Thần Ma Cung Ứng Thương

Chương 13: Trúc Cơ Yêu Thú Tự Độc Chết Bỏ Mình

Nếu như có hai người cùng gian lận trong kỳ thi, hơn nữa cách làm lại giống nhau như đúc vậy kết quả sẽ tồi tệ đến mức nào?

“Vương Minh Minh, đừng nói là ngay cả một con yêu thú ngươi cũng không bắt được nha?” Tiêu Thành cười nhạo.

Sắc mặt Vương Minh Minh khẽ đổi, y cảm giác như khắp người mình đã ướt đẫm mồ hôi, đều tại Thang Nguyệt Lộ, ngươi không thể tìm lí do khác à? Ngươi không thể tự biết điều gϊếŧ mấy yêu thú cấp sáu à?

Yêu thú Tiên Thiên, bị vây đánh mà chết, may mắn nhặt được? Ngươi nói xong ngươi có thấy đáng tin không!

“Vương Minh Minh, trò còn lề mề cái gì? Chẳng lẽ thật đúng như Tiêu Thành nói, trò không săn được yêu thú nào?” Đạo sư sầm mặt nhìn Vương Minh Minh.

Bình thường Vương Minh Minh không chăm chỉ tu luyện mà chỉ thích chơi bời lêu lổng, ỷ vào gia thế không coi ai ra gì, hắn đã không vừa mắt Vương Minh Minh từ lâu.

Nếu lần này Vương Minh Minh không săn được con yêu thú nào, hắn sẽ đuổi học Vương Minh Minh ngay lập tức, ai cũng không cản được!

“Vương Minh Minh, ngươi nhanh lên đi, ngươi là người cuối cùng rồi đó.” Có học sinh bực tức kêu.

Mặt Vương Minh Minh xám ngoét, y lề mề đứng dậy, hai tay run lật bật, trong lòng thầm mắng nhiếc Thang Nguyệt Lộ thậm tệ.

“Nhanh lên, trò có muốn kiểm tra kết quả hay không?” Đạo sư nổi giận.

“Đệ tử đến ngay.” Vương Minh Minh lau mồ hôi lạnh vội vàng bước lên trước, trong đầu liên tục suy nghĩ nên bịa lý do như thế nào.

“Trò đi đâu đó? Yêu thú của trò đâu?”

Giọng nói tràn đầy lửa giận của đạo sư lại vang lên, lúc này Vương Minh Minh mới giật mình phát hiện bản thân đi sai hướng!

“Đạo sư, để tử chỉ cảm thấy chỗ đó không đủ lớn.” Vương Minh Minh cười gượng, y nói: “Bởi yêu thú của Nguyệt Lộ và các bạn học khác chiếm hết chỗ rồi.”

“Trò cứ việc lấy nó ra đây.” Đạo sư hừ lạnh, cười gằn nói.

Tiêu Thành cũng lên tiếng: “Vương Minh Minh, ngươi cút về nhà bú sữa tiếp đi, ngươi chỉ xứng ra ngoài lăn lộn với mấy tên phế vật kia thôi, đừng có ở đây tự bêu xấu nữa.”

“Tiêu Thành ngươi nói nhảm cái gì đó, cho dù Vương Minh Minh ta có tệ hơn nữa thì ngươi cũng không sánh được với ta!”

Vương Minh Minh tức tối, chuẩn bị đấu võ miệng với Tiêu Thành thuận tiện tranh thủ thời gian tìm lí do.

“Vương Minh Minh, Tiêu Thành, hai trò đang làm gì đó, trong thời gian kiểm tra kết quả, nghiêm cấm làm ồn!” Đạo sư lạnh giọng quát.

“Tính sao đây, có cách nào không chứ, bây giờ không thể lấy cớ vây đánh được, rốt cuộc ở Yêu Thú Sơn Mạch còn thứ gì nguy hiểm đến mức có thể gϊếŧ chết yêu thú Tiên Thiên, thậm chí là yêu thú trúc cơ? Nguy hiểm…đúng rồi, ha ha, mình thật là thông minh.”

