*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay lập tức, một đạo ánh sáng màu vàng bay ra từ đầu mày Diệp Thành, huyễn hoá thành long hồn khổng lồ, tiếng gầm của nó khiến trời đất rung chuyển.
“Đan… Đan Tổ Long Hồn?”, người xem tứ phương lập tức bùng nổ.
Gừ!
Dưới bầu trời, tiếng rồng thét rung chuyển tứ phương.
Mà ánh mắt của những người vây xem phía dưới đều nhìn chằm chằm long hồn khổng lồ đang bay lượn xung quanh Diệp Thành.
“Đan… Đan Tổ Long Hồn?”, có người há hốc miệng, không dám khẳng định.
“Đan Tổ Long Hồn, chắc chắn là Đan Tổ Long Hồn”, mấy vị tu sĩ trưởng lão đã được thấy Đan Tổ Long Hồn ở hội tường đấu đan đều thở gấp thốt lên, trong đôi mắt già nua đυ.c ngầu còn có ánh sáng sắc bén.
“Diệp… Diệp Thành là Hạo Thiên Trần Dạ? Hắn… Hắn chính là Đan Trung Chi Thánh?”
“Thật không ngờ, thật sự không ngờ”, rất nhiều người gãi đầu lên tiếng: “Hạo Thiên Trần Dạ của Hạo Thiên thế gia là đệ tử của Hằng Nhạc Tông, hơn nữa còn có một cái tên khác là Diệp Thành”.
“Trước kia hắn đánh bại truyền thuyết Huyền Linh bất bại, ở đại hội đấu đan lại phá được ràng buộc luyện đan, Diệp Thành này có thiên phú toàn năng à? Quá là yêu nghiệt!”
“Hắn… Hắn chính là Hạo Thiên Trần Dạ?”, vẻ mặt của rất nhiều trưởng lão và đệ tử Hằng Nhạc Tông đều trở nên cực kỳ đặc sắc.
“Chờ chút, chờ chút, chúng ta suy nghĩ trước đã”, phía Tư Đồ Nam đã choáng váng ngồi bệt xuống đất.
Mấy ngày nay, điều họ nghe thấy nhiều nhất chẳng phải chính là Đan Tổ Long Hồn trên đại hội đấu đan và Đan Thánh sao? Sao bọn họ có thể nghĩ tới Hạo Thiên Trần Dạ trong truyền thuyết, người được phong danh hiệu cao hơn cả Đan Vương trong truyền thuyết lại chính là Diệp Thành, một loạt bất ngờ liên tiếp khiến họ phản ứng không kịp.
Đương nhiên những người phía Dương Đỉnh Thiên đã biết trước nên không sốc như mọi người.
Gầm!