Nhưng mà... Càng ăn được nhiều, Tang Vãn Cách lại càng thấy đầu mình có chút say sẩm. Cô cho là do mình mệt mỏi, nhưng đến khi cô bắt đầu thấy có nhiều Trình Cảnh Khu trước mặt, thì rốt cuộc cô cũng đã cảm thấy có gì không thích hợp rồi. Cho dù là mệt mỏi thì cũng không thể biến thành nông nỗi này chứ, bây giờ ngay cả chiếc đũa cô cũng cầm không vững nữa.
Bàn tay nhỏ bé nhẹ run lên mấy cái, rốt cuộc đôi đũa cũng tuột khỏi tay.
Nhìn Tang Vãn Cách gục xuống bàn, lúc này Trình Cảnh Khu mới từ từ đem tầm mắt dời đến trên mặt cô, mà thức ăn trước mặt hắn, một chút hắn cũng không đυ.ng vào.
***
Lúc tỉnh lại Tang Vãn Cách mới phát hiện mình đang nằm ở trên giường nhà mình. Cô xoa đầu ngồi dậy, nhìn chung quanh, xác định đây là nhà mình, nhưng cô lại có một cảm giác kỳ quái từ trong lòng nhen nhúm lên. Nhưng kỳ quái ở đâu thì cô lại không nói ra được, tóm lại chính là rất kì quái thôi.
Tròng mắtlong lanh vô lực nhìn lướt qua chung quanh, phát hiện cái mình mặc trên người chính là áo ngủ, không khỏi chớp mắt mấy cái. Thấy trên mép giường có để một bộ váy dài, cô liền đưa tay cầm lên rồi tròng lên người, trong lúc mặc quần áo cô vô tình liếc lên đồng hồ treo tường, lúc này cô mới phát hiện là đã bảy giờ tối rồi!
Cô và Trình Cảnh Khu đi ăn cơm vừa lúc cũng là bảy giờ tối... Nhưng bây giờ tại sao lại là bảy giờ tối nữa đây?!
Trong lúc Tang Vãn Cách đang sửng sốt, cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra, mẹ Tang bưng khay đi vào, nhìn cái váy trên người cô chỉ mới mặc được một nửa đã ngây ngốc đứng bất động, bà liền cười ra tiếng: "Con bé ngốc, con đang làm gì đấy? Làm gì mà đến quần áo cũng không mặc xong hả? Nhanh ngồi xuống ăn một chút gì đi, cả ngày nay con cũng chưa ăn gì rồi. Làm ảnh hưởng đến sức khỏe thì sao đây?" Bà càu nhàu, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt kinh ngạc của con gái.
"Mẹ?" Tang Vãn Cách kêu một tiếng mẹ, nhưng đôi mắt to thì lại không dám tin nhìn về phía kim đồng hồ đang tí tách quay: "Không phải con cùng Trình Cảnh Khu đi ra ngoài ăn cơm sao? Tại sao bây giờ lại ở nhà vậy?"
"Con bé ngốc này, cái gì cũng quên hết rồi." Mẹ Tang bất đắc dĩ thở dài, đi tới giúp cô mặc xong cái váy, sau khi đã kéo khóa kéo lên bà liền bưng sữa tươi đưa đến khóe miệng Tang Vãn Cách, "Uống nhanh, mẹ sẽ từ từ nói cho con biết."
Sao mà... Cô lại cảm giác sự nhiệt tình này có chỗ nào không đúng vậy nhỉ?
Tang Vãn Cách cảm thấy lạ, mà lại không thể nói ra rốt cuộc là có chỗ nào không đúng. Nhưng mà, khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng quan tâm của mẹ thì cô vẫn là ngoan ngoãn nâng ly sữa tươi lên. Sữa tươi nóng hổi đi vào dạ dày, lúc này cô mới cảm thấy thư thái một chút, rồi sau đó liền không chờ đợi mà nhìn về phía mẹ: "Mẹ, đến cuối cùng là có chuyện gì đã xảy ra vậy? Con trở về nhà như thế nào? Tại sao một chút ấn tượng con cũng không có?"