“Ha ha...” Vương Minh Minh đột nhiên nghĩ đến con yêu thú đó rồi chợt cười phá lên.

“Vương Minh Minh, trò phát rồ cái gì đó?” Đạo sư nhíu mày.

“Vương Minh Minh không săn được yêu thú nên phát điên rồi.” Tiêu Thành và các học sinh ở đó lên tiếng cười nhạo.

Thang Nguyệt Lộ bình tĩnh nhìn mọi việc đang diễn ra trước mắt, nhưng tuyệt nhiên không có ý xen vào.

“Thưa đạo sư, và các bạn học.” Vương Minh Minh cười gằn: “Không phải mọi người chỉ muốn coi thành quả của ta thôi ư? Ta chỉ sợ sẽ dọa các ngươi sợ chết khϊếp!”

“Nực cười, dọa chết bọn ta?”

“Đúng là mạnh miệng, chẳng lẽ số ngươi cũng hên như thế, nhặt được yêu thú Tiên Thiên?”

Rầm

Trong lúc mọi người còn đang kháo nhau cười cợt y thì xác một con vật khổng lồ bị nện thẳng xuống mặt đất, uy áp nặng nề quét sạch tất cả khiến khói bụi bay lên mù mịt, ngay cả đạo sư trung niên cũng cảm thấy áp lực.

“Má nó, là yêu thú trúc cơ!”

“Yêu thú trúc cơ, Long Huyết Tích Dịch!”

Đạo sư và đám học sinh kinh ngạc, Thang Nguyệt Lộ hoảng hốt, cực kỳ muốn chửi thề, ta đã gian lận tới mức này rồi, sao ngươi vẫn dám giao yêu thú trúc cơ ra?

Long Huyết Tích Dịch, cơ thể nguyên vẹn, chiều dài cơ thể tầm hơn sáu mét, da dày thịt béo, trong cơ thể còn mang theo một tia long huyết, sức chiến đấu cực cao, võ giả trúc cơ bình thường không ai dám chọc nó.

“Vương Minh Minh, trò...”

Ngay khi đạo sư định nổi giận, Vương Minh Minh đã bình tĩnh lên tiếng trước: “Đạo sư, ngài nghe đệ tử giải thích đã.”

“Trò đừng nói với ta con Long Huyết Tích Dịch này cũng bị vây công mà chết, trên người nó không có vết thương.” Đạo sư cười lạnh.

Vẻ mặt Vương Minh Minh vô cùng bình tĩnh, thậm chí trong mắt y còn hiện lên một chút hưng phấn: “Nó tự trúng độc chết!”

“...”

Đạo sư im lặng, những học sinh khác thì nghệch ra, Tiêu Thành ngớ người, chợt ôm bụng cười vật vã: “Bịa chuyện cũng không biết kiếm cái cớ nào hợp lý một chút, đây là yêu thú trúc cơ đó, đã thế nó còn sống ở Yêu Thú Sơn Mạch, đừng nói có loại độc nào có thể độc chết nó, cho dù có đi nữa, chẳng lẽ nó lại ngu đến mức tự độc chết mình?”

“Lỡ như nó ngu thật thì sao?” Vương Minh Minh cười: “Làm sao ta biết được tại sao nó trúng độc, có lẽ là nó nghĩ quẩn gì đó, nhưng mà quả thật nó bị độc chết, lúc đó ta vẫn còn thấy nó giãy dụa đây này.”

Sắc mặt đạo sư trung niên đen xì, y không nói lời nào mà trực tiếp đi đến chỗ của Long Huyết Tích Dịch bắt đầu kiểm tra.

“Đạo sư, yêu thú trúc cơ không thể nào ngốc đến mức tự ăn phải thuốc độc, chuyện này chắc chắn có người cố ý ra tay, nói không chừng là do Vương Minh Minh nhờ người khác làm ra.” Tiêu Thành u ám nói.

“Nhờ người?” Vương Minh Minh bật cười, y thẳng thừng mắng: “Con mẹ nó ngươi bị ngu hả? Ngươi thử thuê được một trúc cơ trong thành Thanh Nguyệt này thử xem! Ngươi thử nhờ một võ giả trúc cơ có thể giữ chặt nó rồi ép nó uống thuốc độc cho ta xem thử xem!”

