Editor: Sunn_t
Điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Đào Thi Thi kéo tay áo Hạ Mặc Dương, nhỏ giọng nhắc nhở anh, "Điện thoại của anh. ”
Hạ Mặc Dương ảo não buông cô ra, lấy điện thoại di động ra xem, lại là học trưởng lúc trước anh hẹn nhau cùng nhau làm việc, anh đi tới một bên ấn nghe máy.
Bởi vì là sản phẩm thiết kế du lịch cá nhân hoàn toàn mới, lo lắng xuất hiện sao chép và các yếu tố bất lợi khác, cho nên mấy học trưởng gần đây đều đang tìm người xác minh có điểm tương đồng về cốt truyện nhân vật hay không.
Hạ Mặc Dương làm một bộ phim nguyên bản hướng tới du ngoạn, vốn dĩ mấy học trưởng đều không vui vẻ gia nhập, bởi vì cảm thấy sẽ không thành công, cho dù thành công, mấy người bọn họ cũng không nhận được bao nhiêu tiền, nhưng dưới sự kiên trì của Hạ Mặc Dương họ vẫn gia nhập, bởi vì chiếm dụng thời gian của bọn họ không nhiều lắm, ngoại trừ chế tác âm thanh cùng hậu kỳ l*иg tiếng, còn lại tất cả đều là một mình Hạ Mặc Dương xử lý.
Một mình anh bao trọn công cụ viết kịch bản và kiểm tra mã, thiết lập tranh gốc, lập bản đồ mô hình, hoạt hình nhân vật, Đào Thi Thi rời đi mấy ngày nay, anh càng ngày đêm gấp rút tiến độ, nhưng một trò chơi quy mô cỡ lớn sao có thể hoàn thành một ngày hai ngày.
Đàn anh gọi điện thoại nói cho anh biết, gần đây có một công ty tuyển dụng kế hoạch trò chơi, hỏi anh ta có muốn thử nó không.
Hạ Mặc Dương cự tuyệt, trước khi cúp điện thoại, anh hỏi một câu, "Có phải hai người không muốn đi theo tôi không? ”
Học trưởng nói thẳng, "Cậu chỉ có một mình, sau này dựa vào cái gì để tuyên truyền, cậu cho rằng một trò chơi được thiết kế ra là có thể nổi? Cậu đang nghĩ gì vậy? Hao phí một năm rưỡi, còn không bằng đầu quân cho công ty người ta đưa ra phương án, một tháng tốt xấu gì cũng có thể kiếm được bảy tám ngàn, chút tiền lương hiện tại của cậu ngay cả chính cậu cũng không nuôi nổi đi..."
Hạ Mặc Dương không đợi anh nói xong liền nói, "Được, tôi biết rồi, sau này tôi một mình làm. ”
Anh cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn Đào Thi Thi còn đứng ở bên cạnh không đi.
Anh vò tóc, cúi đầu nói, "Không sao đâu, điện thoại của người anh em. ”
Tâm tình anh hiển nhiên có chút sa sút, Đào Thi Thi không nói gì, chỉ đi tới nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Hạ Mặc Dương giật mình một lát, càng dùng sức ôm chặt cô, ""Anh không sao. ”
Đào Thi Thi cười khẽ, "Không sao, anh còn có em. ”
Hốc mắt Hạ Mặc Dương chua xót, cánh tay dài của anh duỗi ra ôm chặt Đào Thi Thi vào ngực, cằm dán lêи đỉиɦ tóc cô, thanh âm có chút khàn khàn mơ hồ, "Mỗi lần em nói chuyện với anh, anh đều cảm thấy được sự an ủi. ”
Đào Thi Thi vỗ vỗ lưng anh, "Cố lên, Hạ Mặc Dương. ”
Ngày thi đại học, Phương Đường cũng nói những lời này với anh, sau khi thi đại học kết thúc, cô liền biến mất không thấy đâu, để lại cho anh chỉ còn lại một lá thư cùng nỗi đau thất tình.
Anh chậm rãi thở ra một hơi, càng dùng sức ôm chặt Đào Thi Thi, anh cũng không dám cầu xin xa vời quá nhiều, nhưng vẫn bị cái ôm này của cô trấn an, "Anh sẽ làm, anh nhất định sẽ cố gắng. ”
Tuy nhiên trong lòng lại cảm thấy bất an.
Bên cạnh Đào Thi Thi có rất nhiều người ưu tú, mỗi người bọn họ đều có trình độ học vấn cao hơn anh, điều kiện tốt, thậm chí những người này tùy tiện đi tìm một công việc, tiền lương đãi ngộ so với anh tốt hơn rất nhiều.
Nhìn bản thân mình một lần nữa, anh không có gì ngoài những nỗ lực.
"Nếu sau này em gặp được người ưu tú hơn anh, " anh không nhịn được mở miệng, giọng nói rất nhẹ, "Em có thể ..."
"Không." Đào Thi Thi trấn an vỗ lưng anh, "Hạ Mặc Dương. ”
Cô ngửa mặt nhìn anh, đáy mắt tràn đầy ý cười dịu dàng, "Ở trong lòng em, không ai ưu tú hơn anh. ”
Ánh mắt Hạ Mặc Dương đỏ lên, mạnh mẽ cúi đầu hôn cô.
Đào Thi Thi nhận thấy được sự bất an của anh, lại bị hôn đến không thể mở miệng an ủi anh nữa, chỉ có thể ôm lấy, ngây ngô đáp lại nụ hôn kịch liệt.
Chỉ là, anh cứng đến lợi hại cũng không có động tác tiến thêm một bước, hôn không biết qua bao lâu, buông Đào Thi Thi ra liền tư thế không được tự nhiên đi vào trong toilet.
Đào Thi Thi nhìn bóng lưng anh, mím môi nở nụ cười.