Mẹ Tang yêu thương sờ sờ cái đầu nhỏ của cô: "Con bé ngốc, ngày hôm qua không phải con cùng Cảnh Khu đi ra ngoài ăn cơm sao? Có lẽ là lúc chín giờ mấy, Cảnh Khu gọi điện cho ba con nói là thân thể con không thoải mái nên đưa con vào bệnh viện. Ta với ba con muốn đến bệnh viện xem con nhưng nó không cho. Nó nói có nó chăm sóc con là đủ rồi. Sau đó thì, ta với ba con lại thương lượng với nhau một chút. Hai đứa mấy ngày nay làm gì chúng ta đều nhìn thấy ở trong mắt, nên cũng muốn để cho hai người trẻ tuổi các con có khoảng trời riêng từ từ khai thông với nhau. Những lời Cảnh Khu nói ở trong điện thoại cũng làm cho chúng ta yên tâm hơn rồi, vì vậy chúng ta cũng không có đến bệnh viện. Sáng sớm hôm nay nó mới đem con từ trong bệnh viện đón ra đưa về nhà. Cái con bé này, đối với thân thể của mình một chút cũng không rõ. Thật khờ khạo, may mà người con gả chính là Cảnh Khu, cũng chỉ có nó có năng lực chăm sóc con. Cái này mà đổi thành những người khác, còn không nổi điên lên sao?"
Nghe mẹ nói xong cô vẫn không hiểu gì cả, nhưng Tang Vãn Cách lại có một loại dự cảm xấu: "Ý của mẹ là nói con đã đến bệnh viện? Nhưng sao con lại không biết gì cả?!"
"Làm sao mà con không biết được hả, bởi vì con té xỉu chứ sao."
Càng nói cô càng hồ đồ..."Nhưng mà, nhưng mà tại sao cho tới bây giờ con mới tỉnh lại?"
"Cái này mẹ làm sao biết được?!" Mẹ Tang bị con gái hỏi một hồi cũng thấy buồn cười, "Con muốn biết cái gì thì đi hỏi Cảnh Khu đi. Nó đang ở lầu dưới nói chuyện với ba con về con đấy!"
"Nói về con? Con thì có chuyện gì hay mà nói?" Tang Vãn Cách thế nào cũng nghe không hiểu mẹ đang nói cái gì, "Mẹ ~~ mẹ nói rõ ràng một chút đi! Đến tột cùng là có chuyện gì đã xảy ra với con vậy."
Mặt mẹ Tang tràn đầy yêu thương nhìn cô, đem ly sữa Tang Vãn Cách đã uống sạch để qua một bên, sau đó cầm lấy một miếng bánh sandwich: "Salad sandwich đây, Cách Cách, ha ha con nhìn xem, có thấy muốn ói không?"
Tang Vãn Cách đáp một tiếng, đem miếng sandwich trên tay mẹ nhận lấy, vừa định cắn một cái, đột nhiên ngây ngẩn cả người: "Mẹ... mẹ mẹ, mẹ mới vừa nói cái gì?"
"Ta biết ngay con luôn mơ mơ hồ hồ nên khẳng định là không biết gì rồi. Vậy mà ba con còn cãi với mẹ, nói cái gì mà Cách Cách là đứa thông minh nhất nữa. Ông ấy còn nói nhất định con đã sớm biết nhưng không chịu nói cho hai ông bà già này biết. Ổng còn tuyên bố muốn cho con một trận nữa. Nhưng mà xem ra, lần này coi như là ông ấy nhìn lầm rồi." Mẹ Tang sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tầm mắt dịu dàng rơi vào trên bụng Tang Vãn Cách, "Mẹ đã sắp làm bà ngoại, cái con bé ngốc này, mới hôm qua còn là một đứa bé bi bô tập nói, mà ngày hôm nay đã sắp sinh con rồi, thời gian qua thực mau!"
