Chương 3: Điều bất ngờ trong hẹn hò
“Biển số của Thượng Hải. Là bạn trai của chị em à?” Lí Minh Ngôn nhìn chiếc Audi A6 phía trước, hỏi tôi. Tôi gật đầu, anh mỉm cười, “Yêu người xứ lại, cần phải có nhiều dũng khí.”Tôi không trả lời. Kỳ thật tôi không xem trọng hai người bọn họ lắm. Bọn họ là mối tình đầu của nhau, nhiều năm qua tan tan hợp hợp cứ mãi dây dưa, năm trước hình như tình cảm lại tốt hơn. Tôi thừa nhận bộ dạng Võ Hi cũng rất đẹp, nhưng suốt ngày chơi bời lêu lổng không có việc gì, năm nhiều như vậy nữ nhân hai tay đều đếm không hết. Tôi không quen nhất chính là cái loại phong lưu lãng tử thế này, cái gì vừa gặp đã yêu, một lòng si tình với con gái chắc chắn là YY của tác giả rồi. [Sunny: YY là ý da^ʍ a ~~]
Không bao lâu, Lí Minh Ngôn chở tôi đến Tình Ngữ Các. Lên đến lầu hai khách sạn, bồi bàn dẫn chúng tôi tới chỗ ngồi, anh nhìn tôi đột nhiên liền mỉm cười, nói, “Làm thế nào giống như trẻ con vậy?” Tim tôi đập ‘lộp bộp’, trẻ con? Tôi biểu hiện chỗ nào giống trẻ con đâu?
Nhưng nhìn anh cười, trên mặt tôi cũng kìm lòng không được, cũng cười theo, tôi nói, “Làm gái già lâu năm, nghe anh nói như vậy lòng em cũng thật cao hứng.” . . . . . . Cao hứng mới là lạ! Có ai nguyện ý cùng trẻ con đi hẹn hò đâu? Kỳ thật không phải uốn tóc quăn, mũi mang kính đen, như vậy sẽ ngây thơ à? >”
“Để em chờ lâu thật có lỗi, lúc nãy có bữa tiệc, không sao chứ?!” Trong mắt anh hàm chứa xin lỗi.
“Không có việc gì đâu. . . . . . A? Anh đang ăn cơm à? Vậy anh còn mang em tới nơi này làm gì?”
“Anh không cơm, chỉ uống chút rượu thôi.” Anh nhìn tôi mà nói, tươi cười thực ôn hòa, rồi lại lộ ra chút bất đắc dĩ, “Bọn anh cứ như vậy, rất nhiều chuyện làm ăn đều thành công trên bàn rượu.”
Tôi nghe được trong lòng thấy chua chua, lại không biết nên nói cái gì, chỉ có mỉm cười mà chống đỡ.
Lí Minh Ngôn tươi cười, thật sự nghiêm túc nhìn tôi, nói “Em gửi tin nhắn anh đều thấy được, nhưng lúc nhận được không phải đang lái xe chính là đang vội. Mặc dù anh không trả lời nhưng đều nhớ rõ, không tin em xem. . . . . .” Nói xong anh còn lấy di động ra cho tôi xem, âm thanh mở khóa thanh thúy, anh dùng ngón tay chỉ trên màn hình. [Sun: ôi~~~ anh chân thật quá, ta iu a~~~~]
“Không cần không cần, không sao đâu, không có việc gì đâu, em biết anh vội mà.” Tôi vội vàng xua tay, trong lòng vừa cảm động lại vui sướиɠ. Thì ra không phải anh không để ý tới tôi! Tôi cũng chưa đề cập qua chuyện tin nhắn thế mà anh đã chủ động giải thích rồi.
Trong ánh sáng ngọn đèn mờ ảo, vẽ lên ngũ quan thâm thúy của anh, ánh mắt trong trẻo, nhợt nhạt cười, khi nói về chuyện công tác thái độ nhẹ nhàng như vậy. Bởi vì uống qua rượu, sắc mặt anh có chứa đỏ ửng, khi anh cười rộ lên, tôi lại có loại cảm giác thế giới toàn tình yêu màu hồng. >”
Trong đáy mắt tôi, anh thật đẹp, đẹp đến không thể tin nổi.
Thật lâu trước kia, khi tôi ngồi ở góc lớp lẳng lặng nhìn Lí Minh Ngôn thật sáng sủa đằng kia, có đôi khi thấy anh đang ngượng ngùng xoay tay … anh ấy đang nói chuyện với lớp phó học tập Lưu Tuệ. Đó là một cô bé hoàn toàn bất đồng với tôi, nếu nói Quách Chân Tâm là đất bùn thì Lưu Tuệ chính là những đám mây trên trời.
