Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh

Chương 2

Chương 2: Bỏ lỡ cơ hội hẹn hò
Tôi bất đắc dĩ cười gượng, đáp “Đúng vậy.” Làm thế nào mà cố tình lúc này gọi điện thoại tới chứ, thiệt là . . . . . . “Vậy cô đang bận, thôi nhé.” Tôi chưa kịp nói câu thứ hai thì điện thoại đã bị anh gác mất rồi.

Lặng im nắm di dộng trong tay, ngón tay tôi nháy mắt trở nên lạnh lẽo. Chậm chạp bỏ di động vào túi, tôi đứng tại chỗ hít sâu mấy cái sau đó đi trở về phòng.

Đẩy cửa vào, tiếng hoan hô như đập vào mặt mà đến, tôi ngồi vào sô pha nhìn thấy nhìn mọi người đùa giỡn, dần dần không còn cảm giác được thanh âm xung quanh nữa. Giống như đang chiếu một bộ phim một không âm thanh, mà tôi một mình im lặng đang chìm đắm trong thế giới của chính mình.

Lí Minh Ngôn gửi tin nhắn đến: Xem ra thời điểm chúng tôi xung đột có hơi nhiều.

Tôi với tay mở bài 《 Bỏ lỡ 》trên TV, cầm micro hát lên trong thế giới của mình.

Tuy rằng tôi rất muốn nói với anh ta, anh tìm đến tôi, tôi sẽ rời đi.

Chung quy vẫn là hát cho chính mình.

Tôi muốn được gào thật to, kỳ thật trong cuộc sống này tôi quá tự ti. Bởi vì thân hình tôi không hấp dẫn, bởi vì học tập thành tích tôi không tốt, bởi vì tôi trong lớp học bị cô giáo phê bình, còn bởi vì tôi dáng người tròn vo. Nhưng tính tình lại lạc quan lắm, thế có mâu thuẫn không? Không mâu thuẫn. Bằng không làm thế nào có gan để nói mình vừa tròn vừa béo đâu.

Mới trước đây khi mọi người còn chưa được giáo dục giới tính đầy đủ, lý tính còn chưa áp chế được thiên tính nguyên thủy trong mỗi người cho nên các nam sinh lại đem thị giác động vật phát huy đến cực hạn. Trong lớp có một Tiểu cô nương bộ dáng xinh đẹp, bị bọn họ vây quanh xum xoe, người trước kẻ sau gửi thư tình, mà lúc đối mặt với Tiểu cô nương, bọn họ ngượng ngùng, người này xô người kia đẩy vào người Tiểu cô nương, chỉ sợ người ta chẳng sợ có một giây đồng hồ sống thoải mái .

Vịt con xấu xí vốn âm thầm yêu thích và ngưỡng mộ đãi ngộ của thiên nga, trong lòng trộm ảo tưởng ngày nào đó mình cũng có thể giống như vậy, nhưng mộng đẹp còn chưa tỉnh, nước miếng chảy cũng chưa kịp lau khô, đột nhiên người đã bị người ta thô bạo đẩy ngã, sách trên bàn cũng bị văng ra chung quanh. Bạn vừa tức vừa vội gạt nước mặt còn bọn họ thì một bên vỗ tay một bên cười to: Càng khóc càng xấu, Chung Vô Diệm Chung Vô Diệm! Ha ha ha….

“Ai ồn quá vậy? !” Trên bục giảng một tiếng quất roi vang lên, trong phòng học im lặng, nam sinh kia vẻ mặt nghiêm nghị đứng ở bục giảng, thanh âm to mà uy nghiêm, “Giờ ngủ trưa đã đến! Đều đi ngủ cho tôi!”

Đúng rồi, thời điểm đó tôi chân tay luống cuống ngoại trừ khóc cũng không biết làm sao nữa bây giờ. Bởi vì anh quát lớn một tiếng, các nam sinh đáng giận đều tản ra nhanh, thành thật nằm úp sấp trên bàn ngủ. Tôi lau nước mắt, bắt đầu nhặt sách vở văng lung tung của mình lên. Lúc trước tôi vẫn không có gì cảm tình với ban cán bộ sức khỏe, chính là một phút kia, tôi thật sự vô cùng cảm kích sự xuất hiện của anh.

