Quan Hệ Nhầm Lẫn

Chương 90: Anh là đồ đạo đức giả

Editor: Sunn_t

Đào Thi Thi đêm nay ngủ ngon bất ngờ.

Ngay cả giấc mơ cũng không có, ngược lại buổi sáng sau khi bị đánh thức, cô mơ mơ màng màng lại ngủ tiếp, cũng không đến nửa giờ, lại mơ một giấc mơ ngắn.

Trong mơ, Hạ Mặc Dương vén quần áo lên hỏi cô, "Có phải cậu muốn sờ cơ bụng mình không? ”

Cô nói không.

Anh đưa tay nắm lấy tay cô, ngón tay dò xét cơ bụng rắn chắc của anh, làn da anh nóng bỏng, cơ bắp căng thẳng, xúc cảm so với lúc trước còn tốt hơn.

Cô đang định sờ soạng một chút, cánh tay bị anh kéo lại, anh ôm lấy mặt cô, hôn xuống.

Đào Thi Thi thở hổn hển tỉnh lại, phát giác là đang nằm mơ, ôm gối ngây người thật lâu mới đi ra rửa mặt.

Ba mẹ dẫn cô ra ngoài mua quần áo mới, trên đường không biết là trùng hợp hay là cố ý, gặp được một nhà người quen cũng đi ra ngoài dạo phố, là đối tác làm ăn của cha Đào, con trai đối phương cũng là con một, đeo kính nhã nhặn, khi nói chuyện với Đào Thi Thi đều khách khí lễ phép.

Rõ ràng đối phương lời nói hành động cũng không có vượt quá khuôn phép, trong lòng cô lại thập phần phản cảm.

Cứ như vậy cùng nhau ăn cơm trưa, hai bên cha mẹ ngồi một bên nói chuyện phiếm với nhau, bọn họ thì ngồi ở bên kia thỉnh thoảng trò chuyện hai câu.

"Bình thường em thích đọc sách gì?"

Đào Thi Thi mệt mỏi ứng phó, nhưng không thể không giữ lễ phép, "Cái gì cũng đọc. ”

"Anh cũng vậy, nhưng anh thích lịch sử cổ đại hơn một chút." Anh ta liệt kê một số cuốn sách và hỏi Đào Thi Thi, "Em đã đọc nó chưa?" Chưa đọc có thể đọc thử xem”. Đào Thi Thi gật đầu.

Một bữa cơm ăn xong, anh ta lại hỏi cô thêm wechat, cô cau mày không muốn cho, ba mẹ đã cười nói, "Con ấy à, đặc biệt hướng nội, ngay cả nói cũng không thích nói, chỉ thích đọc sách. ”

"Thích đọc sách thật tốt a, Lợi Động nhà chúng ta cũng thích đọc sách, sau này ở cùng một chỗ, hai người cùng nhau đọc sách gì đó, thật thích hợp a."

Thêm wechat, cha mẹ hai bên đều chào nhau, nháy mắt kêu hai người bọn họ ra ngoài dạo phố.

Đào Thi Thi đi thẳng đến thư viện, chờ ở ngã tư, cô lại nhìn thấy bà cụ nhặt đồ từ thùng rác.

Cô nhìn hồi lâu, người đàn ông bên cạnh đi tới, đưa tiền cho bà, lúc trở về, cô nhìn thấy mũi anh ta hơi nhăn, rõ ràng biểu tình chán ghét.

Anh ta cười với cô, "Tết đến, anh cho bà ấy tiền, để bà ấy đi mua thức ăn. ”

Đào Thi Thi bình tĩnh nhìn anh ta một lát, trong đầu lại nhớ tới cảnh Hạ Mặc Dương nhét cơm vào tay bà lão ven đường, ôm bụng đói trở về, ngồi dưới bàn máy tính ăn cơm cô đưa.

Rõ ràng đã qua một năm, nhưng cô đứng ở ngã tư, lại có thể nhớ lại rõ ràng từng biểu tình của anh lúc đó. Anh thỏa mãn cười, khóe môi kéo lên một nụ cười lưu manh, phát ra tiếng chửi, "Mẹ kiếp! Quá thơm! ”

"Đào Thi Thi, đèn xanh rồi." Người đàn ông bên cạnh đưa tay muốn nắm tay cô.

Đào Thi Thi rụt tay né tránh, khi đi đến cửa thư viện, cô nhìn anh ta nói, "Chúng mình không thích hợp, anh trở về đi. ”

"Tại sao?" Anh ta không có biểu cảm gì trên khuôn mặt của mình.

Đào Thi Thi vốn định trực tiếp đi vào thư viện, nghe vậy nhìn anh ta một cái, thanh âm rất nhẹ nói, "Anh quá dối trá. ”

"Anh nói anh thích đọc sách, anh báo cho tôi tên sách sai hai chữ." Cô im lặng nhìn anh ta: "Lúc anh ăn cơm nhìn điện thoại di động, số lần không nhiều lắm, nhưng mỗi lần, anh đều ngẩng đầu nhìn tôi một cái, chứng minh đó là tin nhắn của phụ nữ, cơm nước xong trở về, mùi nước hoa trên người anh càng nặng hơn, chứng tỏ anh hút thuốc, nhưng cha mẹ anh lại nói anh không uống rượu không hút thuốc, không có sở thích xấu, anh không phủ nhận. ”

Anh ta kinh ngạc nhìn cô, hiển nhiên không nghĩ tới, ngắn ngủi không đến một giờ, cô nhìn anh thấu triệt.

Quan trọng nhất chính là vừa rồi, khi anh ta nhét tiền cho bà già ăn xin, đáy mắt không có đồng tình cùng thương cảm, chỉ là làm thế nào để tránh rác bẩn dưới chân bà cùng mùi hôi thối.

Anh ta và Hạ Mặc Dương không giống nhau.

Hạ Mặc Dương thiện lương nhiệt tình, quan trọng nhất là chân thành.

Cậu ấy ngay cả tự ti cùng chân thành cũng tiết lộ cho cô xem, không sợ cô chê cười, cũng không sợ mình bị thương, chỉ vì nói cho cô biết —— anh thích cô bao nhiêu.

Đào Thi Thi vào thư viện, tìm một chỗ ngồi xuống, trên điện thoại di động truyền đến tin nhắn của Hạ Mặc Dương:

【Đừng lúc nào cũng ngồi đó đọc sách, đi ra dạo một vòng, hôm nay trời rất đẹp. 】

Cô nghe lời đi ra, ngửa mặt nhìn ánh mặt trời ấm áp trên đỉnh đầu.

Trong đầu lại tự dưng hiện lên mặt Hạ Mặc Dương, cô hơi nhắm mắt lại, bên tai tựa hồ có thể nghe được thanh âm của anh, giọng nói cười của anh nói, "Đi, Đào Thi Thi, ra ngoài ăn cơm. ”

Cô mở mắt ra, trước mắt trống rỗng.