Phó Cửu bị điểm danh liền ngẩng đầu lên, tóc bạc trên đầu hơi cong lên về phía trước, có cảm giác hơi giống tai mèo, xinh xắn đáng yêu.
Tài xế nghe đến câu sau của Tần Mạc, cả người chợt cứng lại, thậm chí ông còn hoài nghi có phải tai mình xuất hiện vấn đề gì hay không!
Thiếu gia nhà bọn họ vẫn luôn có bệnh thích ở sạch nghiêm trọng, thiếu gia nhìn ai đều giống như đang nhìn vi khuẩn lại nói ra muốn uống chung ly cà phê với người khác.
Nếu ông chủ và phu nhân biết chuyện này, khẳng định sẽ kinh ngạc mà đến gặp thiếu gia vài lần.
Này căn bản không giống với tác phong ngày thường của cậu ấy!
Phó Cửu nhướng mày, khóe miệng câu lên, cũng không để ý: "Anh Mạc muốn uống ngay bây giờ sao? Tôi vừa mới thổi, chắc không còn nóng."
Thiếu niên này... Tài xế tức khắc cảm thấy đầu to ra, người thường không nên đáp lời như vậy đâu nhỉ?
Tần Mạc không mở miệng mà đè tay Phó Cửu lại, nghiêng đầu qua, trực tiếp đem môi mỏng chạm vào mép ly cà phê, sườn mặt cấm dục tuấn mỹ mông lung như trong mưa bụi, có vẻ vô cùng anh đĩnh, đặc biệt anh còn mặc tây trang màu đen.
Phó Cửu lại hồn nhiên trở thành mỹ thiếu niên đầy sức sống, cổ áo đồng phục cọ qua vai Tần Mạc, hình ảnh như vậy nhìn lướt qua hết sức duy mĩ*.
*Chỉ có sự đẹp đẽ.
Tiết Dao Dao chỉ cảm thấy khi hai người đẹp trai nhất thiên hạ tựa vào nhau nhìn cực kỳ đẹp mắt.
Chỉ là... Tiết Dao Dao có chút rối rắm liếc mắt quét qua kính sau xe một cái, cô cảm thấy mấy chuyện như uống chung ly cà phê gì đó, căn bản không phải là gián tiếp... Hôn môi sao?
"Hơi ngọt." Thời điểm Tần Mạc nói chuyện, hơi thở rất gần.
Phó Cửu lại uống một ngụm, đầu lưỡi liếʍ bọt nước trên môi dưới: "Đúng là có chút, chắc do vừa rồi tôi ăn kẹo que, hương chocolate."
Tần Mạc nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của thiếu niên, lúc này mới phát hiện khoảng cách giữa hai người quá gần, lông tơ trên mặt thiếu niên lại nhảy vào đáy mắt anh lần nữa, môi mỏng nhạt màu kia rất thích hợp dùng để hôn môi, nếu thế càng thêm ướŧ áŧ mê người...
Tần Mạc nhíu mày một chút, thu ánh mắt trở về, quay đầu về, đôi mắt thâm thúy nhìn ra ngoài cửa xe, lại xoay đầu đối mặt với tầm mắt đánh giá của tài xế, giọng nói trầm xuống, giọng điệu ra mệnh lệnh trước sau như một: "Lái xe."
"Vâng, thiếu gia!"
Tài xế cũng cảm thấy không thể dừng lại được, lần đầu tiên ông thấy thiếu gia có quan hệ tốt với người khác như vậy.
Kể cả vài vị ở trong sân lớn của khu quân đội kia dường như cũng chưa được thiếu gia đối đãi như thế.
Đương nhiên Tần Mạc biết tài xế suy nghĩ điều gì, nhưng mà anh không cần phải nói cho đối phương biết rằng cách anh đối đãi với bạn bè và em trai không giống nhau.
Đối đãi với em trai sẽ tận lực nhường nhịn cậu ấy.
Mặc dù đôi khi Tần Mạc vẫn cảm thấy có ý muốn làm gia hỏa này cách xa mình một chút, cũng khiến cậu ta bỏ suy nghĩ phóng điện mọi nơi mọi lúc.
Phó Cửu chớp chớp mắt nhìn bộ dáng kia của đại thần, tay trái chống cằm, xấu xa cười.
Quả nhiên anh Mạc không bị chọc sẽ rất đáng yêu.
Nhưng mà rất nhanh Phó Cửu không còn vui vẻ như vậy.
Người đã từng đến sân tennis chính quy hẳn đều biết cơ bản là độ ấm nơi đó không cao cũng không thấp, có người phục vụ chuyên môn cung cấp khăn lông và nước trà, đồng dạng theo đó cũng cần phải thay trang phục vận động, mang bao đầu gối vào chờ dụng cụ chuyên nghiệp, luyện tập trước mới được ra sân chơi bóng, như vậy cũng vì phòng ngừa người chơi bị căng cơ bắp trong quá trình đánh...
Mang bao đầu gối thì không đáng nói, quan trọng là chuyện phải thay quần áo vận động nam... Phó Cửu...
***
Tác giả: Gửi các bạn đọc một màn kịch nho nhỏ.
Tần Mạc cười lạnh: Bạn học Tiết, cô không cảm thấy trên người mình có rất nhiều mỡ hay sao?
Phó Cửu: ...
Tiết Dao Dao: Đại thần bắt đầu ăn dấm chua, rất đáng sợ!