Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp (Mối Tình Đầu Hoang Phí)

Chương 129: Đã bảo anh đế tôi nói hết mà

"Từ đó tôi biết cũng có thứ mình không thể có được, cũng có người sẽ

không yêu thương tôi. Tôi càng chạy theo anh, tôi càng bị ném ra ngoài thực tế, ảo mộng mà gia đình xây dựng cho tôi cũng tan biến." Thanh Bách buông ly rượu ra vươn tay nắm lấy bàn tay có phần lạnh lẽo của Mỹ An:

"Hôm nay không phải lên đây đế chúc mừng sao, nói mấy lời này làm gì."

"Anh cứ để tôi nói đi." - Mỹ An mỉm cười vỗ vỗ vào mu bàn tay anh, ý muốn anh buông tay cô.

Mỹ An tự mình rót một ly rượu thật đầy sao đó một hơi uống cạn:

"Tôi không trách anh nữa, tôi đã!nghĩ thông suốt rồi. Không có anh sẽ không có tôi ngày hôm nay."

"Mỹ An, tôi biết trước đây bản thân đã hiếu lầm cô rất nhiều, tôi muốn sau này chúng ta hãy thẳng thắn với nhau. Tôi sẽ kiên nhẫn hơn, sẽ lắng nghe cô nhiều hơn." - Thanh Bách cũng nói ra lời thật lòng.

Mỹ An nghiêng đầu nhìn anh cười khổ:

"Thật sự gần đây ở cùng anh tôi rất vui, tôi cũng biết anh đang thay đổi nhưng tôi cũng có thời hạn của mình."

"Cô nói vậy là ý gì?" - Thanh Bách cau mày.

Mỹ An đặt một ngón tay lên miệng anh làm hiệu 'suỵt'# rồi nói tiếp:

“Chị Mỹ Tâm đã mở một công ty rồi, chúng tôi sẽ cùng nhau xây dựng lại Trần gia. Lúc trước tôi ở bên ngoài làm thêm chính là tìm kiếm khách hàng cho công ty mới."

"Tôi có thế giúp chị Mỹ Tâm, Bách Niên có thể đầu tư mọi thứ..."

"Suỵt! Đã bảo anh đế tôi nói hết mà." - Mỹ An bĩu môi.

"Hai chị em tôi sẽ dựa vào sức của » •

chính mình, không cần đến người khác. Tôi sớm đã định sau khi cùng anh thắng được vụ đấu thầu sẽ từ chức,

quay về toàn tâm toàn lực phụ giúp chị hai."

"Không được." - Thanh Bách không nhịn được nữa, bắt lấy tay cô lắc đầu -"Tôi không cho phép."

"Không phải anh cứ không cho phép là ai cũng sẽ phải nghe anh. Sự ngang tàn của anh đều do mọi người quý anh, kính anh nên mới dung túng, tựa như tôi vì yêu anh nên mới đế anh làm càng." - Mỹ An mím môi nói ra từng chữ.

chuyện mà thôi."

Mỹ An cúi mặt xuống, cố cắn răng nuốt nước mắt ngược vào trong. Khi nói ra những lời này, cô cũng rất đau. Nhưng cô không có sự lựa chọn nào khác, cô phải trở về bên chị hai và càng phải thực hiện lời hứa với bà nội.

"Anh hiện tại thích tôi có phải không?" - Mỹ An dù đã quyết tâm ra đi thì vẫn mang chấp niệm mà hỏi anh câu cuối.

Thanh Bách ôm siết lấy Mỹ An, chỉ hận không thể khảm cô vào trong da thịt mình, gấp gáp trả lời:

"Thích, tôi thích em."

“Đáng tiếc chút thích này của anh rơi xuống chỉ có thế biến thành hối tiếc mà thôi." - Nước mắt Mỹ An lăn dài trên má, cô có được câu trả lời của mình rồi.