& Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Quân Mặc Hàn hung hăng đập máy tính bảng trong tay lên bàn. Màn hình máy tính cứ thế nứt ra, trong lòng Dạ Tinh và Dạ Địch cũng nhảy lên một cái: "Nói, đã tra ra được là ai an bài chưa?"
Dạ Địch nhắm mắt nói: "Dựa theo địa chỉ IP thì đây là một tài khoản ở nước ngoài, tạm thời chưa tra được người thực hiện."
Thế lực của Ám Các bọn họ chủ yếu là ở trong nước.
Quân Mặc Hàn nguy hiểm híp mắt lại: "Nước ngoài?"
Ngón tay anh gõ lên mặt bàn, bắt đầu trầm tư: "Tra động tĩnh gần đây của Lữ gia, cả Phong Tâm Tinh của Phong gia nữa."
"Vâng, Quân thiếu."
"Đè tất cả tin tức gây bất lợi cho Phong Tố Cẩn xuống cho tôi."
Dạ Địch chặn lại, nói: "Quân thiếu, làm vậy sẽ bất lợi với uy tín của anh ở Bắc Quyền Thành."
Quân Mặc Hàn lãnh đạm nhíu mày, khóe môi cong lên đầy lạnh nhạt. Đối với anh, những thứ này cũng không ngăn được việc anh bảo vệ Phong Tố Cẩn trong lòng.
Dạ Địch nhìn vẻ mặt của Quân thiếu, biết Quân thiếu không quan tâm nhưng có một vài kế hoạch đã được Quân thiếu sắp xếp lúc mới hơn mười tuổi.
"Quân thiếu, có một số tin tức càng ép thì sẽ càng bắn ngược. Dù xóa bỏ hay đè tin tức trên mạng xuống, đám thị dân kia vẫn sẽ bàn luận sôi nổi, không tốt cho thanh danh của thiếu phu nhân."
Vẻ mặt Quân Mặc Hàn chìm xuống: "Tôi biết, lấp không bằng khai thông."
Anh cũng biết còn một biện pháp có thể ngăn chặn triệt để những thứ ngôn luận này nhưng làm như thế cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ đưa Phong Tố Cẩn ra ngoài ánh sáng, sẽ gây nguy hiểm cho cô.
Nhưng trong hai biện pháp này, cái nào tốt hơn, anh sẽ dùng cái đó.
Anh trầm tư bàn giao cho Dạ Tinh và Dạ Địch một số chuyện, bảo hai người họ tiếp tục tra người phía sau. Chính anh về nhà, bật máy tính lên, đăng kí một tài khoản Microblogging, lại lấy giấy hôn thú ra chụp một tấm, đăng lên, sau đó để phía chính phủ Bắc Quyền Thành đứng ra chia sẻ lại tin tức này.
Rất nhanh, tin tức này đã truyền đi khắp Bắc Quyền Thành.
Cái gì cũng không khϊếp sợ bằng tin thị trưởng Quân đã có vợ.
Người đàn ông mị thế khuynh thành như vậy mà lại là hoa đã có chủ!
Lúc Phong Tố Cẩn ngồi xe buýt trở về từ quốc lộ.
Cô ngồi ở phía sau, vị trí gần cửa sổ, vô lực dựa đầu vào cửa sổ.
Cô nghĩ tới chuyện của Tống Thu Doãn, trong lòng có chút thổn thức cũng có chút thương cảm. Thương cảm cho thời thanh xuân đã chết đi, người trưởng thành đều sẽ thay đổi theo tuổi tác.
Mà lúc này, tiếng thảo luận của mấy người bên cạnh lập tức khiến cô hoàn hồn.
Hình như bọn họ đang nói về Quân tiên sinh nhà cô.
"A a a, tại sao thị trưởng Quân cũng kết hôn rồi."
"Trước kia tôi còn cho rằng thị trưởng Quân là đàn ông độc thân hoàng kim chất lượng tốt nhất, bây giờ cũng có vợ rồi."
"Đúng đấy, còn lĩnh chứng luôn. Cậu nhìn hình này xem, đây chính là giấy hôn thú. Mặc dù hình chụp của hai người họ bị che lại nhưng bên trên có tên tuổi đấy."
"Hóa ra Phong Tố Cẩn không phải tình nhân. Người ta với thị trưởng Quân mới là chân ái."
"Mặc dù tôi chưa từng thấy thị trưởng Quân nhưng nghe một người chị bà con của tôi nói, ngày thị trưởng Quân nhậm chức, vừa ra trận thôi cũng làm rung động lòng người, khiến người ta nhìn thôi cũng cảm thấy thật sự nghiêng nước nghiêng thành."
Phong Tố Cẩn nghe tiếng thảo luận của mọi người, mở to mắt. Microblogging? Kết hôn? Quân tiên sinh nhà cô cứ công bố như vậy à?
Không biết vì sao trong lòng cô có một tia kích động nho nhỏ. Thật ra cô không sợ nguy hiểm, thậm chí cô còn muốn để tất cả người trên thế giới đều biết cô là vợ của Quân tiên sinh.
Phong Tố Cẩn cũng nhanh chóng cầm điện thoại di động lên xem. Vừa mở điện thoại, đã có một trang tin tức tự động nhảy ra. Tất cả đều là tin tức công kích cô.