Bọn họ cố gắng kìm nén sự kinh ngạc, vội vàng cung kính chào: "Quân thiếu, thiếu phu nhân."
"Được rồi, các người cứ làm việc của mình đi. Tôi chỉ đến nấu một chút đồ ăn thôi."
Mọi người lại bị kinh ngạc một lần nữa, miệng ai nấy đều há to đến nỗi có thể nhét nguyên một quả trứng gà vào.
Bọn họ được huấn luyện vô cùng nghiêm khắc để luôn giữ được biểu cảm nghiêm túc, lạnh lùng. Từ trước tới giờ, trên khuôn mặt họ chưa từng xuất hiện bất cứ biểu cảm nào khác. Nhưng hôm nay, khi chính mắt nhìn thấy Quân thiếu tự mình xuống bếp nấu cơm cho thiếu phu nhân, bọn họ thật sự bị kinh ngạc đến nỗi không ngậm miệng được.
Phải mất một lúc lâu để bọn họ lấy lại bình tĩnh và tiếp tục làm việc của mình.
Phòng bếp của Ám Các luôn có người túc trực để cung cấp đồ ăn cho toàn bộ nhân viên của Ám Các.
Đây là lần đầu tiên Phong Tố Cẩn nhìn thấy phòng bếp của Ám Các. Quy mô nơi đây rất lớn, hơn nữa còn có đủ loại nguyên liệu như thịt, cá, hải sản... không thiếu một món gì.
Phong Tố Cẩn nghĩ, để nuôi nhiều người như thế chắc chắn phải tốn rất nhiều tiền.
Cô lại suy nghĩ sau này nên làm thế nào để kiếm được nhiều tiền, phụ giúp Quân thiếu nhà cô.
Phong Tố Cẩn không nhận ra, mỗi phút mỗi giây, bản thân đều suy nghĩ về Quân Mặc Hàn.
Nhìn Quân Mặc Hàn nấu cơm, Phong Tố Cẩn không bị kinh ngạc vì cô đã quá quen với việc ấy. Quân Mặc Hàn thường xuyên nấu cơm cho cô ăn. Đôi khi cô đói bụng, tỉnh dậy lúc nửa đêm, anh cũng sẽ kiên nhẫn làm bữa khuya cho cô, còn nói là không nỡ để cô bị đói.
Càng nghĩ, Phong Tố Cẩn càng cảm thấy Quân Mặc Hàn là người chồng tốt nhất trên đời.
Đầu tiên, Quân Mặc Hàn đun nóng sữa lên. Anh nếm thử một ít sữa, thấy độ nóng vừa đủ mới đưa cho Phong Tố Cẩn uống. Sau đó, anh nấu một ít cháo. Phong Tố Cẩn uống xong sữa bò, Quân Mặc Hàn nhìn dáng vẻ lười biếng của cô, cưng chiều cười một tiếng, lấy khăn giấy giúp cô lau khóe miệng.
"Chờ một chút là có cháo ăn rồi."
"Vâng."
Từ động tác lau khóe miệng giúp vợ đến việc hâm nóng sữa, nấu ăn của Quân Mặc Hàn đều vô cùng tự nhiên và thành thạo, như thể anh đã làm những việc ấy rất nhiều lần.
Nhìn thấy một loạt hành động ngọt ngào mà Quân thiếu làm với thiếu phu nhân, mọi người trong bếp kinh ngạc muốn rơi cằm ra.
Có người còn tưởng mình nhìn nhầm, ra sức dụi mắt.
Nhìn những động tác dịu dàng đầy vẻ cưng chiều kia của Quân thiếu, toàn thân bọn họ đều run lên. Đúng là ngược cẩu độc thân mà!!!
Nấu cháo xong, Quân Mặc Hàn chờ Phong Tố Cẩn ăn hết mới đưa cô đi.
Lúc này, ở phòng bếp, tất cả mọi người đều thở hắt ra.
Bọn họ tụ lại với nhau như ong vỡ tổ: "Người đó thật sự là Quân thiếu?"
"Tôi có nhìn nhầm không?"
"Dịu dàng quá, đây là lần đầu tiên tôi thấy Quân thiếu như vậy!"
"Trời ơi!! Thật quá đáng mà!!! Sao Quân thiếu lại lau miệng giúp thiếu phu nhân dịu dàng như vậy? Đúng là ngược cẩu mà, quá ngược cẩu!!!."
"Hôm nay tôi đã được mở rộng tầm mắt."
"Mấy cái đó đâu phải vấn đề. Vấn đề là trước giờ Quân thiếu đâu biết nấu ăn, Quân thiếu nấu thành thạo như vậy từ bao giờ?"
"Thật muốn nếm thử tài nấu ăn của Quân thiếu! Đáng tiếc, thiếu phu nhân đã ăn hết rồi."
"Đây chính là bách luyện cương hoá thành nhiễu chỉ nhu[1], thật sự được mở rộng tầm mắt."
[1]Bách luyện cương hoá thành nhiễu chỉ nhu: cứng rắn như gang cũng hoá ngón tay mềm, ý nói Quân Mặc Hàn vốn lạnh lùng cứng rắn cũng có lúc dịu dàng.
"Tôi vẫn không thể tin Quân thiếu đẹp trai tuyệt tình của chúng ta lại biến thành người đàn ông nhẹ nhàng ấm áp như thế!"
Quân Mặc Hàn nắm tay Phong Tố Cẩn trở về, trong mắt hai người chỉ có nhau. Họ vốn không biết, vừa rồi họ đã làm náo loạn cả một căn bếp.
Sau khi ăn uống no đủ, Phong Tố Cẩn nằm trên giường, tựa vào l*иg ngực Quân Mặc Hàn, cảm nhận hơi ấm của anh mà ngủ thϊếp đi.
Quân Mặc Hàn nhìn khuôn mặt ngọt ngào lúc ngủ của cô, khẽ thở dài.
Xem ra sau này anh phải thường xuyên ngủ cùng cô. Hình như khi ngủ trong vòng tay của anh, cô ngủ ngon hơn.
...
Ngày hôm sau, vào lúc dùng bữa sáng, Quân Mặc Hàn nhận được một cuộc điện thoại. Sắc mặt anh khẽ thay đổi: "Ý anh là bác Phong đã tỉnh?"
Cái muỗng trong tay Phong Tố Cẩn rơi xuống. Đôi mắt cô mở lớn, cả người run rẩy: "Cha...cha em đã tỉnh lại?"