Khi tôi nhặt sách bên này đặt trên bàn, chuẩn bị đi bên kia nhặt tiếp thì phát hiện anh đã muốn đem mấy quyển sách bên kia nhặt lên. Anh không nói chỉ lẳng lặng đem sách đưa cho tôi. 12h trưa, phòng học đã yên tĩnh, tôi đưa tay nhận lại quyển sách mà hai tay run run.

Từ lúc đó, trong lòng tôi cũng ảo tưởng một chút, giống như truyện cổ tích ngày xưa, có một hoàng tử bạch mã trong lòng thầm mến cô bé lọ lem, vẫn yên lặng bảo hộ nàng ngày ngày. Lúc ấy tuổi còn nhỏ, cũng không biết cổ tích sở dĩ tên là cổ tích bởi vì nó không phải là sự thật. Cũng không biết lòng tôi chua xót là vì tôi chật vật, vì tôi cảm động hay là vì tôi khẩn trương run rẩy, nhưng mà tất cả mọi biểu hiện của tôi, anh cũng chẳng chú ý chút nào.

Nhiều năm sau, vận mệnh lại cho tôi cơ hội một lần nữa tiếp cận anh. Bây giờ tôi có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đối mặt với chính mình. Cho dù biết rất nhiều nữ sinh thon thả xinh đẹp hơn tôi, tôi cũng có thể đủ hào phóng tiêu sái đến anh trước mặt cùng anh chuyện trò vui vẻ. Tôi muốn làm cho anh nhìn, tôi muốn cho anh biết, tôi không còn Quách Chân Tâm trước đây nữa.

Nhưng mà tôi không biết, thì ra muốn tiếp cận một người sẽ vất vả như vậy.

Mấy buổi tối nay tôi bỗng nhiên nằm mơ, mơ thấy một chút chuyện vụn vặt mới trước đây. Có một số việc nghĩ tưởng là muốn phai nhạt, đến khi bỗng nhiên chạm đến mới phát hiện thì ra vẫn còn nhớ rõ. Nhớ rõ ràng như vậy.

Liên tục mấy ngày nay trời đều đầy mây, mây rất dày, nhiệt độ không khí giảm xuống. Khi ngày sắp hết đêm sắp bắt đầu, trời cao trải rộng một màu đỏ rực, tầng tầng lớp lớp là mây, làm cho người ta có loại cảm giác thở không nổi.

Sau lần đó, liên tiếp vài ngày hôm sau Lí Minh Ngôn cũng không liên lạc với tôi nữa, tôi tiếp tục phàm ăn tục uống sống tiếp qua ngày. Mỗi ngày lần lượt trôi qua, có một hôm chị tôi kéo tôi đến tiệm cắt tóc gội đầu, tôi làm bộ hưng trí, chị tôi đột nhiên cười lên, nói, “Làm con gái lần đầu tiên thất tình, biểu hiện của em làm chị thấy cũng yên tâm một chút.” “Xì! Đều chưa có bắt đầu đã nói em thất tình!” “Sớm một chút tiến vào trạng thái thất tình cũng là được buông tay giải thoát sớm một chút. . . . . .” “Cũng chưa tới nắm tay mà buông tay cái gì!” Đang nói di động bỗng vang , lấy ra vừa thấy, Lí Minh Ngôn! Ha ha, tôi hân hoan nhảy nhót đứng lên nhận điện thoại mà giống như mới nhặt được một trăm triệu nhân dân tệ.

“Đang làm gì thế?” Giọng anh cười cười rơi vào bên tai tôi.

Tôi kìm lòng không được cười rộ lên, nói, “Ở tiệm cắt tóc gội đầu ạ. Người ở đây thiệt nhiều, em còn chờ sấy tóc.”

