Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 456: Ai bảo ngươi quá vô dụng!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không ngờ hắn còn chưa đứng vững, Thị Huyết Đạo Nhân đang đứng yên bất động đột nhiên di chuyển, một đạo chưởng ấn giáng mạnh vào Từ Phúc.

Hừ!

Vẻ mặt Từ Phúc lạnh lùng, trong lòng ông đã có sự chuẩn bị từ trước, ông đột nhiên ngẩng đầu, vung một đạo chưởng ấn về Thị Huyết Đạo Nhân.

Thị Huyết Đạo Nhân không ngờ tính cảnh giác của Từ Phúc lại cao đến vậy, phản ứng cũng rất nhanh, một chưởng đánh úp của ông ta không có tác dụng gì.

Chết đi!

Vì chưa thể khiến Từ Phúc bị thương, Thị Huyết Đạo Nhân trở tay lấy ra một thanh sát kiếm, đâm thẳng về phía đầu mày Từ Phúc.

Hừ!

Từ Phúc hừ lạnh một tiếng, giơ tay áo lên rồi cũng vung sát kiếm ra, chặn lại một kiếm tuyệt sát của Thị Huyết Đạo Nhân, sau đó ông trở tay tung ra một đạo đại ấn.

Thị Huyết Đạo Nhân phản ứng cực nhanh, thoáng chốc tung quyền đánh tan đại ấn.

“Đúng là vô dụng”, thấy Thị Huyết Đạo Nhân không thể xử được Từ Phúc ngay, Huyết Đồng ở bên cạnh lạnh lùng nói.

Lúc này, một tay hắn ấn lên thông đạo không gian, một luồng sức mạnh cực lớn xoay chuyển trong lòng bàn tay hắn, từ khi luồng sức mạnh này xuất hiện, thông đạo không gian vốn đang ổn định bắt đầu dao động.

“Huyết Đồng, ngươi làm gì vậy?”, Thị Huyết Đạo Nhân đang đại chiến chợt hét lớn.

“Không làm gì, ta chỉ giúp ngươi thôi”, Huyết Đồng cười u ám, sức mạnh được tập trung trong tay hắn tăng đến cực hạn.

“Hắn muốn phả huỷ thông đạo không gian”, Từ Phúc biến sắc.

“Mẹ kiếp”, Diệp Thành hừ lạnh rồi lập tức di chuyển, tung nhất kiếm tuyệt sát Phong Thần Quyết chém về phía Huyết Đồng.

“Muộn rồi”, Huyết Đồng nở nụ cười sâu xa, sức mạnh dâng lên cực hạn trong lòng bàn tay hắn bắt đầu bùng nổ.

Bùm!

Sau một tiếng nổ, toàn bộ thông đạo không gian sụp đổ.

Tất cả những điều này đến quá nhanh, nhất kiếm của Diệp Thành còn chưa đâm được tới Huyết Đồng thì hắn đã bị cuốn vào khe nứt không gian thăm thẳm.

Không chỉ hắn mà Từ Phúc và Thị Huyết Đạo Nhân cũng không thể may mắn tránh khỏi, còn chưa đứng vững đã bị hút vào, thoáng chốc biến mất.

Mà Huyết Đồng vẫn nở nụ cười âm u, tàn nhẫn, mặc dù hắn ta cũng bị cuốn vào khe nứt không gian nhưng toàn thân hắn được bao phủ bởi huyết quang, không ngờ khe nứt không gian lại không thể xuyên thủng lá chắn bảo vệ do huyết quang ngưng tụ thành.

Phụt! Phụt! Phụt!

Trong khe nứt không gian tối tăm, Diệp Thành liên tục bị thương.

“Ai bảo ngươi quá vô dụng!”, Huyết Đồng cười quỷ dị, nói xong hắn chợt xoay người, nhào tới Diệp Thành, không ngờ hắn lại không bị khe nứt không gian hạn chế.