Kẻ Gian Tuyệt Đối Phải Cáo Trạng Trước

Chương 17

“Tôi không phải ý tứ này.” Cô hít khí, cùng hắn nói chuyện rất hao tổn trí nhớ, “Ý của tôi là, chúng ta song phương nhận thức không giống nhau.”

“Cô là nói, từ đầu tới đuôi đều là tôi một bên tình nguyện?” Đôi mắt hắn lộ ra hung quang.

“Phải.....” Trông thấy hắn từng buớc đến gần, vội vàng đổi giọng, “Không phải, tôi không phải ý tứ này.” Đầu cô dao động giống như vật lộn đọ sức với cái cổ.

“Không nói một tiếng vứt bạn trai lại, còn cùng người đàn ông khác thân cận, cô thực cho là tôi sẽ không cùng cô so đo?” Hắn vừa được biết tin tức cô tạm rời cương vị công tác, lập tức gọi điện thoại cho cô, lại phát hiện dãy số đã ngừng sử dụng; mà đuổi tới chỗ ở của cô, mới nghe cảnh vệ nói cô đã trở lại Tân Trúc.

Cô gái này hoàn toàn cắt đứt liên lạc cùng hắn, làm cho hắn cực kỳ tức giận, hắn hiểu được cô là muốn một lần nữa xuất phát, nhưng nghĩ đến “Một lần nữa” của cô cũng không bao gồm hắn, điều này làm cho trong lòng hắn ý nghĩ tức tối mọc lan tràn, đơn giản làm một chút báo cáo công tác bên cạnh, dựa vào lý lịch bề ngoài tư chất liền tìm được cha cô, ngược lại đi tới đây.

“Tôi không biết có cùng anh kết giao a......” Cô liếc trộm dò xét hắn, “Khúc quản lí, bằng không đã như vậy rồi, tôi thành tâm hướng anh xin lỗi, anh cũng đừng có cùng cô gái nhỏ như tôi so đo.”

“Cho nên cô thừa nhận là có chuyện này.” Giọng điệu hoàn toàn nói chuyện công việc.

“Hoàn toàn là hiểu lầm.” Cô cười theo.

“Vậy cô phải đền bù tổn thất cho tôi như thế nào?” Hoàn toàn là người làm ăn khôn khéo.

“Tôi tin tưởng, Khúc quản lí đã rõ ràng cảm nhận được áy náy của tôi.” Nhìn mặt hắn không biểu tình, ho hai tiếng, “chuyện kết giao coi như chưa có gì?”

“Cô cứ nói đi?” Ánh mắt hắn tà ác để sát vào cô.

“Được...... Được rồi! Khúc quản lí, chúng ta nói...... Nói chuyện chia tay.”

“Chia tay?” Hắn khiêu mi, cô gái này hiện nay thật là có can đảm.

“Đương nhiên tôi không phải cảm thấy anh không tốt, chẳng qua là chỉ sợ quyết định vội vàng quá mức, hơn nữa nào có chuyện hai người không quen kết giao?” Nhìn hắn không có phản ứng, cô tranh thủ thời gian tiếp tục nói: “Chúng ta ở Tân Trúc, anh đang ở Đài Bắc, hai người chúng ta bận rộn công tác, tiếp tục như vậy, chia tay cũng là chuyện sớm hay muộn.”

Nuốt nuốt nước miếng, cô quyết định bất cứ giá nào, “Lại thêm bác Khúc, bác cũng đã có dự định tuyển vợ cho anh rồi, Khúc quản lí, tôi thực cảm thấy có khi trưởng bối lo lắng đúng.”

“Nói xong chưa?”

“Nói xong.” Cô bất an nhìn hắn.

“Tốt lắm, cô cũng nên cố gắng hoàn tất nghĩa vụ bạn gái.” Nói xong, chế trụ đầu của cô, không khách khí khi dễ trên cánh môi đỏ tươi của cô, đòi lấy phúc lợi của bạn trai.

Rốt cuộc là phạm phải sai lầm với ngừơi nào, dẫn đến tình huống hiện tại? Tất Ngọc Nhi nghi hoặc nghiêng đầu, vắt hết óc suy nghĩ, Khúc quản lí cho tới bây giờ cũng không phải cô lo lắng chọn ngừơi kết giao, vì cái gì hắn kiên trì muốn cô làm...... bạn gái của hắn?

Hắn là trúng tà, hay là tinh thần mơ hồ?

Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy thật kỳ quái......

Nhìn hắn đứng đắn như vậy lại dùng phương thức hôn cô nhiệt tình như vậy, còn như là gặm xương cốt, cắn môi cánh hoa của cô.

Cô không khỏi vuốt môi, đồng thời máu cũng hướng trên mặt xông lên.

“Mặt cậu thật là đỏ. Làm sao vậy?” Đường Thành Ân miễn cưỡng cười nói.

“Không...... Không có gì.” Cúi đầu, lau chén đĩa đã được chà lau qua tám trăm lần.

“Không...... Không có chuyện gì mới là lạ.” Đường Thành Ân học bộ dạng cà lăm của cô.

“Đường Thành Ân ——” cô tức tối gào thét.

“Cũng đã giữa trưa, Khúc đại soái vì cái gì còn không qua đây?” Đáng tiếc, tuy nói là chồng cuả bằng hữu, không thể đùa giỡn, nhưng thân là bình hoa sẽ có trách nhiệm là muốn điểm tô đẹp cho không gian, xem ra hắn không có nhận thức việc ấy chút nào, sẽ giáo dục.

