Editor: Người qua đường Mặc Quân Nhiên.
Beta: Sửu nhi ????????
Phó Cửu:…
Cô muốn biết, đại thần khi nào có thể cho qua vụ hôn sai “nam hài” này a, không cần nói về lịch sử đen tối của cô.
Nhưng mà Phó Cửu cũng không rõ ràng lúc này Tần Mạc đang suy nghĩ cái gì.
Ngoài xe sương mù vẫn dày đặc.
Tần Mạc chuyển động tay lái, phảng phất trong lòng còn lưu lại xúc cảm mềm ấm như ngọc kia.
Ân, việc này làm hắn căn bản khó có thể tập trung lực chú ý.
Tưởng tượng đem tên ngốc kia đè ở dưới thân, thậm chí muốn hung hăng hung hăng…
Tần Thần ngón tay căng thẳng khiến tốc độ xe cũng bị ảnh hưởng.
Có thể thống khoái như vậy làm hắn *** người, không có khả năng là phụ nữ.
Chỉ là, hắn từ trước đến nay đều không có nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày đối với con trai sinh ra loại ý tưởng này.
Hắn bỗng nhiên phát hiện hắn rất thích bàn tay non mịn vừa rồi.
Ấm áp, mềm mại.
Xuyên qua vật liệu vải dệt truyền tới tay, như là đang dụ hoặc.
Tần Mạc hầu kết không thể không nhúc nhích.
Đem xe màu đen thuần ngừng ở ven đường, hướng phía trước chính là biệt thự Phó gia.
“Đem quần áo đổi trở về.”
Ngắn ngủi sáu chữ, lại làm Phó Cửu ngốc lăng: “Tại đây?”
“Trên xe chỉ có anh và em, bên ngoài nhìn không tới.” Tần Mạc vừa nói, một bên cúi đầu ngậm điếu thuốc, rồi nghiêng đầu bật lửa. Liền cứ thế chống tay ở bánh lái, mày rũ xuống.
Phó Cửu bình tĩnh cười khẽ: “Em không mang quần áo, anh Mạc cởi cho em?”
“Phía sau em có một bộ thường phục anh mang.” Tiếng nói Đại Thần rất đạm.
Phó Cửu ngón tay cứng đờ: “Không cần phiền toái như vậy, đến rồi a.”
“Đổi trở về.” Tần Thần hít một hơi ngắn, khuôn mắt tuấn mỹ bị ánh đèn chiếu qua như ẩn như hiện, cười nhẹ: “Mới vừa rồi bộ dáng rất lưu manh, sợ cái gì?”
Phó Cửu bất động, dứt khoát lười biếng nói: “Không nghĩ đổi.”
“Chờ em khi nào muốn thay đổi, thì mới xuống xe.” Tần Mạc ngón tay mang theo thuốc lá, liền dập tắt lửa, hơn nữa đem cửa xe đều khóa lại, không chút để ý hút thuốc, một thân tự phụ cấm dục.
Phó Cửu biết từ trước tới giờ đại thần nói được làm được.
Cô xác thật cũng không thể ăn mặc một thân như vậy ở cùng đại thần.
Còn là thời gian buổi tối.
Nếu đổi lại là ban ngày.
Liền tính vừa rồi cô chơi trò lưu manh, đại thần cũng sẽ không giải trừ đi bản tính nghi ngờ.
Cho nên không thể lại tiếp tục ngốc nghếch.
Phỏng chừng nãy đại thần bởi vì nhận biết cô là “con trai” nên vừa mới thấy một thân quần áo này của cô liền muốn đổi.
Chỉ là tính ở trong xe thay, cũng không thể ở phía trước có đại thần.
Thừa dịp hiện tại không có xe đi qua, trong xe cái gì đều không thấy, cô nhảy đến phía trước, trước tiên mặc quần dài, lại đem áo lông mặc, chỉ cần tốc độ vô cùng nhanh, hẳn là không có gì.
Phó Cửu vừa mới nhấc mắt.
Tần Mạc đã mất kiên nhẫn mở miệng, nhàn nhạt nói: “Muốn em thay quần áo, cần suy xét lâu như vậy sao?”
Thì ra cũng không hoàn toàn bỏ đi hoài nghi với cô sao?
Phó Cửu cụp mắt, đem đai an toàn tháo ra, tay trái chống xuống, quay người khom lưng, dùng sức một chút, trực tiếp nhảy tới phía sau, hảo soái.
Trong xe vốn toàn bộ rộng mở cho nên thời điểm Phó Cửu làm động tác này chẳng có tí áp lực, ngược lại lại đẹp hoàn mỹ.
Cô lấy túi xách đựng trang phục, đầu tiên rút ra một cái quần dài, rồi tới áo lông lớn.
Tất cả đều đen tuyền, chất vải thoải mái, có vẻ đặc biệt rộng.
Phó Cửu mặc quần áo so tốc độ người bình thường nhanh hơn đến ba, bốn lần.
Cũng bởi cô am hiểu ngụy trang.
Tần Mạc ngồi phía trước, lắng nghe những tiếng động rất nhỏ vang lên, ánh mắt phát thâm trầm.