Anh hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng làm cho cô pha trò.
Một lát sau, đợi Khúc Túc hôn mê thϊếp đi, Tất Ngọc Nhi mới chú ý không làm kinh động anh rời khỏi giường.
Ra khỏi phòng, trông thấy mẹ chồng ngồi ở phòng khách, cô bất an chính là đi qua, “Mẹ, bên này con thu dọn là được rồi.”
Bà Khúc nhìn liếc con dâu, không nói chuyện.
“Mẹ —— không nên tức giận.” Cô hạ thấp thanh âm, giọng nói mềm nhuyễn thỉnh cầu. “Thực xin lỗi ——”
Bà Khúc chỉ là lãnh đạm liếc nhìn cô.
“Con từ nay về sau nhất định sẽ không để cho loại tình huống này phát sinh lần nữa, con sẽ hảo hảo chăm sóc A Túc!” Cô giơ tay lên cam đoan. “Con mua một ít quần áo, mẹ muốn xem không?” Cô vội vàng tìm túi được vứt trên mặt đất.
“Không muốn.” Không chấp nhận hành vi con dâu lấy lòng.
“Mẹ, người xem, cái áo này để vận động bên ngoài hình thức đẹp mắt a?” Cô làm bộ không nghe thấy bà Khúc cự tuyệt, kỳ thật nội tâm thương tâm chết.
“Màu sắc xấu chết.” Cố ý làm khó dễ.
“Có sao?” Cô lại nhìn một lần nữa, cũng được! “Còn có cái áo sơmi này đường vân, con cảm thấy được thích hợp A Túc liền mua.”
“Con tôi mặc cái gì đều dễ nhìn.” Chỉ chịu khen ngợi con trai nhà mình.
“Ưʍ......” Uể oải cúi đầu xuống, xem ra ngược lại làm cho mẹ chồng nghĩ mình dùng tiền mua chuộc rồi, “Đúng rồi, khăn quàng cổ này đưa cho mẹ.” Tất Ngọc Nhi hai tay dâng, biểu lộ tràn đầy chờ mong.
“Xinh đẹp.” Bà Khúc lạnh lùng hạ lời bình, thu xuống.
Tiếng chuông cửa vang lên, Tất Ngọc Nhi đem đồ đạc đặt tại trên ghế sa lon, “Con đi mở cửa.”
Bà Khúc lợi dụng thời gian này đem khăn quàng cổ quàng tại trên cổ, quay nhìn bóng phản xạ trên cửa sổ thủy tinh dò xét nhiều lần.
“Mẹ?” Tất Ngọc Nhi kinh ngạc nhìn về phía người tới, đây cũng đúng dịp a?
“Có cái gì phải ngạc nhiên? Mẹ là cùng bà thông gia hẹn lên Đài Bắc chơi rồi, thuận tiện tới thăm các con một chút. Còn không qua đây hỗ trợ?” bà Tất không kịp thở dẫn theo bao lớn bao nhỏ vào cửa, vừa nhìn thấy bà thông gia đã ở phòng khách, lập tức thân thiện chính là đi qua, “Xin chào nha!”
“Đã lâu không gặp, mau tới ngồi! Nghỉ ngơi một chút, như thế này tôi lại dẫn chị đi dạo chơi.” Bà Khúc trên mặt dạng vui vẻ, thẳng lôi kéo tay mẹ Tất, hai người như chị em ngồi cùng một chỗ.
Tất Ngọc Nhi há hốc mồm nhìn hai người động tác đối với nhau tốt đẹp, các bà khi nào thì tốt như thế rồi? Cô cho rằng bà Khúc cùng mụ mụ hẳn là sẽ vung tay mới đúng, dù sao cá tính hai người như vậy chính là kém xa.
“Nha đầu, ngẩng người làm cái gì?”
“Con ngay lập tức đi pha trà.”
---
“Em có vấn đề gì cứ hỏi đi!” Khúc Túc đóng sách lại, nhìn về phía cô vợ nhỏ kia đã nhìn chằm chằm hắn mười phút lâu.
Từ sau khi mẹ cùng mẹ chồng rời đi, cô vợ nhỏ vẫn hiện ra trạng thái thất thần.
“Thật kỳ quái, khi nào mẹ cùng mẹ chồng cảm tình trở nên tốt như vậy?”
“Không kỳ quái, tuần lễ trước hai người đã gặp qua một lần.” Thành thật nói cho cô biết.
“Vì cái gì chỉ có em không biết?” Chẳng lẽ là cô thần kinh quá lớn, cho nên không có phát hiện sao?
“Bởi vì mẹ em không có nói cho em biết.” Lại là trả lời rất thật sự.
“Em thật ghen tỵ, liền mẹ đều có thể cùng mẹ chồng chung đυ.ng được rất tốt, vì cái gì cũng chỉ có em không được...... A Túc, mẹ có phải là còn đang giận em?” Cô vẻ mặt lo lắng.
“Bà ấy tức giận đã sớm tan.” Dựa vào anh giải thích, mẹ có lẽ là cố ý bày ra bộ dạng cực kỳ tức giận, nghĩ dọa dọa cô mà thôi, thậm chí là phát hiện như vậy rất vui vẻ, cũng học anh cùng nhau chơi đùa cô vợ nhỏ đáng yêu của anh.
“Em muốn không cần phải sau khi tan việc cùng mẹ cùng đi học? Mỗi lần gọi điện thoại, bà sẽ không ám chỉ em tốt nhất cùng bà lên một khóa học một ít tài nghệ.” Cô một lòng nghĩ đền bù cùng mẹ chồng lúc này là không hợp.
