Yêu Anh Là Nỗi Đau Em Không Thể Nói Thành Lời

Chương 11: Anh ấy đến rồi

Chương 11 Anh ấy đến rồi.

Đám người xung quanh tự động tản ra, Triệu Khởi Vĩ bước tới.

Cùng lúc đó,có hai người xuất hiện trên lầu. Lưu Vũ mặc một bộ quần áo bình thường nhưng vẫn không làm giảm đi khí chất cao quý của mình, Trạm Liêm Thời đẹp trai ngời ngời trong trang phục áo sơ mi và quần tây.

Lưu Vũ từ trên cao nhìn xuống, một tia sáng kỳ dị xẹt qua trong ánh mắt.

Lâm Liêm, quả thật là cô ta!

"Vũ Vũ, anh có một bất ngờ cho em. Một tiếng nữa mang theo Trạm Liêm Thời đến, em sẽ biết Trạm Liêm Thời có thực sự yêu em không."

Một giờ trước, Triệu Khởi Vĩ đã gọi điện cho cô, nói câu này.

Sau đó,cô đưa Trạm Liêm Thời tới, anh ta quả thật không để cô phải thất vọng.

"Hừ, không biết lại tìm được người phụ nữ nào ở đâu." Lưu Vũ nói xong ngồi xuống ghế sô pha.

Liêm Thời, người phụ nữ đó đang ở bên dưới, anh có muốn cứu không.

Trạm Liêm Thời đứng trước lan can nhìn xuống, hai mắt mờ mịt.

Giờ phút này, không ai biết hắn đang nghĩ gì, ngay cả Lưu Vũ quen biết hắn nhiều năm cũng không thấu được trái tim hắn.

Triệu Khởi Vĩ đi tới trước mặt Lâm Liêm, nắm lấy cằm cô, Lâm Liêm thoát khỏi bàn tay anh ta, cảnh giác nhìn anh chằm chằm, “Anh là ai, rốt cuộc anh muốn làm cái gì!”

Tay Triệu Khởi Vĩ vươn ra nắm chặt cằm Lâm Mành cứng ngắc, xoay lên trên lầu, câu lên khóe môi nhìn xung quanh, “Quả nhiên là vợ cũ của Trạm tổng, đủ mạnh!”

Xung quanh đột nhiên vang lên tiếng cười. sắc mặt Lâm Liêm thay đổi, “Tôi không biết anh đang nói cái gì!”

Nói xong, cô liền bỏ chạy.

Nhưng cho dù cô chạy đi đâu thì cũng có người đến chặn và đẩy cô lại, sau đó Lâm Liêm bị đẩy ngã xuống đất.

Triệu Khởi Vĩ ngồi xổm trước mặt cô, hai tay đặt lên bụng cô, “Ôi, giọt máu của Trạm Liêm Thời vẫn còn.”

“Anh không được chạm vào tôi!”

Lâm Liêm run rẩy hất tay Triệu Khởi Vĩ, hai tay ôm chặt bụng. , "Tôi nói với anh, Anh đang vi phạm pháp luật! Tôi sẽ gọi cảnh sát! Gọi cảnh sát!"

"Haha, gọi cảnh sát? Cô ấy nói gọi cảnh sát?" Triệu Khởi Vĩ nhìn xung quanh.

Tiếng cười xung quanh ngày càng lớn, Lâm Liêm hai mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.

Cô hiểu tình hình hiện tại của mình nhưng không có cách nào trốn thoát, không ai có thể cứu cô. Cô chỉ có thể tự cứu mình.

Không đợi cô nghĩ ra cách thì Trệu Khởi Vĩ đã đứng dậy nói: "Nghe nói Trạm tổng của chúng ta đang tìm vợ cũ để lấy lại hạt giống. Bây giờ cô ta đang ở đây, mọi người nói xem chúng ta có nên giúp Trạm tổng của chúng ta không.”

Nói xong nhìn người trên lầu hai.Trạm Liêm Thời.

“ Đúng không, Trạm tổng.”

Lâm Liêm kinh ngạc , từ từ ngẩng đầu lên.

Nam nhân mặc áo sơ mi trắng, màu trắng thuần khiết không hợp với nơi này. Anh ấy cầm một ly rượu vang đỏ, môi mỏng cong lên, lông mày kiếm sắc bén.Cho dù bây giờ anh không nói gì nhưng sự bình tĩnh thuần khiết vẫn âm thầm lan tỏa.

Độc đoán và mạnh mẽ. Trạm Liêm Thời. Chồng của cô. Người đàn ông mà cô yêu nhất.

Anh ấy ở đó ...

Trái tim Lâm Liêm siết chặt, móng tay cắm vào lòng bàn tay. Cho nên,anh ấy đã đứng đó lâu rồi, đúng không?

Lưu Vũ nhìn Trạm Liêm Thời, lại nhìn Lâm Liêm.

Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt đỏ hoe, ngấn lệ khiến người xem không khỏi xót xa.

Thật sự là một đôi mắt đẹp.Thật không may lại đặt nhầm chỗ.

“Nào, mọi người, hãy nghĩ cách lấy cây của Trạm tổng ra đây, ai có thể làm được sẽ được uống rượu ở Dạ Hoàng này một năm miễn phí.”

Triệu Khởi Vĩ chỉ vào đám người vây quanh Lâm Liêm, đôi mắt đào hoa đầy quỷ dị và quyến rũ.

Thế nhưng, không có ai lên tiếng.

Mặc dù nghe nói Trạm Liêm Thời đã ly hôn vợ, nhưng đứa con trong bụng của người phụ nữ kia là của Trạm tổng, bọn họ không dám động vào..

Triệu Khởi Vĩ cong môi, "Hai năm."

"..."

"..."

"Ba năm."

"..."

Hội trường rộng lớn im lặng.Tất cả mọi người đều cúi đầu.

Triệu Khởi Vĩ cúi đầu , vòng cung ý cười nơi khóe miệng càng sâu.

Anh ta tháo chiếc đồng hồ đắt tiền ném xuống đất, xắn tay áo lên, thản nhiên nói: “ Vì không có ai dám đứng ra giải quyết phiền phức cho Trạm tổng của chúng ta, vậy thì để tôi.”

Nói xong, giơ chân đá vào bụng Lâm Liêm.