"Hóa ra anh cũng quan tâm tôi trông ra sao à?” “Giờ mới biết sao?” - Thanh Bách nhướn mày. Mỹ An cắn môi, cô vốn nghĩ anh sẽ trả lời kiểu như tôi
còn lâu mới quan tâm cô hay chỉ vì trông cô xấu quá tôi nhìn không nổi. Không ngờ anh lại khẳng định rằng mình thật sự có quan tâm cô, ý tứ còn muốn trách cô nhận ra quá trễ.
Mỹ An quay người nhìn ra cửa kính xe, ngón tay còn không ngừng gõ lên thành kính, Thanh Bách thấy thế không khỏi lắc đầu cười. “Cô cũng biết bối rối nữa à? - Anh nghĩ thầm.
Mấy hôm sau Thanh Bách vẫn lặng lẽ quan sát cô, tất nhiên là Mỹ An không có ý định ngừng việc tìm kiếm khách hàng bên ngoài cho công ty mới của hai chị em. Thanh Bách cho người điều tra, chỉ nhận được những thông tin rất mơ hồ. Mỹ Tâm một khi đã làm gì thì luôn sạch sẽ khó tra dấu vết.
“Tổng giám đốc, chuyện của chủ tịch Đặng anh tính sao?” - Minh Thái hỏi.
“Cậu cứ để đấy, đích thân tôi sẽ xử lý” - Thanh Bách tính toán sẽ dùng chuyện này kéo theo Mỹ An. !Thanh Bách nói là làm ngay, lập tức đi sang phòng Mỹ An mở cửa xông vào nói:
“Thu xếp đồ đạc đi, cái gì cần thiết thì mang theo “Tại sao phải làm vậy?” - Mỹ An há hốc mồm ngơ ngác.
“Tôi cho cô ba phút, gặp nhau ở nhà xe” - Thanh Bạch chỉ để lại một câu như vậy rồi thôi, đến cơ hội từ chối cũng không cho Mỹ An.
Cô chỉ đánh gấp gáp ôm lấy túi xách và một ít tài liệu chạy theo anh, đến lúc vào trong xe rồi Mỹ An vẫn còn thở dốc vì mệt.
“Anh... anh có thể nói cho tôi biết là chúng ta phải đi đâu không?”
“Bây giờ tôi hỏi cô một lần cuối, cô đáp đúng tôi cho cô xuống xe” - Thanh Bách nghiêm giọng - “Mấy hôm nay cô đang ở bên ngoài làm việc cho ai?”
Mỹ An nghiến răng, cô không trả lời được.
Thanh Bách thấy cô im lặng coi như cô đã lựa chọn không xuống xe, trực tiếp nổ máy.
Mỹ An nhìn Thanh Bách càng lại càng xa trung tâm, lo lắng hỏi:
“Anh định đưa chúng ta đi đâu đó?” “Thành phố B” - Thanh Bách đáp.
“Cái gì? Nơi đó cách đây cũng bốn tiếng đi xe lận, mà tại sao phải tới đó?” - Mỹ An không sao hiểu được.
Thanh Bách lấy một tập tài liệu ném cho cô, chậm rãi giải thích:
“Dự án cảng biển sắp khởi động lại rồi, Bách Niên muốn chơi trận này thì phải giải quyết xong hợp đồng với chủ tịch Đặng. Ông ta là khách hàng lớn của công ty từ trước đến nay, việc ông ta gia hạn hợp đồng mỗi năm là hạng mục quan trọng nhất của công ty
“Vậy năm nay xảy ra chuyện gì?” - Mỹ An nhíu mày.
“Ông ta yêu thích nhất là phỉ thúy, có thể nói là một nhà sưu tập các loại phỉ thúy quý giá trên thế giới. Nhưng hiện tại có một chiếc vòng hồ điệp phỉ thúy vô cùng đặc biệt, ông ta tốn công gần nửa năm người ta vẫn không bán”
“Thế thì liên quan gì chúng ta?” Thanh Bách lắc đầu cười:
“Tôi cũng đâu có nói anh làm vì tôi, anh tự nghĩ trong đầu vậy hả?”
Thanh Bách đen mặt, lườm cô một cái: “Đường đi còn xa, mệt thì ngủ đi, tới chỗ tôi gọi cô”
“Không cần đâu, anh mệt thì có thể nghỉ tôi lại thay anh một đoạn”
“Ai mượn cô thể hiện, tôi bảo ngủ thì cứ ngủ đi” - Thanh Bách lại lần nữa gõ vào đầu cô.
Mỹ An bĩu môi che đầu nhưng không cãi anh nữa, nghiêng đầu nhìn ra cửa xe ngắm cảnh. Có lẽ vì mấy ngày nay cũng mệt mỏi nên chưa nhìn được mấy phút thì hai mắt cô đã khép lại, ngủ quên khi nào không hay.
Thanh Bách nhìn sang thấy cô đã ngủ, liền điều chỉnh tốc độ xe chậm lại, để Mỹ An ngủ ngon hơn. Anh cởϊ áσ vest đắp cho cô, chỉnh đầu cô tựa vào trong để không va đập phải cửa kính. Cuối cùng không nhịn được hôn nhẹ vào trán cô, anh nhận ra mỗi ngày mình lại nhiều thêm một chút bao dung với cô.