Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
Chương 179: Nhớ vợ nhỏ của anh
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Trong lòng Dạ Địch cảm khái không thôi, coi như anh ta cũng đã hiểu rõ, cái gì gọi là bách luyện cương hóa vi nhiễu chỉ nhu*.
*bách luyện cương hóa vi nhiễu chỉ nhu: chỉ người tính tình quật cường, được cảm hóa trở thành người tâm mềm yếu.
Hóa ra chính là giống như Quân thiếu thế này!
Quân thiếu thật sự xem thiếu phu nhân như báu vật, quan tâm đến mức khiến đám thuộc hạ bọn họ một mực đi theo anh cũng phải khϊếp sợ không thôi.
Dạ Địch cũng không nhịn được liên tục nghiêng đầu lặng lẽ nhìn Quân thiếu.
Thậm chí anh ta còn hoài nghi, đây thật sự là Quân thiếu của bọn họ à?
Nhất là lúc Quân thiếu gọi điện thoại, khóe miệng còn mang theo nụ cười ôn nhu, trong ánh mắt kia nồng đậm cảm giác đau lòng, làm sao cũng không che giấu được.
Quân Mặc Hàn kiên nhẫn mười phần dỗ dành cô vợ nhỏ của mình.
Vừa rồi Phong Tố Cẩn thật sự suýt chút sụp đổ tinh thần, nghe Quân Mặc Hàn trấn an, dần dần bình tĩnh lại.
Đợi sau khi cô tỉnh táo, mặt đỏ rần, vừa rồi cô thật mất mặt.
"Mặc Hàn, em, vừa rồi em cũng không biết thế nào..."
Quân Mặc Hàn cảm giác Phong Tố Cẩn dường như đã tốt hơn, khóe miệng nhịn không được nhẹ nhàng thở ra.
"Ừm, ngoan, đừng khóc, cũng đừng khổ sở. Anh không sao, chờ anh về nhà."
Lúc này, trên mặt Phong Tố Cẩn cuối cùng cũng có ý cười.
"Được."
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Quân Mặc Hàn cũng sâu kín thở dài, có chút đau, có chút nhớ nhung, đương nhiên là đau lòng vợ nhỏ của anh, nhớ vợ nhỏ của anh.
Vừa rồi hận không thể bay đến bên cạnh cô, ôm cô, che chở cô thật tốt.
Vợ nhỏ của anh, không ngờ cô có thể lo lắng cho anh như vậy, cần anh như thế, chờ anh về nhà.
Nếu như Quân Mặc Hàn anh là người có thể bị xe nổ chết thì cũng sẽ không sống đến bây giờ.
Từ nhỏ đến lớn anh trải qua đủ loại ám sát nhưng anh vẫn còn sống tốt như cũ.
Lần này, sở dĩ anh chỉ mang theo Dạ Địch cũng là vì dẫn một số người ra, dẫn xà xuất động, từ đó đánh tan.
Đối phương muốn dùng xe nổ chết anh, anh ở ngay trên xe mình mở điện thoại, để cho đối phương định vị vị trí của anh, trong xe cũng có thả bom hẹn giờ.
Vào thời điểm những người kia công kích xe, bom hẹn giờ trong xe cũng sẽ kíp nổ, thuốc nổ bức xạ quy mô lớn làm cho tất cả địch nhân đều nổ chết, cũng coi như cho đám người kia một bài học và lời cảnh cáo.
Trâu Như Đan ở bên cạnh ngây ngốc nhìn Phong Tố Cẩn, ánh mắt ghen ghét lại sợ hãi.
Ghen ghét Phong Tố Cẩn có thể được thị trưởng Quân đối đãi ôn nhu, sợ một lát nữa Phong Tố Cẩn sẽ làm gì đó với cô ta.
Vừa rồi Phong Tố Cẩn mới điên cuồng như thế, sao có thể thả cô ta ra?
Hiện tại trước mắt cô ta vẫn còn lấp lánh ánh sao, mặt vừa đau vừa tê, trong miệng vẫn còn một mùi máu tươi.
Trâu Như Đan nhìn ánh mắt hung tàn của Dạ Lôi, không nhịn được run lên mấy lần.
Phong Tố Cẩn biết Quân Mặc Hàn không có việc gì, cô cũng nhẹ nhàng thở ra, lại nhìn Trâu Như Đan, miệng nhếch lên độ cong khát máu quỷ dị.
"Dạ Lôi, tôi có một ý kiến hay."
Mặc dù Phong Tố Cẩn nói với Dạ Lôi nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Trâu Như Đan.
Trâu Như Đan nhìn ánh mắt quỷ dị của Phong Tố Cẩn, tim nhảy lên, sau lưng cũng không nhịn được phát lạnh. Cô ta luôn cảm thấy ánh mắt của Phong Tố Cẩn không có ý tốt.
Sau đó, Phong Tố Cẩn để Trâu Như Đan gọi điện thoại cho Lữ Tây Viêm, nghĩ tất cả biện pháp hẹn Lữ Tây Viêm đến Ngự Cung.
Phong Tố Cẩn nhớ tới những lời của phụ nhân Quân gia lần trước, nếu như Ngự Cung là sản nghiệp của Quân gia, vậy cô dẫn người đến Ngự Cung đối phó với Lữ Tây Viêm sẽ không có vấn đề gì.
Lữ Tây Viêm vẫn là coi thường nữ nhân, cũng sẽ không nghĩ tới tất cả những thứ này đều do Phong Tố Cẩn ở sau lưng an bài, hắn cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đến Ngự Cung – phòng số 2.
Mà Phong Tố Cẩn đã sớm để Dạ Lôi dặn dò người ở Ngự Cung, tìm một ít côn đồ, chờ Lữ Tây Viêm đến.
*
Up chương bộ này chậm, một phần là vì mình bận, một phần là ngập cẩu lương, ngọt từ tiêu đề đến chính văn ;;-;;