“Hắn buổi chiều mới có thể đến.”

“A đó...... Mặt lại đỏ đó! Thật ngọt ngào a!”

“Câm miệng.”

“Mình xem ra thế nào cũng muốn đến Đài Bắc công tác.” Đường Thành Ân gật đầu, đứng đắn nói: “Tất Ngọc Nhi.” Vắt qua bờ vai của cô, “Làm được lắm.”

“Đừng làm rộn!”

“Điện thoại vang lên, cậu đổi tiếng chuông a?”

Mặt của cô nhịn không được đỏ hồng, đó là Khúc Túc ngày hôm qua kiên quyết giúp cô đặt ra, cầm lấy điện thoại, nhắm đầu trốn vào trong phòng bếp.”Uy, có...... Chuyện gì?” Cô chột dạ che microphone, sợ bị người nghe thấy.

“Không có việc gì thì không thể gọi cho em sao?” Tiếng nói trầm thấp trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến.

“Có thể a!” Thân phận bạn gái rất không quen, cả ngừơi không được tự nhiên, “Chỉ là em cảm thấy...... Anh từ nay về sau ít gọi cho em có vẻ khá.”

“Vì cái gì?” Khúc Túc ở điện thoại một chỗ khác, đem lưng dựa vào lưng ghế da.

“Bởi vì em sợ anh không có rảnh.” Cô nghe ra được hắn không thoải mái, nhanh nhẹn thay đổi từ nói.

“Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, ngược lại là so với thời gian của em không nhất định.” Khúc Túc dừng một chút, “Em từ nay về sau gọi cho anh là tốt nhất.”

“Em...... Em gọi cho anh?”

“Không muốn sao?”

“Không...... Không chuyện này.”

“Nếu không có nhận được của điện thoại của em, anh sẽ cho là có sự việc phát sinh, có lẽ sẽ trực tiếp đến Tân Trúc tìm em.” Hắn giọng điệu bình thường quẳng xuống uy hϊếp.

“Em nhất định sẽ gọi điện thoại cho anh, chỉ sợ anh ngại phiền toái, còn muốn bớt thời giờ tiếp nhận điện thoại của em, ha ha a......” Cô gượng cười.

“Trong tiệm đang bận sao?”

“Gần như vậy.”

“Buổi chiều ngoan ngoãn đợi ở trong tiệm, không nên chạy loạn.”

“Được, tạm biệt.” Chấm dứt trò chuyện, Tất Ngọc Nhi bắt tay vào làm, cố gắng giải nhiệt.

Quá mất mặt, mới cùng hắn nói chưa tới hai câu, mặt liền hồng thành như vậy, hai người bọn họ thật có thể trở thành nguời yêu sao?

Hắn là Khúc quản lí a!

Mà cô rõ ràng đã cùng Khúc quản lí kia nghiêm túc kết giao rồi?! Cô thật sự muốn ngất đi.

---

“Ngọc Nhi cô nương, khách bàn năm gọi chính là nước lựu, không phải mật lục.” Đường Thành Ân đem đồ uống trở lại, thưởng cho cô một cái khinh khỉnh.

“Thực xin lỗi.”

“Uh, cầm lấy đưa cho Anna uống.”

“Đường Thành Ân......” Cô vuốt mặt thở dài nói.

“Mặt lại đỏ, thật là ngây thơ đó!” bạn học đại học của cô khả ái như thế, từ sau khi Khúc đại soái đi vào trong tiệm, bạn tốt của cô ngôn hành cử chỉ đều để lộ ra cô ngượng ngùng. (ngôn hành: ngôn ngữ, hành động)

“Nhàm chán.” Tất Ngọc Nhi đỏ mặt tức giận, tiếp nhận đồ uống, đi về hướng vị trí của Khúc Túc, đặt ở trên bàn của hắn,

“Mời anh uống.”

“Chỗ này của anh đã có một chén.”

“Anh làm hại, cho nên anh phải chịu trách nhiệm.” Liền buông ra giọng điệu bá đạo.

“Hôm nay có rãnh không?”

“Ân.”

“Hôm nay sau khi cửa tiệm đóng cửa, lưu lại một chút cho anh.”

“Vì...... Vì cái gì?”

Khúc Túc liếc xéo bộ dáng vẻ mặt mờ mịt, phát giác cô hoàn toàn không có tự giác thân là bạn gái.

“Hẹn hò.” Thản nhiên nói.

“A ~~” cô cảm giác trên mặt nóng rát một mảnh.

“Em không cần thẹn thùng, liền lấy tâm bình tĩnh là được.” Xem cô biểu lộ khốn quẫn, hiểu được cô còn chưa quen quan hệ mới của bọn họ.

“Mới...... Mới không có.” Miệng cô cứng ngắc nói, chỉ là hẹn hò mà thôi, cô sẽ không sợ.

“Em đi mau lên!” Hắn nhịn không được đưa tay sờ nhẹ gò má đỏ rừng rực của cô.

“Anh...... Anh anh......” Cô chấn động, hắn làm sao có thể hiển nhiên sờ cô như vậy?

“Nhanh đi làm việc a!” Hắn điềm nhiên như không đem tầm mắt trở lại trước màn hình điện thoại lại gửi điện trả lời.

Đáng giận! Hắn rõ ràng là cố ý nhiễu loạn cô, Tất Ngọc Nhi thở phì phì đi trở lại vào trong, liếc nhìn thời gian một cái, cách thời gian tiệm đóng cửa khá lâu, hắn thật muốn vẫn ngồi ở chỗ này đợi cô?