Dáng người cô ấy cao cao, một đôi mắt to trong veo như nước, trên đầu cột những sợi dây buộc tóc màu sắc rực rỡ lúc ấy rất lưu hành, mùa đông cô ấy sẽ mặc áo lông, mùa hè mặc váy ngắn rất đáng yêu. Rất nhiều thời điểm tôi ước gì mình là cô ấy, nếu tôi cũng xinh đẹp như vậy, thành tích tốt như vậy, nếu tôi cũng có thể cùng Lí Minh Ngôn ngồi nói chuyện như vậy, nếu tôi cũng bị ‘ghép đôi’ với Lí Minh Ngôn rồi sau đó khi mọi người chọc ghẹo thì sẽ ngượng ngùng lại cười vô tội . . . . . . Cái loại sung sướиɠ mơ hồ ấy mang đến cảm giác thỏa mãn vô cùng, làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Từ khi lớn lên đoạn kí ức kia tôi vẫn giấu trong lòng, sau lại lơ đãng nhớ tới những năm tháng ngây ngô như thế tôi lại buồn bực, mình sau có thể như vậy chứ. Hiện tại đây, cùng Lí Minh Ngôn ngồi mặt đối mặt, nghe anh nói chuyện với một mình tôi, anh nhìn một mình tôi ôn nhu cười, tôi lại giống lại nhớ tới cái loại mộng tưởng hão huyền lúc bé. Nhưng, lần này không bao giờ … tỉnh mộng chứ?
“Lí Minh Ngôn, cậu nhàn quá nhỉ!” Một nam nhân đột nhiên nhưng trận gió xuất hiện trước bàn chúng tôi, tự nhiên kéo ghế dựa ra, đỉnh đạc ngồi xuống. Anh ta uống một ngụm nước trên bàn, khóe mắt nhìn tôi liếc mắt một cái, trêu chọc Lí Minh Ngôn, “Anh đây vội muốn chết, cậu còn có thời gian đi tán gái.”
“Ít nói nhảm!” Lí minh nói cười lườm anh ta một cái, “Đây là Quách Chân Tâm, nhớ không?” Nói xong anh vừa cười vừa nhìn về phía tôi, “Trần Diệu Thiên, còn nhớ không?”
Trần Diệu Thiên. . . . . . Tôi lăng lăng xem xét nam nhân bên cạnh, mặt mày phong lưu, nụ cười không đứng đắn, mùa đông cũng có thể mặc quần áo hồng nhạt bên ngoài là tây trang màu xám, áo cúc áo trong còn rộng mở vài khuy, cà- vạt cong vẹo. Đây là cậu bé mới trước đây nhỏ con, luôn luôn nghịch ngợm làm cho tất cả cô giáo cùng nữ sinh chán ghét — Trần Diệu Thiên?
Khi tôi vô cùng kinh ngạc nhìn anh ta thì anh ta cũng hưng trí đánh giá tôi.
Anh ta lấy ra một điếu thuốc, lại ánh mắt nheo xuyên qua sương khói xem xét tôi. Ánh mắt này cùng ánh mắt thân thiết ôn hòa của Lí Minh Ngôn hoàn toàn bất đồng, nhìn như tản mạn rồi lại không hiểu sao lại có cảm giác áp bách, làm cho cả người tôi không được tự nhiên.
“Heo con?” Anh ta đột nhiên nghiêng người lại đây, tôi bị dọa co rụt lại.”Ha ha ha. . . . . .” Đột nhiên cười rộ lên, ngồi trở lại trên ghế cười vui. Anh ta cười quay đầu nhìn về phía Lí Minh Ngôn, vừa cười vừa nói, “Tiểu tử cậu đấy nha, nha đầu kia cũng bị cậu lôi ra rồi, anh đây còn chưa tìm được, còn tưởng cô ấy đã tan biến rồi, ha ha. . . . . .” Cười cười, anh ta cúi đầu dụi đi trong điếu thuốc trong tay, đột nhiên trầm mặc. Lí Minh Ngôn cũng không nói chuyện. Tôi càng không biết nói gì. Không hiểu sao, không khí đột nhiên lâm vào lặng im.
Qua thật lâu, Trần Diệu Thiên ngẩng đầu, đối mặt với Lí Minh Ngôn, vỗ vỗ bờ vai của anh nói, “Tôi còn có việc, đi trước. Hai người ở lại chơi nhé.” Sau đó đứng lên đi thẳng. Trước khi đi anh ta cũng không liếc mắt tôi một cái hoặc là nói lời tạm biệt.
