Bỏ đi, thì ra hắn đã từng nghĩ như vậy sao?
Tang Vãn Cách lập tức che bụng của mình, trưng ra khuôn mặt đề phòng. Tim của cô đập càng nhanh hơn. Tròng mắtsáng trong chăm chú dõi theo từng chuyển động của Trình Cảnh Khu, tựa như hắn là một kho thuốc nổ di động vậy, một khi hắn đến gần, cô sẽ bị tan xương nát thịt, không được toàn thây. "Anh đừng hòng tổn thương con tôi."
"Anh sao có thể làm con em bị thương tổn chứ?" Trình Cảnh Khu cười khẽ, "Con của em, tương lai cũng sẽ là con của anh. Anh chỉ muốn bảo đảm cái tên Hùng Thần Giai kia sẽ không tái xuất hiện là được rồi, còn đứa bé... Anh có thể nhịn." Chỉ cần không uy hϊếp đến hắn, mọi thứ cô thích hắn đều có thể tiếp nhận.
"Con của tôi chính là con của tôi. Đây là đứa con của tôi và Gấu, không có quan hệ gì với anh!" Tang Vãn Cách nhớ tới lời Dương Ngạo nói lúc trước là Gấu vẫn bình an vô sự. Đôi mắt long lanh hơi mê muội một chút, nhưng bất kể có gì đi nữa thì cũng không còn quan trọng nữa. Cô sẽ không để cho con của mình không thấy được cha ruột của nó, lại càng không muốn để Gấu và cô cả đời này cũng không thể ở chung một chỗ với nhau! "Tôi sẽ không gả cho anh, coi như —— coi như anh có muốn đem bí mật kia nói ra cũng không sao. Dù sao tôi cũng đã quyết định rồi, anh không uy hϊếp được tôi nữa đâu!" Cô dũng cảm nhìn thẳng vào cặp mắt không biến sắc của Trình Cảnh Khu, cảm thấy ánh mắt hắn tĩnh mịch lạnh như băng, và lại quỷ quyệt khó dò làm tim người ta băng giá.
Nghe cô nói, Trình Cảnh Khu lại đột nhiên cười lên. Hắn cười thật sự, mặc dù trầm thấp khàn khàn, nhưng vẫn có thể nghe được rõ ràng, cúi đầu, cười liên tục, thủy chung chưa từng ngừng cười. Hắn cười đến vô cùng kỳ quái, hắn cúi đầu, Tang Vãn Cách không thấy được mặt của hắn, nhưng cô lại có thể nhìn thấy đáy lòng âm u lạnh như băng tới cực điểm của hắn. "Cái gì? Uy hϊếp? Trong lòng Tiểu Cách thực sự nghĩ về anh như vậy sao?" Hắn từng bước từng bước tới gần, bàn tay có lực từ từ đặt lên mu bàn tay Tang Vãn Cách, không để ý sự giãy giụa của cô mà đẩy cô cùng té lên chiếc giường mềm mại. Gò má hai người gần sát với nhau, hô hấp giao hòa với nhau, chỉ cần hé môi ra nói chuyện, Tang Vãn Cách sẽ đυ.ng phải bờ môi của hắn ngay!
"Em gạt anh có người đàn ông khác, anh không tức giận, càng không có trách em. Anh thậm chí còn nguyện ý coi đứa bé này như con ruột của mình mà đối đãi, chỉ cần em rời khỏi người đàn ông kia, chỉ cần em ngoan ngoãn ở yên bên cạnh anh. Chúng ta sẽ có thể mãi mãi giống như trước kia. Nhưng tại sao tiểu Cách em lại muốn cự tuyệt anh chứ?"