“Không cần.” Cơ hội bọn họ ở chung cũng chỉ có tại thời gian tan ca, cô phải đem thời gian giữ lại cho anh.
“Em rất chân thành lo lắng a! Anh cảm thấy không tốt sao?”
“Em muốn học?”
“Mới không có.”
“Em không cần miễn cưỡng chính mình.”
Ô...... Cô rất cảm động, tuy nhiên không phải là dỗ ngon dỗ ngọt cái gì, nhưng vẫn làm cho cô nhớ quá ôm hắn, trên mặt hắn tách ra nụ cười, “Anh ngoan ngoãn ngồi, để cho em bày ra trù nghệ một chút, miễn cho em luôn bị xem thường.” Đông đông đông chính là đi trở lại phòng bếp bận rộn.
“Nấu mấy món ăn là đủ rồi, chúng ta có hai người.” Khúc Túc lên tiếng nhắc nhở cô.
“Không được, nếu mẹ biết rõ em nấu món ăn khác biệt, nhất định sẽ nói em đây làm vợ là không dụng tâm, anh nhớ rõ cùng mẹ nói, em có chăm sóc anh.” Từ giờ trở đi, cô muốn làm cô vợ tốt xứng đáng chức vụ.
“Em không cần để ý lời mẹ nói như vậy.” Khúc Túc đứng dậy tiến vào phòng bếp, xem vợ tại phòng bếp chiến đấu hăng hái, cô thái độ cẩn thận làm cho anh cảm thấy không biết nên khóc hay cười.
“Anh ở trong này làm gì vậy?”
Thân hình cao lớn dán tại phía sau cô, nghe mùi thơm trên người vợ yêu, “Tới giúp em.”
“Không cần, em tự mình làm thì tốt rồi.” Anh như vậy chỉ biết nhiễu loạn cô.
“Không phải muốn làm người vợ tốt sao?”
“Đúng ——” Tất Ngọc Nhi xoay đầu lại muốn nói anh đến phòng khách, không ngờ môi lại không cẩn thận đảo qua anh, hại cô lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
Khúc Túc trông thấy vợ thẹn thùng, nhịn không được hôn lên cánh môi của cô.
“Không cần phải náo loạn.” Cô đẩy bộ ngực của anh, anh vẫn là không nhúc nhích.
“Sinh một bảo bối trắng trẻo mập mạp, mẹ sẽ vui vẻ.” Tay anh không an phận vuốt bụng của cô. “Đương nhiên anh cũng vậy sẽ toàn lực phối hợp.” Anh dán vào lỗ tai vợ nhẹ giọng nói.
Tất Ngọc Nhi bên tai lập tức đỏ lên, cô bịt lấy lỗ tai, hung dữ trừng mắt liếc anh một cái.
Anh chỉ là chứa đựng vui vẻ, lại hôn gò má vợ một cái, lúc này mới quay trở lại phòng khách, để lại cô vợ nhỏ mặt đỏ thẹn thùng.
Tại sao phải cùng cô kết hôn? Cái này đã từng là vấn đề phức tạp của cô, bởi vì bạn tốt tới chơi, nó lần nữa nổi lên trong lòng.
“Mình kỳ thật rất khỏe a! Khúc đại soái người như vậy bất cẩu ngôn tiếu, rốt cuộc đều như thế nào cùng cậu nói chuyện nói yêu?” Đường Thành Ân ho hai tiếng, áp thanh âm thô, “Thân ái, mình thật sự rất nhớ cậu.”
“Cậu đang ở đây làm gì vậy —— ít điên đi.”
“Không phải như vậy sao?”
“Anh ấy mới sẽ không buồn nôn như vậy.”
“Vậy anh ta đều như thế nào?”
“Cũng rất bình thường nha......”
“Cầu hôn? Luôn luôn muốn chút ít mánh khóe a?”
“Cũng không có.” Cái kia giờ tựa như phân tích cổ phiếu bình thường.
“Sẽ không phải là cậu nợ anh ta tám trăm vạn, anh ta bức cậu gả, giống như trong tiểu thuyết.” Đường Thành Ân ngược lại khoa trương cao giọng.
“Cậu nghĩ nhiều quá.”
“Cho nên các cậu là vì yêu mà kết hôn?” Đường Thành Ân rất hoài nghi cử động cao lông mày.
“Đương nhiên.”
Buổi sáng tuy là nói như thế, nhưng trên thực tế, cô căn bản không rõ ràng lắm A Túc lấy cô nguyên nhân thực sự...... Bởi vì...... Yêu cô a?
A? Rất có thể, bằng không cô không có tài cũng không có sắc, anh làm gì ủy khuất chính mình làm chồng nấu cơm cho cái gia đình này? Cô vụиɠ ŧяộʍ cười, dắt chăn lăn qua lăn lại.
“Quỷ nhập vào người?” Khúc Túc từ phòng tắm đi tới, trải qua bên cạnh cô vỗ trán của cô một cái.
Tất Ngọc Nhi che lấy cái trán, không đếm được đây là lần thứ mấy gia bạo*.
*bạo hành gia đình
“Em ngày mai dậy không nổi cũng đừng buồn bã bi thương.”
“A Túc, em hỏi anh ơ ~~ vì cái gì anh lúc trước kiên trì không cùng em ly hôn?” Muốn nghe hắn nói dỗ ngon dỗ ngọt đó!