& Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Mấy nhân viên ở đây bắt đầu thảo luận. Ai cũng thấy hứng thú với cô gái được Quân Mặc Hàn ôm trong lòng.
Bởi thị trưởng Quân hoàn mỹ tuyệt trần, lại lạnh lùng như thế, không cho phép người ta đến gần nên bọn họ rất khó tưởng tượng ra dáng vẻ của anh khi quan tâm một ai đó.
À không đúng, vừa rồi bọn họ đã được thấy rồi.
Bọn họ nhìn thấy thì các phóng viên cũng nhìn thấy. Chỉ là đám phóng viên từng được chứng kiến thủ đoạn của thị trưởng Quân, cũng không dám tùy tiện quay chụp những nội dung không cần thiết này.
Huống hồ bọn họ cũng không phải đám phóng viên giải trí bát quái.
"Có vẻ mối quan hệ giữa thị trưởng Quân và đại tiểu thư Phong gia này không bình thường."
"Người bị thị trưởng Quân ném ra ở đằng kia hình như cũng là tiểu thư Phong gia đúng không?"
"Đều là người nhà họ Phong, thật đúng là đãi ngộ khác nhau một trời một vực."
"Quên mất, sao Phong Tâm Tinh lại nằm yên không nhúc nhích? Đừng nói là xảy ra chuyện gì rồi nhé?"
Mọi người vội vàng đi qua, đưa Phong Tâm Tinh tới bệnh viện.
Quân Mặc Hàn lại đưa Phong Tố Cẩn đến bệnh viện. Lần này, Khâu Văn Tranh cũng đã quen, sắp xếp người kiểm tra toàn thân cho Phong Tố Cẩn mấy lần rồi mới bảo nữ bác sĩ bôi thuốc cả người cho cô.
Quân Mặc Hàn trực tiếp mở miệng nói: "Để tôi làm."
Bởi anh không muốn để người khác nhìn thấy cơ thể của Phong Tố Cẩn.
Dù là bác sĩ nữ, anh cũng không muốn.
Khâu Văn Tranh nhìn dáng vẻ của Quân Mặc Hàn, chỉ có thể lắc đầu. Ngay cả phụ nữ mà cũng có thể ăn dấm được, ham muốn chiếm hữu của người đàn ông này quá mạnh.
Anh ta có thể nhìn ra Quân Mặc Hàn rất để tâm đến Phong Tố Cẩn, càng ngày càng mạnh mẽ.
Chờ đến lúc trong phòng bệnh chỉ còn lại cô và Quân Mặc Hàn, Phong Tố Cẩn khó chịu nói: "Mặc Hàn, việc bôi thuốc này cứ để bác sĩ giúp em là được."
Quân Mặc Hàn nhíu mày, nhìn chằm chằm Phong Tố Cẩn: "A Cẩn đang xấu hổ sao?"
Mặt Phong Tố Cẩn nóng lên: "Không có."
Quân Mặc Hàn nghiêng người, cúi đầu, cởi bỏ nút áo của Phong Tố Cẩn. Động tác chậm rãi này của Quân Mặc Hàn khiến trái tim Phong Tố Cẩn không ngừng nảy lên, từng chút từng chút một, rung động đến tận xương tủy.
Làm sao đây, nóng quá, cảm giác thật khẩn trương...
"A Cẩn, lúc anh yêu em, có chỗ nào trên người em mà anh chưa thấy, có chỗ nào trên người em mà anh chưa hôn qua đâu?"
Những lời này của Quân Mặc Hàn khiến tâm trí Phong Tố Cẩn "ầm" một tiếng, nổ tung.
Cô cúi đầu, không dám tiếp tục nhìn vẻ mặt anh. Thấy vợ nhỏ thẹn thùng như vậy, Quân Mặc Hàn nhịn không được, cười ra tiếng.
Nghe tiếng cười trong trẻo của Quân Mặc Hàn, Phong Tố Cẩn thấy êm tai như giọt mưa rơi trên ngọc thạch. Không nhịn được, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, nhìn nụ cười mị hoặc trên gương mặt Quân Mặc Hàn, suýt chút nhìn đến ngây dại.
Chẳng trách Phong Tâm Tinh kia lại có ý đồ với anh. Ngay một người chung sống cùng anh mỗi ngày như cô còn không khỏi bị anh mê hoặc,
huống chi là người khác.
Ánh mắt Phong Tố Cẩn lóe lên, lập tức chủ động ôm lấy Quân Mặc Hàn, ghé vào tai anh nói: "Mỗi chỗ trên người anh đều là của em."
Cô đã nghĩ thông suốt. Người đàn ông đẹp đẽ này là của cô nên cô không cần phải thẹn thùng gì cả. Cô phải hưởng thụ phúc lợi của mình.
Quân Mặc Hàn cưng chiều nói: "Ừm, giác ngộ không tệ. Ngoan, anh bôi thuốc cho em."
Quân Mặc Hàn bôi thuốc cho Phong Tố Cẩn. Lúc nhìn thấy những vết trầy trên da cô, đáy mắt anh lóe lên một tia sát ý rồi biến mất. Sau khi bôi thuốc xong, Quân Mặc Hàn bảo cô nghỉ ngơi một chút rồi đi ra hành lang.
Anh gọi điện thoại, trực tiếp dùng quyền lợi thị trưởng của mình để sa thải một người. Chính là Phong Tâm Tinh.
Được đưa tới bệnh viện, Phong Tâm Tinh cũng đã sớm tỉnh lại. Vừa đi ra từ toilet, cô ta nhìn thấy người đứng ngoài hành lang, không nhịn được đến gần, lại nghe thấy anh hạ lệnh sa thải chính mình.
Gương mặt Phong Tâm Tinh trắng bệch, hoàn toàn không chịu được. Chờ Quân Mặc Hàn cúp điện thoại, cô ta ra vẻ nhu nhược hỏi: "Thị trưởng Quân, tôi đã làm sai gì sao?"