Miếng sandwich từ trên tay Tang Vãn Cách rớt xuống, đôi mắt to chặt chẽ nhìn chằm chằm mẹ.
Mẹ Tang thấy cô trợn to mắt mà thấy buồn cười, không nhịn được đưa tay ấn ấn cái mũi cao của cô: "Nhìn hành động của con cứ như một đứa nhỏ vậy, đã sắp làm mẹ người ta rồi, sao mà còn lanh chanh láu táu như vậy nữa chứ? Đúng là chỉ có Cảnh Khu mới chịu được con thôi. Nếu không phải nhờ Cảnh Khu đưa con tới bệnh viện kiểm tra, con còn muốn giấu tới khi nào hả?" Trên miệng tuy là giáo huấn con gái như vậy, nhưng từ đáy lòng mẹ Tang lại xúc động thật lâu. Con gái ngoan sắp đi lấy chồng rồi. Đứa con gái thích đeo dính lấy bà nhất, thích được bà ngồi ở đầu giường kể chuyện xưa cho nghe nhất giờ đã thật sự trưởng thành rồi, nên lập gia đình rồi! Đoạn kí ức u tối không tốt đẹp kia đã không mang đến khổ sở cho tương lai con bé, bà thật sự là cám ơn trời đất.
"... Trình Cảnh Khu biết chuyện con mang thai rồi hả?" Điều Tang Vãn Cách chú ý tới là một câu cuối cùng này.
"Đúng vậy." Mẹ Tang coi như chuyện đương nhiên mà gật đầu, "Nếu không mẹ với ba con làm sao mà biết được? Vì thế ba con còn phạt nó quỳ từ sáng sớm hôm nay đến bây giờ đó!"
"Nhưng mà đứa bé không ——"
"Tiểu Cách." Cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, xuất hiện tại cửa phòng chính là Trình Cảnh Khu - người vừa thành công cắt đứt lời vừa ra đến khóe miệng của cô.
Thấy con rể tương lai tới, mẹ Tang cười hì hì đứng dậy rời đi, đem không gian để lại cho đôi vợ chồng mới.
Tang Vãn Cách nắm lấy một góc chăn khẩn trương nhìn Trình Cảnh Khu, cặp mắt to nháy vài lần, không dám mở miệng nói chuyện. Trình Cảnh Khu thấy bộ dáng cô như lâm đại họa, môi mỏng nâng lên một nụ cười khổ: "Tiểu Cách, em thật sự coi anh như lũ lụt thú dữ sao?" Ở đáy lòng cô, hắn hẳn là một người làm người ta không chịu nổi như vậy sao. Nếu như thời gian có thể đảo ngược, hắn quyết định sẽ không giống như ban đầu tùy ý tung hoành lưu luyến trong ong bướm bụi hoa gì nữa. Hắn càng sẽ không nói với cô cái câu không ai có thể vĩnh viễn chỉ thích một người kia. Đáng tiếc hiện tại hối hận cũng đã muộn rồi, điều hắn có thể làm chỉ là dùng hết sức giữ chặt cô ở trong tay, thề không buông ra.
Coi như cô không muốn, cô giãy giụa, cô muốn thoát đi, cũng không làm hắn bận tâm. Không chiếm được lòng của cô, thì giữ lấy người của cô cũng không tồi. "Anh cũng không có nói muốn em bỏ đứa bé này, sao em lại sợ anh đến như vậy chứ?" Hắn cúi đầu hỏi, nghe giống như là đang hỏi Tang Vãn Cách, nhưng giọng nói lại giống như đang tự hỏi chính mình. Đúng vậy, hắn đã rất độ lượng rồi, tại sao cô lại còn sợ hắn, bài xích hắn như vậy chứ? Trên thế giới này rõ ràng sẽ không có ai có thể yêu cô hơn hắn, không phải sao?