“Buổi chiều có dự định gì không?”

“Không!” Tôi trảm đinh triệt sắt, quyết đoán, lưu loát, nói năng khí phách, đồng thời ở trong lòng thở dài một hơi, rốt cục cũng có một cái hẹn rồi. ^_^

Anh hỏi, “Chơi mạt chược không?”

“. . . . . . Vâng, có thể ạ. Em còn chưa sấy tóc, chờ sấy tóc xong rồi sẽ liên hệ với anh.”

Kỳ thật tôi vẫn thấy rất phản cảm với những người chơi mạt trượt, hơn nữa khinh bỉ nhất là những thanh niên cùng chơi mạt trượt với những người lớn tuổi, ngồi trên bàn là giống như lão tăng nhập tịnh, thiên lôi đánh cũng bất động, thật là làm lãng phí thời gian. Nhưng mà được ước hẹn cùng anh, tất cả hỉ nộ yêu ghét của cá nhân tôi đều có thể xem nhẹ được hết. ^^

“Chị dùng đầu ngón chân cũng biết là Lí Minh Ngôn gọi tới, nhìn cái hình dáng tro tàn còn xót lại của em kìa.” Chị tôi đứng một bên dùng ánh mắt xem thường liếc tôi. Sh*t! Hôm nay tâm tình tôi tốt, lười cùng chị ấy tranh cãi.

Sau Tết cửa hiệu cắt tóc này làm ăn cũng thật náo nhiệt, ba mươi đồng tiền gội một cái đầu xong còn phải xếp hàng chờ sấy tóc. Lòng tôi nóng như lửa lại chẳng biết làm thế nào, đợi lát nữa gặp mặt với Lí Minh Ngôn nên càng phải tạo hình thật xinh đẹp. Xong việc thì đã qua nửa giờ, tôi cùng chị tôi cúi chào, ra khỏi cửa hiệu cắt tóc liền gọi điện thoại cho Lí Minh Ngôn.

“Alo, anh đang ở nơi nào vậy?” Tôi cười hì hì hỏi.

“Hiện tại có chút việc, đang vội.” Giọng anh trầm thấp truyền đến.

Lòng tôi nhất thời giống như nâng một tảng đá lớn đập vào nhưng vẫn lập tức cười nói, “Vậy sao?! Không sao đâu, anh cứ làm việc của anh đi.”

Điện thoại vừa gác, tôi cúi đầu thong thả đi về nhà. Gió mùa đông thổi trên mặt thật lạnh, tâm trạng của tôi cũng giống như gió đông, lạnh lùng.

Chị tôi về nhà thấy tôi vô hồn ngồi trên sofa xem TV, không hỏi gì thêm, kéo tôi nói, “Đi, chúng ta đi làm móng tay.” Vì để giải sầu trong lòng, cũng vì tìm chuyện cho mình làm, tôi xách túi nắm tay chị tôi đi ra ngoài.

Không nghĩ tới cửa hiệu Mĩ kế bên cũng làm ăn vô cùng thịnh vượng, chúng tôi đợi từ bốn giờ cho đến năm giờ rốt cục mới làm xong hai tay hai chân. Khi tôi làm hơn phân nửa thì chị tôi đã làm xong rồi, chị ấy đi ra ngoài nhận một cuộc điện thoại, lúc sau lại nói với tôi, “Võ Hi muốn tới tìm chị.” Tôi nói, “Vậy sao?! Vậy hai người đi chơi đi.” “Không có việc gì, chị chờ em cùng đi.” “Thôi, em mới không thèm đi làm bóng đèn!” Đang nói điện thoại trong túi tôi chợt vang , “Ai vậy, để chị nghe giúp cho?”

“. . . . . . Tôi không phải cô ấy, Quách Chân Tâm đang. . . . . .cửa hiệu Mĩ. . . . . . Đi. . . . . . Vâng. . . . . .Ok. . . . . .”

“Ai thế?” Tôi hỏi.

Chị tôi thần sắc phức tạp nhìn tôi, nói, “Lí Minh Ngôn.”