Tiêu Thành sầm mặt, hắn nhìn chằm chằm vào Vương Minh Minh: “Ta không tin, chốc nữa đạo sư sẽ kiểm tra xong, ngươi cứ chờ bị đuổi học đi.”

Vẻ mặt đạo sư trung niên ngày càng khó coi, y vừa kiểm tra xong, quả thật con Long Huyết Tích Dịch này bị độc chết, hơn nữa trên người nó cũng không có vết thương nào.

Con Long Huyết Tích Dịch này thật sự ngốc như vậy, tự chạy đi uống thuốc độc?

Yêu thú trúc cơ đã có linh trí rồi cơ mà!

“Thế nào rồi đạo sư, có phải Vương Minh Minh đã gian lận không?” Tiêu Thành hỏi, các học sinh còn lại cũng dán chặt mắt lên người đạo sư hy vọng y cho họ một lời giải thích.

“Bị độc chết, hơn nữa không có vết thương.” Đạo sư im lặng nửa ngày mới thốt ra được một câu, y cảm thấy câu nói này chẳng khác nào đang sỉ nhục trí thông minh của bản thân.

“Ha ha, Tiêu Thành, ngươi nghe rồi chứ? Tuy Vương Minh Minh ta làm người có chút khốn nạn, nhưng từ trước đến nay chưa từng nói dối, cũng không gian lận, từ nhỏ ta đã như thế, cả thành Thanh Nguyệt này không ai không biết!”

Vương Minh Minh cười phá lên, kiêu ngạo nói.

“Ngầu quá, Minh ca ngầu quá đi.”

“Minh ca hên thật, khi không nhặt được một con yêu thú trúc cơ, đúng là người tốt số!”

Sắc mặt Tiêu Thành âm u cực kỳ, hai mắt lóe lên hung quang hận không thể cắn chết Vương Minh Minh ngay lập tức.

Vương Minh Minh vô cùng hưởng thụ ánh mắt sùng bái của bạn học, đặc biệt là của các nữ sinh, tim y còn đang đập thình thịch thình thịch đây.

Một nghìn nguyên tệ, đáng!

Ừm, may mà y thông minh, lúc Lý Quảng thành công áp chế Long Huyết Tích Dịch bằng sức mạnh thần bí thì y lập tức lấy một gốc độc dược mà bản thân tìm được trước đó nhét vào mồm yêu thú, độc chết Long Huyết Tích Dịch.

Lúc nhìn thấy Long Huyết Tích Dịch y mừng rỡ vô cùng, bởi Long Huyết Tích Dịch là yêu thú đặc biệt, máu trong người nó có thể dùng để tôi luyện cơ thể người, từ đó nâng cao thể chất, quý giá hơn yêu thú trúc cơ bình thường không biết bao nhiêu lần.

Chỉ cần có được con Long Huyết Tích Dịch này, có thể kiếm lại được ít nhất năm trăm nguyên tệ!

Sau đó, Lý Quảng nghe theo yêu cầu của y, không hề gây ra một chút vết thương nào trên người Long Huyết Tích Dịch mà chỉ nhét độc dược vào sâu bên trong, cuối cùng Long Huyết Tích Dịch trở thành con yêu thú trúc cơ xấu số bị độc chết.

Thang Nguyệt Lộ không bình tĩnh nổi nữa, nàng ra giá cao mới mời được một vị cường giả Tiên Thiên rốt cuộc lại bị một tên ăn may vượt mặt?

Nàng không tin, trúc cơ yêu thú tự ăn phải thuốc độc? Ai ngu mới tin những lời này!

“Chẳng lẽ hắn cũng đến đó? Còn thuê được một người mạnh hơn?”

Thang Nguyệt Lộ nổi lòng nghi ngờ, quyết định sau khi buổi kiểm tra kết thúc sẽ đi đến đó một chuyến, sẵn tiện chuộc ngọc bội của mình về.