“Chuyện nhỏ thôi”, Diệp Thành cười nhẹ nhưng không nói rõ thân phận, hắn đặt một tay lên vai Hạo Thiên Thi Nguyệt, một tay lên vai ông già áo tím, sau đó tiên hoả đổi màu xuất hiện, giúp hai người loại bỏ sức mạnh kỳ lạ ra khỏi cơ thể.
“Chân hoả?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt và ông già áo tím cùng nhìn Diệp Thành: “Ngươi là luyện đan sư?”
“Có thể coi là vậy!”, Diệp Thành mỉm cười, chuyển đề tài: “Mà những người đó là ai vậy? Tại sao lại truy sát hai người?”
Nghe vậy, Hạo Thiên Thi Nguyệt hít sâu một hơi: “Chúng ta là người của Hạo Thiên thế gia, lần này xuống núi để lấy linh dược cho phụ thân, đám người kia là người của Âm Dương thế gia, không biết chúng có được tin từ đâu mà chặn gϊếŧ chúng ta giữa đường”.
“Lấy linh dược? Gia chủ Hạo Thiên bị thương sao?”, Diệp Thành như vô ý lại như cố ý hỏi một câu, mặc dù từ đáy lòng hắn không định nhận người phụ thân này, nhưng hắn vẫn không kìm được hỏi như vậy.
Haiz!
Ông già áo tím không khỏi khẽ thở dài: “Mấy ngày trước gia chủ làm loạn Nam Sở, trúng đạo thương không thể xoá được”.
“Làm loạn Nam Sở?”, Diệp Thành nhíu mày: “Hạo Thiên thế gia cách Nam Sở tám triệu dặm, sao lại đến Nam Sở gây chuyện?”
“Tiểu hữu không biết rồi”, ông già áo tím lại thở dài: “Chắc hẳn tiểu hữu đã nghe tới Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông, hắn là con của gia chủ nhà ta, nhưng lại bị hãm hại trở thành ma, bị đóng đinh treo trên Quan Thiên Nhai, sau đó thi thể lại bị cướp mất. Gia chủ nổi trận lôi đình, dẫn người đến làm loạn Nam Sở nhưng bị rất nhiều thế lực ở nam Sở bao vây tấn công, tổn thất nặng nề, gia chủ cũng suýt nữa bỏ mạng, để lại đạo thương không thể xoá được”.
Nghe vậy, Diệp Thành lại cau mày.
Nghe những lời này, trong lòng hắn rất xúc động, không ngờ Hạo Thiên Huyền Chấn lại đấu tranh vì hắn, trong lòng hắn cảm thấy ấm áp lên đôi chút, nhưng tâm trạng hắn vẫn hơi phức tạp.
Haiz!
Khi Diệp Thành im lặng thì ông già áo tím đã lại thở dài, Hạo Thiên Thi Nguyệt ở bên cạnh cũng im lặng, mím môi, trong đôi mắt đẹp còn hiện lên vẻ đau lòng.
Diệp Thành từ từ rút tay về, sức mạnh kỳ lạ trong cơ thể Hạo Thiên Thi Nguyệt và ông già áo tím đã được tiên hoả luyện hoá.
“Cảm ơn đạo hữu giúp đỡ, Hạo Thiên thế gia ta vô cùng biết ơn”, hai người phía Hạo Thiên Thi Nguyệt lại chắp tay cảm ơn: “Khi nào cần Hạo Thiên thế gia giúp đỡ, đạo hữu cứ nói”.
“Đúng là tại hạ có chuyện muốn nhờ Hạo Thiên thế gia giúp đỡ”, Diệp Thành không khỏi nở nụ cười.
“Đạo hữu cứ nói”.
“Hạo Thiên thế gia có truyền tống trận cỡ lớn hoặc là hư không đại trận đúng không? Có thể cho ta mượn dùng không?”, Diệp Thành mỉm cười, Nam Sở quá xa, hắn không thể bay tới đó, mượn truyền tống trận là sự lựa chọn không tồi.
Đương nhiên ngụ ý của hắn có lẽ không chỉ là mượn truyền tống trận.
Vừa nãy ông già áo tím cũng nói rồi, Hạo Thiên Huyền Chấn có đạo thương, đạo thương không phải vết thương bình thường, đan dược cũng không có tác dụng, mà vừa hay hắn lại có thể chữa được đạo thương, lại thêm mối quan hệ giữa hắn và Hạo Thiên Huyền Chấn, hắn quyết định tới Hạo Thiên thế gia một chuyến, cho dù không muốn thừa nhận thì trong người hắn cũng mang dòng máu của Hạo Thiên thế gia.