“Anh ấy xong rồi à?” Tôi vui mừng quá đỗi, liên tục hỏi, “Anh ấy xong rồi sao? Hai người nói như thế nào? Chị có nói chúng ta ở không? Anh ấy hiện tại ở đâu vậy?”

“Anh ấy nói lập tức lại đây tìm em.”

“Vâng vâng, tốt lắm, vừa lúc chị cũng có thể tự đi chơi.” Tôi cười tủm tỉm đáp.

Chị tôi ngồi vào ghế bên cạnh, trong ánh mắt mang theo chút lo lắng, chị ấy nhìn tôi nói, “Em gái à, chị cảm thấy Lí Minh Ngôn là người tốt, nhưng anh ấy không thích hợp với em. Hơn nữa nói chuyện tình yêu này phải nói hai bên cân bằng mới được, em quá yếu. Nói ra nữa thì vài ngày sau chúng ta phải đi. . . . . .”

“Ôi, chị nghĩ nhiều quá rồi! Chỉ là gặp gỡ bạn bè, cũng không có gì quan trọng đâu!” Tôi vội vàng cắt lời chị tôi. Nói như vậy thực không được tự nhiên, giống như tôi phải vội vàng theo đuổi anh ấy vậy. Cho dù tôi thật sự có ý niệm muốn hẹn hò với anh, cũng đừng nói rõ ràng đả kích người như vậy chứ. >”

“Được rồi, thuận theo tự nhiên.” Chị ấy cười nói.

Làm xong móng tay tôi đi ra đường dành riêng cho người đi bộ, đối diện đường bên kia có một chiếc Wrangler đang dừng. Lúc này mặt trời đã lặn, tôi cũng rất ngạc nhiên khi mình có thể nhìn thấy Lí Minh Ngôn ngồi ở trong xe thật xa đằng kia. Tôi nhanh nhảu chạy đến trước mặt anh, cười hì hì vươn tay nói, “Vừa mới làm móng tay xong, đẹp không?” Nói xong tôi hối hận ngay, sao lại có loại cảm giác con nít đang khoe đồ chơi mới thế này chứ, thiệt là xấu hổ! >”

Lí Minh Ngôn vô cùng phối hợp vừa cười vừa gật đầu. Sau khi lên xe, anh nhìn tôi, vẻ mặt cười cười hỏi, “Ăn cơm chiều chưa?” Trong một không gian khép kín gần gũi thế này, tôi cảm giác mặt mình đang dần dần đỏ lên, không khỏi cúi đầu nhìn ra chỗ khác, cười nói, “Chưa ạ. Nhưng cũng không đói.” Hên là trong xe không bật đèn, nếu không tôi thật là mất mặt chết mất! Anh nói, “Chúng ta đây ăn cơm trước đi.”

Hôm nay anh mặc chiếc áo khoác ba-đờ-xuy màu xám, áo sơ mi bên trong được thắt một chiếc carvat sọc ca-rô cẩn thận tỉ mỉ. Tay anh khéo léo lái xe, trên cổ tay mang một chiếc đồng hồ Omega, trong không gian tối thế này tỏa ra ánh sáng thật nhu hòa. Nếu nói lần trước gặp mặt anh cho tôi cảm giác anh là một anh chàng đẹp trai thì hôm nay anh là một người doanh nhân trầm ổn, ngay cả nụ cười cũng thương mại hóa như vậy. Nhìn thấy anh trong lòng tôi sinh ra loại cảm khái thật khó diễn tả, chỉ chớp mắt, tất cả mọi người đều trưởng thành hết rồi.

Xe của Võ Hi chạy qua xe chúng tôi, chị tôi ở trong xe phất tay chào chào chúng tôi.

“Biển số của Thượng Hải. Là bạn trai của chị em à?” Lí Minh Ngôn nhìn chiếc Audi A6 phía trước, hỏi.

Tôi gật đầu, anh mỉm cười, “Yêu người xứ lạ, cần phải có nhiều dũng khí.”