Dù thế nào trước kia chúng ta cũng là bạn học mà, cho dù lúc ấy không qua lại nhưng cũng chẳng cần phũ phàng như vậy chứ? Nói chuyện với tôi mất mặt lắm à?
Nhìn bóng dáng anh ta nhanh nhẹn mà đi, tôi thật sự không tưởng tượng được nam nhân cao lớn anh tuấn, tuy rằng vẻ mặt không đứng đắn nhưng tuyệt đối có thể xưng là phong lưu phóng khoáng là cậu bé gầy gò nhỏ con trước đây. Cái gì kêu ba mươi năm ĐÔNG ba mươi năm Tây, xem như tôi lĩnh giáo rồi.
“Thoạt nhìn không giống lúc xưa, sợ là không có nữ nhân nào dám sống cùng anh. ta” Tôi cảm thán nói.
Lí Minh Ngôn cười cười, “Cậu ấy có mười một bà vợ, sống vẫn bình an.” [Sun: khϊếp, 11 bà vợ, *lau lau mồ hôi =__=*]
“Phốc ——” tôi bị sặc nước, hơn nữa ngày mới có thể nhẹ nhàng nói, “Vậy. . . . . . vậy cũng được sao? Anh ta không sợ phạm tội trùng hôn?”
“Lại không có giấy đăng kí kết hôn, chẳng sao cả.”
“Đây cái tác phong gì vậy?!” Tôi quả thực xem thế là đủ rồi, anh thật đúng là đem mình làm hoàng đế cổ đại a!”Anh không khuyên nhủ sao?”
Lí Minh Ngôn buông chén trà trong tay, cười cười, “Anh chỉ là người làm ăn.” Anh dùng ánh mắt cười nhìn tôi nói, “Ích lợi mới là vấn đề lo lắng hàng đầu của anh. Về phần mặt khác, đó là chính chuyện bọn họ.” Khuôn mặt của anh hồng lên vì rượu, ánh mắt mông lung làm tôi cứ nghĩ mình đang chìm trong một thế giới khác, một thế giới không có thực
Ăn xong, Lí Minh Ngôn gọi bồi bàn đến thanh toán, lúc này tôi mới phát hiện anh chẳng ăn chút gì.
Chúng tôi mới vừa đi tới cửa, trùng hợp chị tôi cùng bạn trai cũng từ trên lầu KTV đi xuống. Tôi cảm thấy Lí Minh Ngôn hẳn là mệt mỏi, vẫn là không cần phiền toái anh tiễn mình đâu, hay là đi chung với chị về nhà đi. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng anh đang sải bước, tôi nhịn không được đi theo phía sau anh. Tôi hỏi anh, “Anh có biết nhà em ở đâu không?” Anh bật cười, “Em nói cho anh biết chẳng phải sẽ biết sao !” Bên kia chị tôi cùng Võ Hi đồng thời bật cười, tôi xấu hổ không dám rên một tiếng đi theo Lí Minh Ngôn lên xe.
Trên xe anh không nói gì nhiều, tôi sợ ảnh hưởng đến người lái cũng không nói chuyện.
“Chúng ta kết hôn, thế nào?” Trong không khí trầm mặc anh đột nhiên nói như vậy, ngữ khí tùy ý mà bình tĩnh, giống như là đang nói chúng ta đi ăn một chút gì nhé.
Nhưng câu nói kia quả thật giống như một quả bom nổ tung trong đầu tôi, thật lâu sau, tôi mới hoàn hồn lại, kinh ngạc nói, “Trước mắt, chúng ta tiếp xúc không nhiều lắm, kết hôn cái kia. . . . . . Thật đúng là khó mà nói. . . . . . Cái kia, chúng ta có thể bắt đầu từ yêu đương trước. . . . . .”
Nếu anh hỏi yêu đương thế nào, tôi khẳng định sẽ nói tốt tốt vỗ tay hoan nghênh, chính là yêu đương cũng chưa có đã bắt đầu hỏi kết hôn thế nào, tôi có cảm giác trình tự này không đúng lắm. >”
Anh cười cười, “Anh đã nói rồi.”
Nhưng. . . . . . chẳng phải người ta yêu rồi mới. . . . . . Tôi cố ý làm ra bộ dáng nghi hoặc nhìn anh, nhưng anh hoàn toàn trầm mặc, tựa hồ đang suy nghĩ gì đấy. Tôi lại ngượng ngùng chẳng dám hỏi, chỉ phải ép mình cố gắng tiêu hóa.
Tôi thực hận không thể nói như vầy, “Chúng ta kết hôn quả thực là trời đất tạo nên, kết đi kết đi.” Có sai trình tự cũng không sao đâu!