Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Tài Thị Lão Đại

Chương 92: Lâm Bạch Sương thật đúng là mặt dày.

Hắn liền giả vờ như đang quan tâm cấp dưới mà hỏi: "Lâm Bạch Sương vẫn luôn ngồi tại chỗ viết phương án chế tạo, ăn không trà chiều cũng không uống cái gì sao?"

Người nhân viên nói: "Đúng vậy, Giản tổng, cô ấy thực sự quá liều rồi. Cũng không trách tại sao cô ấy lại được Viên Thanh tán thưởng như vậy, đây đều là những thứ cô ấy đáng có được."

Bạch Sương được đồng nghiệp khen ngợi và khẳng định, Giản Dật Mặc cảm thấy khuôn mặt của cô cũng đang phát ra ánh sáng.

Sau khi quay lại phòng làm việc, hắn ta kêu thư ký đặt hai ly cafe ở Starbucks, nước trái cây và một chút trà sữa của Nayuki, nhân tiện gọi Bạch Sương vào văn phòng tổng giám đốc của hắn.

Chú thích: Nayuki Tea & Bakery là một trong những hãng đồ uống nổi tiếng nhất TQ.

Cộc cộc cộc.

Giản Dật Mặc: "Mời vào."

Cửa được mở ra, Bạch Sương tiến vào, "Giản tổng, anh tìm tôi có việc?"

Giản Dật Mặc chỉ vào cái ghế tựa đối diện với bàn của hắn, "Ngồi."

Bạch Sương vẫn đứng đó, "Không cần đâu Giản tổng, công việc của tôi vẫn còn khá nhiều.

Tôi muốn có thể hoàn thành hết công việc ngày hôm nay của tôi trong thời gian đi làm quy định, có chuyện gì thì anh cứ nói thẳng đi."

Vào lúc này, thư ký gõ cửa tiến vào, cả hai tay đều đầy ắp, toàn bộ đều là café trà sữa và nước hoa quả.

Sau khi thư ký đặt những thứ kia xuống thì tự giác ra ngoài, Giản Dật Mặc mỉm cười nhìn Bạch Sương, "Không biết em thích uống cái gì, cho nên mỗi thứ mua một ít, em cứ chọn một cái mà uống."

Biểu cảm của Bạch Sương rất lạnh nhạt, "Giản tổng, cafe và trà sữa tôi đều không thể uống, trong thành phần của bọn chúng đều có chứa cafein, tim của tôi không tốt, về cơ bản tôi không thể hấp thụ cafein được.

Nước trái cây cũng là vị mà tôi không thích uống.

Còn có chuyện gì khác không? Nếu không còn nữa thì tôi đi trước đây."

Nhìn thấy Bạch Sương quay người, Giản Dật Mặc vội vàng nghĩ lý do, "Ấy ấy ấy Bạch Sương, em chờ chút.

Tôi muốn nghe em tổng kết một chút về tình hình công việc trong khoảng thời gian gần đây!"

Bạch Sương không quay đầu lại, bước chân cũng không hề ngừng dù chỉ một chút, "Vậy để không trì hoãn thêm thời gian của chúng ta, tôi sẽ làm thành một bản báo cáo tổng kết công việc trình lên cho anh."

Bạch Sương mở cửa, phát hiện có một người quen thuộc đang ở trước cửa.

Cô ta đứng dựa vào cửa, lỗ tai cũng sắp dính lên trên cánh cửa, rất rõ ràng là lúc nãy đang nghe lén động tĩnh ở bên trong.

Bạch Sương chỉ liếc nhìn cô ta một cái rồi dời ánh mắt, làm như bình thường mà nhìn đường bước đi.

Một chút cũng không thèm để cô ta vào trong mắt.

Trong phòng làm việc, Giản Dật Mặc vẫn đang than ngắn thở dài.

Hắn nghĩ không ra, hắn đã quan tâm săn sóc Lâm Bạch Sương đến vậy rồi, tại sao không đả động được trái tim của cô ấy dù chỉ một chút chứ?

Không nên như vậy mới phải.

Trước kia, khi hắn đối xử như vậy với phụ nữ, đều rất có tác dụng.

