Editor: Dương Dương
Một người khi đứng ở địa vị cao liền sẽ kiêu ngạo.
Chiến đội Vân Trung chính là một ví dụ điển hình.
Sau khi kết thúc báo danh.
Ban tổ chức sẽ cho người cầm danh sách lên tầng cao nhất.
Các đại chiến đội liền sẽ trở lại khách sạn nghỉ ngơi, chuẩn bị trạng thái tốt nhất cho cuộc thi đấu ngày mai.
Chỉ là, người của chiến đội Đế Minh vừa đứng lên, vừa vặn đối mặt với chiến đội Vân Trung từ sân khấu trở về.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Không khí hội trường cũng thay đổi.
Những người của chiến đội khác nhìn một màn này, ánh mắt khác nhau.
Âm thanh xung quanh lập tức liền an tĩnh xuống.
Mỗi người tựa hồ đều đang nhìn Lăng Khiếu cùng sườn mặt Tần Mạc.
Tầm mắt đặt trên người hai đội trưởng, đánh giá qua lại, như là đang đánh giá ai lợi hại hơn một ít.
Hai chiến đội ai cũng không có ý tứ thoái nhường.
Bất đồng chính là, bên này trên mặt đội viên Vân Trung mang theo sự đắc ý rất rõ ràng.
Những người còn lại của chiến đội Đế Minh lại rất bình thường không có gì khác biệt.
Phóng viên nhìn hình ảnh qua camera, không khỏi lẩm bẩm: “Thật là đẹp trai.”
Xác thật là rất đẹp trai.
Trước mặc kệ kỹ thuật của chiến đội Đế Minh có hay không so với chiến đội Vân Trung lợi hại.
Chỉ cần xem xét từ diện mạo, chiến đội Đế Minh bên này quả thực là nơi tập trung các mỹ nam.
Tần Mạc cùng Phó Cửu không cần phải nói, hai người lấy ra so sánh đều có thể sánh ngang với siêu sao thần tượng, cả người quý khí, người thường căn bản theo không kịp.
Lại xem Lâm Phong cùng Vân Hổ, người trước số lần được khen đẹp so với một số chiến đội nữ sinh còn muốn nhiều hơn, người sau xuất thân từ quân khu đại viện, dáng người cao lớn, điềm tĩnh.
Ân Vô Dược ngậm thuốc lá, mũi cao thẳng, vẻ mặt trung niên đại thúc soái khí.
COCO trên tay ôm con thỏ nhung, đứng ở bên cạnh Phong Thượng đều có khí chất giống nhau, tuổi trẻ xinh đẹp có thể làm một lượng lớn fan các dì thét chói tai.
Những người này toàn bộ đều mặc chiến phục, dẫn đầu từ Tần Mạc, về vấn đề nhan sắc đã áp chế được chiến đội Vân Trung.
Hoặc chính là bởi vì điểm này.
Các đội viên chiến đội Vân Trung mới có thể nhìn chiến đội Đế Minh không vừa mắt.
Rõ ràng bọn họ mới là khu vực tái quán quân, dựa vào cái gì chiến đội Đế Minh lại thu hút được sự chú ý cao hơn so với bọn hắn?
Sự bất mãn này khi hai chiến đội gặp nhau lại càng thêm rõ ràng.
Đặc biệt là khi một người có diện mạo cao lớn đυ.ng vào vai Lâm Phong, còn cười lạnh phun ra một câu: “Thủ hạ bại tướng. “
Năm đó trong một hồi thi đấu không có Tần Mạc ở đó.
Vân Hổ tạm làm đại đội trưởng, tiến hành đoàn đội tái chiến, bởi vì Lâm Phong thất bại làm cho bọn họ không vào được tứ cường cả nước.
Chuyện này vẫn luôn là chướng ngại trong lòng Lâm Phong.
Mà người đang nói chuyện lúc này chính là tuyển thủ năm đó đã gϊếŧ chết Lâm Phong.
Lâm Phong bước chân xuống dưới.
Người nọ lại cùng đồng đội bên cạnh phá lên cười: “Tức giận? Trước đừng nóng giận, bây giờ còn chưa có thi đấu đâu, chờ tới ngày mai rồi, cậu sẽ càng tức. “
Tiếng cười này, mang theo ý tứ trào phúng rõ ràng.
Giống như hai chiến đội giờ đây đang đối đầu ngập tràn mùi thuốc súng, chắc chắn sẽ được đưa lên trang nhất.
Hơn nữa tình huống hiện tại, camera càng sẽ không rời đi.
Bởi vì toàn bộ đội viên chiến đội Đế Minh khi nghe đến tiếng cười phía sau liền dừng bước.
Tuyển thủ cao lớn của chiến đội Vân Trung còn ở đó cười nói với Lâm Phong: “Trở về luyện tập nữa đi, ngàn vạn lần đừng giống như lần trước, tôi còn chưa phát huy hết thực lực mà cậu đã chết, thắng nha quá cũng không thú vị. “
Lâm Phong không nói gì, hắn biết tính tình chính mình thô bạo, hắn sợ vừa nói xong hắn liền nhào lên cào chết đối phương.
Tuyển thủ kia thực hiển nhiên là hiểu biết tính cách của hắn, vừa định nói thêm cái gì.
Liền thấy thiếu niên tóc bạc phía sau sải chân dài tiến lên, khuôn mặt tuấn mỹ mà tà nịnh, con ngươi đen lạnh lẽo, khóe miệng mang theo cười……