Ngón tay của hắn bắt đầu di chuyển ở trên khuôn mặt Tang Vãn Cách, tròng mắtâm u đen nhánh lay động đến ngay cả hắn cũng không hiểu rõ ánh sáng bi ai từ trong đôi mắt mình phát ra. "Thân thể này của em cho tới bây giờ đều chưa từng thuộc về anh. Bảy năm trước không thuộc về anh, bảy năm sau cũng chưa từng thuộc về anh. Em đem thân thể hiến dâng cho người khác, tâm cũng hiến dâng cho người khác, vậy còn anh thì sao? Em chuẩn bị để lại cái gì cho anh? Bây giờ em có đứa bé, nhưng buồn cười nhất chính là đứa nhỏ này vẫn như cũ không phải của anh. Tiểu Cách, rốt cuộc em còn muốn anh phải làm gì nữa? Em có phải muốn thấy anh bởi vì em mà điên cuồng không thể tự kiềm chế hay không? Hay là em muốn xem trong lòng anh có phải một chút cảm giác cũng không có hay không, đúng chứ? Giữa chúng ta có gần ba mươi năm tình cảm, tại sao Hùng Thần Giai chỉ dùng không tới hai năm thời gian là có thể có được em, mà anh lại chỉ có thể nhìn em một ngày lại một ngày cách anh càng ngày càng xa hơn?"
"Cái này mà công bằng sao?"
Trình Cảnh Khu chợt cười khẽ lên, trong đôi mắt đen của hắn tựa hồ có chút hơi nước nháy động: "Có lúc anh thực sự rất muốn gϊếŧ chết em cho rồi. Gϊếŧ em rồi anh sẽ khỏi phải nhớ tới em hay quan tâm em ngày đêm nữa, và cũng sẽ không làm anh cảm thấy đau đến tận xương cốt như vậy. Mà cũng là làm cho anh sớm yên lòng một chút, không cần phải suy nghĩ xem có phải em ngủ không ngon, hay có bị ai khi dễ, hay em có ăn món không dinh dưỡng gì không, ở một mình em có sợ hay không. Anh sẽ có thể an tâm đi về phía trước, không nhìn về hai bên nữa. Tiểu Cách, đời anh coi như là đã bị hủy ở trên tay em rồi. Ban đầu là anh sai lầm để cho em từng ngày từng ngày càng không muốn gặp anh, nhưng bây giờ anh thực sự muốn sửa sai. Em không muốn cũng không thể được. Nếu không thể đẩy em ra khỏi đáy lòng mình, vậy thì anh dù có chết cũng sẽ giữ chặt em trong tay anh. Ai cũng đừng nghĩ giành em với anh."
Thấy Tang Vãn Cách sợ ngây người, hắn đột nhiên cười càng sâu hơn —— nụ cười kia vừa thâm sâu lại vừa lạnh, nhưng bị đóng băng cũng chỉ có một người là hắn. Lời thề thời niên thiếu sớm đã theo gió bay đi phai nhòa rồi. Hắn vốn cho là mình thật sự có thể không quan tâm đến, nhưng sau khi để Tang Vãn Cách đi hắn mới phát giác ra hắn thật sự để tâm. Đáng tiếc cô đã đi quá xa, mặc cho hắn đuổi theo thế nào cũng đều là phí công vô ích. Phương pháp duy nhất, chính là bắt lấy những thứ cô coi trọng dọc đường, chặt chẽ nắm lấy, để kéo dài bước chân của cô. Sau đó giống như là tơ nhện giăng ra cuốn lấy cô, không bao giờ để cho cô có cơ hội rời khỏi nữa.
Tang Vãn Cách thở hổn hển nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi giương lên, giống như là sắp chết đến nơi vậy, nhưng từ đầu chí cuối ánh mắt của cô cũng không thư giãn một chút nào.