Đang nghĩ như vậy, hắn liền nghe thấy tiếng đóng cửa của cánh cửa phòng làm việc nặng nề vang lên.

Giản Dật Mặc nhăn mặt ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy người tới liền kinh ngạc không thôi, "Sao em lại tới công ty của tôi rồi?"

"Làm sao, em không thể tới được? Có phải em tới đã làm hỏng chuyện tốt của anh rồi không?" Trì Châu Bạch nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp ném túi nilong lên bàn làm việc.

Hộp đựng cơm tinh xảo từ trong túi nilong lăn ra ngoài, may mắn rằng chiếc hộp đã được đóng rất kỹ, nên đồ ở bên trong không bị đổ ra ngoài.

Giản Dật Mặc thuận tay mở hộp cơm ra, bên trong là các món tráng miệng khác nhau với hình dáng đẹp mắt và hương thơm ngào ngạt.

"Những cái này đều là em làm sao?" Giản Dật Mặc kinh hỷ nhìn Trì Châu Bạch.

Trì Châu Bạch không trả lời câu hỏi của hắn, mà chất vấn: "Có phải anh thích Lâm Bạch Sương không?"

"Em quen biết Lâm Bạch Sương?"

Trì Châu Bạch nói: "Anh đừng chuyển hướng đề tài với em! Trả lời câu hỏi của em!"

Ánh mắt của Giản Dật Mặc lay động, "Em nói gì vậy, tôi đã có em rồi, làm sao còn thích người khác được chứ."

"Cuộc đối thoại lúc nãy của các người em đã nghe thấy hết rồi, tại sao anh lại đối xử tốt với cô ta như vậy?

Còn gọi cho cô ta nhiều café, trà sữa và nước hoa quả tới vậy, anh thấy người ta có để ý anh chút nào không?

Anh không cảm thấy anh giống như một con chó, liếʍ (dù biết người ta không quan tâm mình nhưng vẫn đối xử tốt với người đó) sao?

Lời nói của Trì Châu Bạch kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới Giản Dật Mặc.

Giản Dật Mặc là một người đàn ông có chủ nghĩa nam tử rất lớn, hắn tuyệt đối không cho phép người khác nói hắn là một con chó, liếʍ, kể cả người đó có là phụ nữ.

Giản Dật Mặc đột ngột đứng dậy, chỉ trích Trì Châu Bạch," Sao em lại trở nên như vậy?

Lâm Bạch Sương vì công ty mà đảm nhận nhiều đơn hàng lớn đến vậy, tôi hỏi thăm cô ấy thì có vấn đề gì sao?

Trước mắt, cô ấy là nhân viên liều mạng nhất, giỏi giang nhất của công ty, nếu nhân viên như vậy mà tôi cũng không khen thưởng, vậy những nhân viên khác thấy rồi trong lòng họ sẽ nghĩ như thế nào?

Sẽ còn có nhân viên bán mạng làm việc cho công ty nữa sao? "

Trì Châu Bạch hoài nghi nhìn hắn," Thật sự là như vậy? "

Giản Dật Mặc đánh đòn phủ đầu, đầu mày nhăn lại rất chặt," Tiểu Bạch, tôi biết tôi đã lấy đi lần đầu tiên của em, trong lòng em rất căng thẳng, sẽ nghi kị sẽ ngờ vực.

Nhưng em hãy tin tưởng nhân cách của tôi, tôi giống với loại người sớm ba chiều bốn (thất thường ) kia sao?

Em lúc trước đều luôn dịu dàng chu đáo, tại sao hôm nay đột nhiên lại thay đổi vậy?

Tôi không thích em như thế. "

Trì Châu Bạch hỡn dỗi hai tiếng, sà vào lòng Giản Dật Mặc.

Buổi tối hôm đó, Trì Châu Bạch khóc thút thít tới quán bar mà cô ta đã hẹn với Giản Dật Mặc, cả hai người đều uống rất nhiều rượu, rồi thuận theo tự nhiên mà lăn lên đến trên giường.

Quan hệ của hai người cũng mơ mơ hồ hồ như vậy mà đặt ra.

