúng là một nỗi sỉ nhục.
"Lâm Nguyên, Hoàng Nhược Yên ta là hạng thiên tài, nếu không phải có ước hẹn của phụ mẫu, làm sao ta lại đáp ứng gả cho ngươi?
Hoàng Nhược Yên cười lạnh một tiếng, nhìn xuống Lâm Nguyên, lấy ra một trang giấy: "Ngươi nhớ kỹ cho ta, là Hoàng Nhược Yên ta hưu phu (bỏ vị hôn phu, bỏ chồng), chứ không phải Lâm Nguyên ngươi hưu thê (bỏ vợ)!"
Đưa tay lên, dừng lại một chút, lại nhìn về phía Lâm Nguyên toàn thân máu me: "Bỏ đi, thay vì cắn đau chính mình, vẫn nên là dùng máu của ngươi đi."
Nói xong, dùng ngón tay quệt một chút máu của Lâm Nguyên, bắt đầu viết lên giấy, dòng chữ đỏ tươi, ngập tràn căm hận, vừa viết xong, Hoàng Nhược Yên cười lạnh đem giấy dán lên mặt Lâm Nguyên : "Cầm chắc hưu thư này, đồ phế vật!"
Phốc
Lâm Nguyên lại phun ra một ngụm máu tươi, bây giờ hắn đã thật sự tức giận.
"Hoàng Nhược Yên, ngươi khinh người quá đáng.
Lâm Hồng không nhịn được, đây chính là cháu của hắn: "Đánh thương cháu của ta, còn sỉ nhục hắn như vậy..."
"Câm mồm.
Hoàng Nhược Yên quát lạnh, cánh tay mập mạp chỉ vào Lâm Hồng: "Lão già nhà ngươi là cái thá gì, mà dám nói chuyện với ta như vậy? Một Trúc Cơ bé nhỏ? Nhìn cho rõ thân phận bổn cô nương ta, ta là Đỉnh cấp huyết mạch, cho dù Đạo Quả tới, cũng phải hành lễ với ta!"
"Ngươi, ngươi...
Lâm Hồng tức đến phát run, hắn không ngờ tới, Hoàng Nhược Yên lại dám nói chuyện với hắn như thế, đây thật là muốn tạo phản mà.
"À, đúng rồi.
Hoàng Nhược Yên mắng xong, đột nhiên nhìn về phía Lâm Nguyên, lộ ra nụ cười lạnh: "Nếu không nhận thua, thì có một người phải chết, chậc chậc.."
"Hoàng Nhược Yên, ngươi dám!" Lâm Hồng kinh sợ, đây là cháu đích tôn của mình, nếu chết đi, chẳng phải là sẽ tuyệt hậu sao?
"Hừ.
Hừ lạnh một tiếng, Lý Nguyên Bá liền ra tay, thần sắc lạnh lùng nói: "Ngươi muốn nhúng tay vào sao?"
Nhìn thấy Lý Nguyên Bá đột nhiên xuất hiện, sắc mặt Lâm Hồng cứng lại, hắn có nghe qua về Lý Nguyên Bá, là cường giả mà Thang Nguyệt Lộ thuê, thật sự là Trúc Cơ đỉnh phong!
"Lâm Nguyên, nhận thua đi.
Lâm Thần ngồi bệt trên ghế dùng hết sức lực hô một tiếng.
Lâm Nguyên mở to miệng: "Ta nhận... A..."
"Ngươi nói cái gì? Có thể nói nhanh lên không?
Hoàng Nhược Yên một cước giẫm lên thân dưới của Lâm Nguyên, trên mặt cười lạnh: "Không cho phép ta tìm nam nhân, vậy bổn tiểu thư cũng không cho phép ngươi tìm nữ nhân, kỳ hạn là cả đời!"
"Tràng chủ, đây cũng là ngươi dạy sao?
A Hoài sắc mặt khó coi nhìn Giang Thái Huyền, tối hôm qua, tràng chủ lôi Hoàng Nhược Yên đi, dạy nàng vài câu, giờ nhìn xem, đã dạy thành cái gì rồi.
"Đừng có mà vu oan cho người khác.
Giang Thái Huyền cảm giác lành lạnh ở bên dưới: "Ta chỉ dạy nàng hưu phu, không có dạy nàng phế phu."
"Nguyên nhi!" Lâm Hồng hai mắt đỏ lên, sát ý bùng lên, một quyền trực tiếp đánh về phía Lý Nguyên Bá: "Cút đi cho ta."
"Ồ? Cút đi? Ngươi, chọc giận ta rồi đó.
Lý Nguyên Bá hai mắt lạnh lùng sáng lên, hắn không sử dụng song chùy má chỉ đánh ra một quyền bình thường.
Bịch
Xoạt xoạt
Một quyền đánh ra, âm thanh xương cốt đứt gãy truyền đến, thân thể già nua bị bay ra ngoài, máu tươi phun ra.
"Một quyền đã đánh bại Lâm Hồng rồi?"
"Thật tàn nhẫn, đây chính là Trúc Cơ của Thần Ma đạo tràng sao?
Đám người xung quanh kinh hãi, có thể một quyền đánh bại Lâm Hồng, vậy có nghĩa là, con người này một quyền cũng có thể quét sạch lão tổ của bọn họ.
"Ta, ta nhận thua...
Lâm Nguyên giờ phút này hơi thở đã mong manh, nói xong câu này, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
"Thần Ma đạo tràng, ta sẽ ghi nhớ ngươi.
Lâm Thần mặt u ám, dìu Lâm Hồng đứng lên, lại đi ôm lấy Lâm Nguyên.
"Lâm Thần, nhớ kỹ hẹn ước của chúng ta.
Giang Thái Huyền cũng đứng lên, lạnh lẽo nhìn Lâm Thần.
Lý Nguyên Bá bước lên một bước, chặn đường ba người họ.