Cho đến khi Trình Cảnh Khu buông lỏng rồi ôm cô ngồi dậy, cô mới hít thật sâu thở ra một hơi: "Anh thật sự nghe không hiểu tôi đang nói cái gì sao? Chuyện lúc trước cũng đã là quá khứ qua đi rất lâu rất lâu rồi. Nó lâu đến nỗi tôi cũng không có ý định nhớ lại nữa. Dù sao đối với tôi mà nói... Đã không có cái gì quan trọng hơn việc bây giờ tôi yêu Hùng Thần Giai. Cũng như việc tôi rất cao hứng có thể sinh hạ một đứa bé thuộc về tôi và anh ấy. Anh ấy là lưu manh thô lỗ cũng tốt, hay là người vô dụng vô năng cũng được. Ở đáy lòng tôi, anh ấy chính là người tốt nhất thích hợp nhất với tôi, còn anh thì đã là quá khứ của tôi rồi. Bây giờ anh hối hận, anh nghĩ muốn bù đắp, anh nghĩ muốn cứu vãn, vậy tại sao anh không hỏi xem tôi có nguyện ý tiếp nhận hay không? Trình Cảnh Khu, tôi đã từng rất yêu mến anh và rất thích anh, muốn thích anh từ lúc còn trẻ cho đến khi già đi. Nhưng mà bây giờ không còn như vậy nữa. Tôi thích anh, nhưng mà người tôi yêu lại là một người khác. Tôi thật lòng muốn cùng Hùng Thần Giai ở chung một chỗ, thật sự anh không thể bỏ qua cho chúng tôi sao?"
Trình Cảnh Khu nhìn đôi mắt xinh đẹp chảy nước mắt, trái tim giống như là bị cái gì ghim vào vậy. Đáy lòng tan nát thật đau, đau đến ngay cả hô hấp hắn thậm chí cũng đã quên.
Đầu ngón tay ấm áp chạm đến khuôn mặt Tang Vãn Cách. Hắn lau nước mắt cho cô —— giống như khi còn bé mỗi lần cô té lăn trên đất cô đều sẽ khóc nhè, sau đó hắn sẽ đi tới dịu dàng tỉ mỉ an ủi cô vậy. "Anh bỏ qua cho em, còn anh? Ai sẽ bỏ qua cho anh đây? Chúng ta sẽ ở cùng nhau. Không cần biết em yêu ai, cuối cùng người có thể cùng em đứng chung một chỗ nhất định chỉ có anh."
"Rốt cuộc anh muốn làm gì, anh điên thật rồi sao?!" Tang Vãn Cách cũng không chịu được nữa rồi, "Dùng đại não của anh mà suy nghĩ thật kỹ xem, anh cố chấp như vậy rốt cuộc để có thể có được cái gì?!"
"Anh chỉ muốn có được em." Trình Cảnh Khu bỗng dưng cầm bàn tay mảnh khảnh của cô, ngăn lại tâm tình hơi có vẻ kích động của Tang Vãn Cách. Đôi mắt đen lành lạnh nhìn về phía bụng của cô, "Tỉnh táo một chút, đừng dọa đến đứa bé."
"Đây không phải là con của anh!" Tang Vãn Cách cúi đầu gầm thét. "Ba nó không phải là anh!"
"Coi như không phải của anh, thì sau này cũng sẽ biến thành của anh thôi. Bao gồm cả em." Trình Cảnh Khu dường như hoàn toàn không thể bị lay chuyển được. Hắn vẫn là bình tâm tĩnh khí, nắm tay của cô không thả ra. " Hùng Thần Giai sẽ vĩnh viễn chỉ là quá khứ của em. Mà tương lai của em nhất định sẽ là của anh. Anh chấp nhận lưu lại một chút hoài niệm của em về hắn. Dù sao có đứa bé này, em cũng sẽ không bỏ trốn hoặc là tìm đến cái chết... hay là làm cái việc ngốc nghếch gì đó, đúng không? Anh sẽ rất yêu rất yêu đứa bé này, so với yêu đám con mình sau này sẽ càng nhiều hơn. Khi đó, anh thật sự muốn xem tiểu Cách em có dũng khí mở miệng nói cho nó biết ba của nó thật ra không phải anh mà là một kẻ bị kết án tử hình vì tội cường bức hay không." Môi mỏng toét ra một nụ cười như có như không, "A, lúc đó nhất định sẽ rất thú vị, đúng không?"
Cánh môi Tang Vãn Cách bắt đầu run rẩy kịch liệt. Cô tựa như không dám tin nhìn chằm chằm Trình Cảnh Khu, quả thật không dám tin tưởng những gì mình mới nghe được.
Đang lúc cô mở miệng muốn nói chuyện, một tiếng rống giận đột nhiên truyền vào: "Hai người đang nói cái gì hả?!"