Trì Châu Bạch trở thành bạn gái của Giản Dật Mặc, cô ta cũng rất thỏa mãn.

Chí ít Giản Dật Mặc vừa đẹp trai lại còn có tiền, ngày hôm đó cô ta đã nhận được một tấm thẻ tín dụng, quẹt mặc sức.

Nhưng thỏa mãn không đại biểu rằng trái tim cô ta đã yên ổn trở lại.

Thời gian đi làm ở bệnh viện, Trì Châu Bạch vẫn kiềm không được mà đi nhìn Tần Vật.

Hơn nữa không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy Tần Vật, trái tim cô ta lại càng thêm ngứa ngáy.

Buổi tối, khi cô ta ở cùng với Giản Dật Mặc, vẫn luôn vô thức tưởng tượng, nếu người bên cạnh mình là Tần Vật thì tốt biết bao nhiêu.

Giản Dật Mặc cũng giống như vậy.

Đời trước, người đầu tiên phát sinh quan hệ với Giản Dật Mặc là nguyên chủ Lâm Bạch Sương.

Có lẽ những thứ vĩnh viễn không có được đang gây rối, ở đời này, sau khi người đầu tiên phát sinh quan hệ với Giản Dật Mặc là Trì Châu Bạch, khát vọng của hắn đối với Lâm Bạch Sương ngược lại càng thêm sâu.

Cho dù Trì Châu Bạch lớn lên có khuôn mặt giống hệt với ánh trăng sáng đã chết của hắn, cũng không cách nào giam giữ được trái tim của hắn.

Biểu hiện của Bạch Sương ở công ty càng ngày càng xuất sắc, ở trong ngành càng ngày càng nhận được nhiều lời tán thưởng, Giản Dật Mặc lại càng yêu thích cô, khao khát có được cô.

Ở đời này, phân lượng của Bạch Sương và Trì Châu Bạch ở trong lòng Giản Dật Mặc, và của đời trước là hoàn toàn tương phản.

Hai người Trì Châu Bạch và Giản Dật Mặc này, trong lòng mỗi người đều có quỷ ý riêng của mình, đồng giường dị mộng (cùng sống chung, nhưng mỗi người một tính toán) .

Đúng thật là kỹ nữ phối cẩu nam, thiên trường địa cửu (tồn tại đời đời ).

* * *

Lúc rời khỏi công ty, tâm tình Trì Châu Bạch vẫn còn khá tốt, đi cùng một thang máy với nhân viên xuống lầu.

" Này, cậu có cảm thấy hình như tổng giám đốc đối với Bạch Sương có ý khác không? "

" Cậu cũng cảm thấy như vậy sao! Đã có những mấy lần tôi nhìn thấy tổng giám đốc đang lén nhìn trộm Bạch Sương đấy, hơn nữa ánh mắt kia, nồng tình mật ý, tuyệt đối có tình ý!"

Vẻ tươi cười trên mặt Trì Châu Bạch tức thì cứng đờ.

Trong mười mấy giây ngắn ngủi, cô ta nghe cuộc đối thoại của nhân viên kia, nghe thấy được rất nhiều tin tức đáng ngờ.

Tim của cô ta đập rất nhanh, tức giận đến mặt chuyển thành màu đỏ.

Giản Dật Mặc đã giải thích với cô ta, Giản Dật Mặc khẳng định không thích Lâm Bạch Sương, cho nên, chính là Lâm Bạch Sương đang dụ dỗ Giản Dật Mặc.

Được lắm, Lâm Bạch Sương, cô dụ dỗ đàn anh Tần không tính, bây giờ còn tới dụ dỗ bạn trai chính quy của tôi?

Đúng là chết cũng không cần mặt mũi!

Ra khỏi thang máy, Trì Châu Bạch tức giận đùng đùng.

Cô ta lấy điện ra nhìn nhìn một số điện thoại của ai đó, trong lòng âm thầm hạ quyết định.

Được, Lâm Bạch Sương, nếu cô đã thành tâm muốn tôi không được thoải mái, vậy tôi sẽ khiến cho cô không lăn lộn được trong cái vòng tròn này trước!