Thật Muốn Làm Em

Chương 63: Mang thai play

Nhìn bụng mình phồng lên, Đào Nhuyễn mờ mịt muốn khóc.

"Em muốn không phải cái này..." Cô cắn môi nhỏ giọng lên án Cố Chi Châu.

Cố Chi Châu từ phía sau ôm lại, nắm lấy bầu nhũ trắng non mềm.

"Ưm,"

"Thoải mái không?" Cố Chi Châu nhỏ giọng nói bên tai Đào Nhuyễn, hơi thở phả vào khiến lông tơ cả người cô dựng đứng.

"Đương nhiên, đương nhiên không thoải mái..."

Vòng eo vốn dĩ nhỏ xinh nay lại phồng to lên, ngay cả mông cũng khó mà nâng được, cô sao có thể thoải mái?

Nhưng, nhưng mà bàn tay to lưu luyến ở ngực cô xoa bóp cực kỳ có kĩ xảo, kɧoáı ©ảʍ không khống chế được mà đột kích, không chỉ có đầu nhũ được hầu hạ thoải mái, ngay cả phía dưới cũng khống chế không được mà chảy nước.

"A ~"

Cố Chi Châu phía sau hừ cười một tiếng, môi anh vẫn để ở vành tai Đào Nhuyễn, hô hấp so với vừa rồi còn nóng hơn, anh kêu cô "Nhuyễn Nhuyễn", anh hỏi: "Mang thai rồi, thân mình Nhuyễn Nhuyễn có phải so trước kia càng mẫn cảm không?"

"A a ~"

Hai bàn tay to theo bụng cô vỗ về trượt xuống, tách chân ra, dán lên tiểu huyệt.

Nơi đó đã sớm đã ướŧ áŧ lầy lội, Cố Chi Châu thật dễ dàng duỗi tay đâm vào, ở mị thịt chặt chẽ muốn mạng kia quấy loạn lên, vừa chơi đùa vừa hỏi: "Thoải mái không? Nhuyễn Nhuyễn, anh làm thế này em có thoải mái không?"

"Thật thoải mái ~ a, Ưʍ... A ~"

Đào Nhuyễn khống chế không được thở dốc, đặc biệt là khi ngón tay kia chọc đến điểm nhô lên trong hoa huyệt, cả người cô giật bắn, vách động cũng nháy mắt buộc chặt.

"A!"

"Ha..."

Thanh âm thiếu nữ thét chói tai cùng tiếng kêu rên của đàn ông đồng thời vang lên, qua một hồi lâu, mị thịt kẹp chặt ngón tay Cố Chi Châu mới chậm rãi thả lỏng.

"Nhuyễn Nhuyễn lần này phun thật nhanh," Cố Chi Châu thanh âm đã trở nên khản đặc, anh đem dâʍ ŧᏂủy̠ Đào Nhuyễn phun ra bôi loạn ở ngoài hoa huyệt, lại day day tiểu âm đế, "Vừa rồi còn cắn anh thật chặt."

Quá thoải mái.

Cái loại kɧoáı ©ảʍ ràng buộc từ thể xác đến tinh thần, làm da đầu Đào Nhuyễn tê dại, nhưng lại không tự giác trầm mê.

Âm đế bị ngón tay thiếu niên đùa bỡn, hoa huyệt bị cắm, vốn dĩ vô cùng thoải mái, nhưng theo thời gian trôi qua, Đào Nhuyễn lại cảm thấy hoàn toàn không đủ.

Cô muốn càng nhiều.

Bởi vì cô ngứa không chỉ ở bên ngoài, còn có bên trong, thật sâu bên trong.

Vốn dĩ đã quen được côn ŧᏂịŧ thô dài lấp đầy, hiện tại chỉ cắm một ngón tay hoàn toàn không đủ.

"A Châu..."

Cô ngọt ngào nị nị mà gọi anh.

Cố Chi Châu hỏi cô: "Nhuyễn Nhuyễn gọi anh làm gì?"

Đào Nhuyễn bực anh biết rõ cố hỏi, nhưng lại thật sự muốn, bất đắc dĩ xoay người sang chỗ khác, nâng bụng nói: "Cho em..."

Cố Chi Châu nhướng mày, bình tĩnh nói: "Cho em cái gì, Nhuyễn Nhuyễn, em không nói rõ ràng, sao anh cho em được?"

Đào Nhuyễn gấp đến chảy nước mắt.

Con ngươi xinh đẹp bao phủ tất cả đều là sương mù, đuôi mắt ướŧ áŧ đỏ hoe. Cô thật sự tủi thân, nhưng thân thể truyền đến cảm giác ngứa ngáy cùng trống rỗng làm cô tạm thời quên mất tủi thân này.

Đào Nhuyễn khóc nức nở cầu hoan: "Cho em..."

Cô ấp không được nói trắng ra: "Cho em côn ŧᏂịŧ, A Châu, anh cắm vào đi được không?"

"A ~"

"Ha, Đào Nhuyễn, sao em lại nhiệt tình vậy chứ?"

Qυყ đầυ ở miệng huyệt kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lại không có tiến vào. Cố Chi Châu bắt lấy nhũ hoa của Đào Nhuyễn, nằm xuống, nói: "Không phải muốn côn ŧᏂịŧ sao? Tới đây, ngồi lên, anh cho em."

Đào Nhuyễn bị mê hoặc.

Cô ở trong mơ bị thứ này làm vô số lần, biết rõ cây gậy dữ tợn kia có thể mang đến cho cô bao nhiêu vui sướиɠ.

Vì thế cô ôm bụng gian nan đứng dậy, sau đó lại gian nan mà tách chân ra quỳ lên người anh, ý đồ dùng tiểu huyệt bao lấy côn ŧᏂịŧ đang bừng bừng phấn chấn.

"Ưm, quá lớn..." Đào Nhuyễn thử vài lần không thành công, gấp muốn khóc, cầu xin Cố Chi Châu giúp đỡ: "A Châu, em, em ăn không được..."

Bộ dáng dâʍ đãиɠ này làm Cố Chi Châu không thể nhịn được nữa, anh bắt lấy thân thể Đào Nhuyễn, nắm côn ŧᏂịŧ, hướng lên trên thúc mạnh.

"A!"

Ăn xong rồi.

Côn ŧᏂịŧ lớn lấp đầy tiểu huyệt, Đào Nhuyễn rốt cuộc ăn được dươиɠ ѵậŧ cô tha thiết, mà Cố Chi Châu cũng được như ý nguyện da^ʍ vào bên trong thai phụ nhỏ của mình.