*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trans: Rheni ( Được tài trợ)
Cố Chi Châu thật sự cứng.
dương v*t thô to vốn dĩ đã chống ở chân tâm Đào Nhuyễn, lúc này vừa động một cái, căn cự vật lớn kia liền trực tiếp lướt qua áo ngủ, đυ.ng thẳng tới bên ngoài qυầи ɭóŧ của Đào Nhuyễn.
"A..."
Thân thể Đào Nhuyễn trong mơ được dạy dỗ, đã sớm mẫn cảm đến không được, lúc này đại dương v*t dán lên, địa phương non mềm liền bắt đầu tự động chảy nước.
Cố Chi Châu rốt cuộc phản ứng được đây là hiện thực chứ không phải ở trong mơ, động tác liếʍ mυ'ŧ ngực Đào Nhuyễn khựng lại, thân thể cũng theo đó cứng đờ lên.
"A Châu ~" Đào Nhuyễn vội vã gọi anh, "A Châu... Vυ' ngứa... Đừng có ngừng, ân ~ a... Tiếp tục hút, anh tiếp tục hút giúp em được không?"
Ngực Đào Nhuyễn vừa trắng vừa mềm, còn là hình dạng giọt nước hoàn mỹ nhất. Hai nụ hoa bị thiếu niên điên cuồng gặm cắn đã sưng đỏ, trở nên càng mê người, càng diễm lệ, rõ ràng là bộ dáng chờ người đến hái.
( Tư liệu trực quan cái khuôn ngực giọt nước ổng nói đây:>>>> )
Không ai có thể chống lại dụ hoặc như vậy.
Huống chi Cố Chi Châu vừa rồi đã hưởng qua cảm giác tuyệt vời khi hút nó.
"A Châu... Giúp em hút, cầu xin anh... Cầu xin... A ~"
Cố Chi Châu lại lần nữa gặm lên.
Nhũ thịt bên trái bị thiếu niên xoa nắn trong lòng bàn tay, đầu v* bên phải bị ngậm ở trong miệng điên cuồng mυ'ŧ lấy.
"Sướиɠ không? Hửm? Hút như vậy Nhuyễn Nhuyễn có sướиɠ không?"
Cố Chi Châu nói xong những lời này, ngón tay kẹp lấy đầu v* càng tăng thêm lực, răng cũng ra sức gặm cắn. Đầu nhũ của Đào Nhuyễn bị anh dày vò muốn chảy cả máu.
"A ~"
Cảm giác kỳ diệu vừa đau vừa thỏa mãn khiến hoa huy*t Đào Nhuyễn không tự chủ co rút lại, thêm vào qυყ đầυ cứ liên tục chà sát ngoài miệng huyệt, cô rất nhanh lại run rẩy đạt tới cao trào.
"A..."
Quá sung sướиɠ.
Tuy rằng đầu v* bị mυ'ŧ trầy da, nhưng Đào Nhuyễn cũng thật sự thoải mái tới cực hạn, bằng không cô cũng sẽ không ở dưới tình huống không bị cắm vào mà đạt tới cao trào.
d*m thủy từ trong thân thể tuôn ra không ngừng, không chỉ làm ướt qυầи ɭóŧ Đào Nhuyễn, mà còn xuyên qua qυầи ɭóŧ làm ướt qυყ đầυ của Cố Chi Châu.
"Nhuyễn Nhuyễn..."
Cố Chi Châu rốt cuộc tỉnh táo lại, muốn lui ra, nhưng Đào Nhuyễn lại ôm cổ anh, ở bên tai nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Đừng rời khỏi được không?"
Đào Nhuyễn có thể cảm giác được Cố Chi Châu cứng đờ, thanh âm càng thêm mềm mại: "Em muốn anh ôm em, cho dù không thể làm gì khác, em cũng muốn được anh ôm... A Châu... Đừng đẩy em ra..."
Nội tâm Cố Chi Châu giãy giụa, rốt cuộc vẫn ôm lấy cô.
"Không đẩy ra," anh như là cho Đào Nhuyễn một lời bảo đảm, "Làm sao anh nỡ đẩy em ra chứ?"
Đào Nhuyễn liền ôm anh, rầm rì mà làm nũng: "Ngực đều bị anh cắn nát..."
"Để anh xem."
Cố Chi Châu lập tức mở đèn xem xét.
Hai bầu ngực vốn dì trắng nõn mềm mại, lúc này đã lấp đầy vệt đỏ cùng dấu cắn. Hai viên anh đào bị tàn phá không ra bộ dáng gì, mơ hồ còn nhìn thấy cả máu.
"Lần sau anh sẽ không tàn nhẫn như vậy nữa."
Cố Chi Châu đau lòng hôn lên, môi nhẹ nhàng chạm vào chỗ bị thương. Đào Nhuyễn không khỏi run lên một chút.
"Rất đau sao?" Cố Chi Châu ánh mắt ảm đạm.
Đào Nhuyễn lắc đầu, bưng lấy mặt Cố Chi Châu, nói: "Em không sợ đau, mức độ này vẫn có thể chấp nhận được."
Cố Chi Châu lại không đành lòng, anh mím môi, mày cũng nhíu lại, đứng dậy muốn xuống giường, "Anh đi lấy thuốc bôi cho em."
Đào Nhuyễn lại kéo tay Cố Chi Châu, nhắc nhở anh: "Anh vẫn còn cứng."
Cố Chi Châu thân mình sựng lại.
Đào Nhuyễn đem anh ấn xuống, xoay người ngồi lên trên cơ thể anh.
Cố Chi Châu áp lực gọi cô: "Nhuyễn Nhuyễn..."
Đào Nhuyễn không rời đi, chỉ cúi người xuống, cùng anh thân mật mà chạm môi, thanh âm ủy khuất lại mền nhũn: "Anh biết em không sợ đau, cũng không sợ anh đem ngực em cắn phá. Em chỉ sợ một điều, đó chính là anh rõ ràng có thể cứng, lại không chịu làm em..."
"Nhuyễn Nhuyễn..."
"Nếu thực sự tình trạng sinh lý của anh có vấn đề, em có thể chờ, chúng ta có thể dùng đồ chơi, hoặc là dùng những phương thức khác, hoặc vẫn có thể tiếp tục ở trong mơ làʍ t̠ìиɦ. Tóm lại em thích anh, dù cho anh cả đời không cứng được em cũng quyết không rời đi..."
Đào Nhuyễn bổ nhào vào trên người ôm chầm lấy anh, thanh âm càng thêm ủy khuất: "Nhưng mà rõ ràng anh có thể, gậy th*t cương cứng lên lớn như vậy, giống như đúc trong mơ. Vừa mới nãy nó cứng lên còn để trước tiểu huyệt của em, em đều bị nóng muốn chết rồi..."
Tay Cố Chi Châu ở trên lưng cô dần dần buộc chặt, thanh âm cũng ách lên: "Nhuyễn Nhuyễn..."
"Em thật sự rất muốn anh, A Châu, cho nên, anh cụ thể có cái chướng ngại tâm lý gì, nói với em đi được không? Chúng ta có thể cùng nhau đối mặt, cùng nhau khắc phục mà... Hơn nữa, hơn nữa anh biết rõ bên dưới em mềm bao nhiêu chặt bao nhiêu, tiến vào sẽ có bao nhiêu thoải mái... Nơi đó lúc nào cũng có thể vì anh mà ướt, chẳng lẽ anh thật sự không muốn đem dương v*t cắm vào sao?"
————
Mai ăn thịt thật nha:>>>> Chắc nhiều cô chờ ngày này lâu lắm rồi:vvv