Cũng chỉ mới có mấy ngày không gặp ba mà thôi, nhưng giờ Tang Vãn Cách lại phát hiện hai bên thái dương của ông đã hằn thêm vài nếp nhăn. Người ba mà luôn dễ dàng ôm cô xoay quanh, người ba mà luôn làm ra vẻ mặt kiêu ngạo dắt bàn tay nhỏ bé của cô đưa cô đi học. Và ông còn là người ba mà bất cứ lúc nào cũng nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng thì mềm như đậu hũ của cô giờ đây... Ông đã già thật rồi.
Tang Vãn Cách ngồi ở phòng khách, nhìn hình ảnh ba cùng Trình Cảnh Khu vừa đánh cờ vừa trò chuyện với nhau thật vui vẻ, còn cô chỉ yên lặng không nói gì.
Trình Cảnh Khu là người thanh niên mà ba Tang thưởng thức nhất, vì thế ông cũng vẫn luôn cho rằng chỉ có Trình Cảnh Khu mới có thể mang đến hạnh phúc cho con gái mình. Vì thế cho nên từ rất rất lâu trước kia ông đã bắt đầu đem Trình Cảnh Khu coi là ứng cử viên chuẩn cho vị trí con rể của mình. Ông luôn xem hắn như người trong nhà không hề xa cách hay ngại ngùng gì. Mà ba Tang cũng là một trong số ít những trưởng bối mà Trình Cảnh Khu kính trọng nhất. Trong lòng hắn, địa vị của ba Tang so với ba mình thậm chí còn cao hơn một chút.
Liếc mắt nhìn con gái buồn bực không vui, ba Tang đặt con cờ xuống, nhỏ giọng nói: "Cách Cách làm sao vậy, nhóc con, có phải con khi dễ con bé hay không?" Ưmh, khả năng này cũng không lớn, thằng nhóc này chỉ sợ là chưa đem con gái ông nâng ở trên tay đã sợ mất, ngậm trong miệng còn sợ tan nữa mà. Chỉ có chuyện con gái ông khi dễ hắn mới đúng chứ.
Trình Cảnh Khu cười khổ, cũng đặt một con cờ xuống theo, học theo bộ dáng ba Tang nhỏ giọng nói: "Ba, ngài đây là chuẩn bị khen con hay đang chuẩn bị mắng con đây?" Còn chưa kết hôn liền ăn hϊếp con gái bảo bối của ông, nếu cái này mà là thật, ông sẽ đem con gái giao cho hắn sao.
"Cách Cách mặc dù tính tình tốt, nhưng sinh ra ở trong gia đình như vậy, khó tránh có chút tính tiểu thư một chút, còn phải nhờ con bỏ qua nhiều cho nó mới đúng." Ba Tang lắc đầu một cái, nhặt lên một con cờ rồi trầm ngâm một chút, "Những năm gần đây, tình hình của hai đứa như thế nào ta và lão Trình đều nhìn thấy hết. Mặc dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Cách Cách một mực xa lánh con cũng là sự thật, đúng không?"
"Cái gì cũng chạy không khỏi hai mắt của ba mà." Trình Cảnh Khu thoải mái thừa nhận, tròng mắtthâm thúy như sao lẳng lặng ngưng mắt nhìn bàn cờ, suy đoán bước kế tiếp đến tột cùng nên đi như thế nào."Nếu như không phải là do con nắm chặt cô ấy, nói không chừng tiểu Cách đã sớm bỏ con mà đi thật xa rồi. Nhưng bất kể có chuyện gì xảy ra, con đều muốn giữ lại cô ấy. Thủ đoạn của con có lẽ sẽ hơi khích một chút, nhưng mà con vĩnh viễn cũng sẽ không làm thương tổn đến cô ấy. Ba quả là có con mắt Hỏa Nhãn Kim Tinh (mắt Tôn Ngộ Không, ánh mắt sáng suốt tinh tường) làm cho con bội phục, cái gì cũng chạy không khỏi ánh mắt của ba."
Ba Tang liếc xéo hắn một cái: "Thằng nhóc con bớt rót thuốc mê vào tai ta đi. Ta còn không hiểu biết con sao? Con có thể đem hai bà mẹ lừa gạt che mắt, nhưng cũng không có nghĩa ta và lão Trình cũng bị con che mắt, chẳng hay chẳng biết gì! Cái tên nhóc này, ngươi luôn tỏ vẻ là người dễ nói chuyện lại dịu dàng hòa hảo nhưng đó chỉ là lừa gạt. Người nào cũng đừng nghĩ đến lấy được bất cứ lợi lộc gì từ trên thân mình ngươi! Sợ rằng Cách Cách chính là đã nhìn thấu diện mạo thật của ngươi nên mới tìm cách xa lánh ngươi thôi?" Lông mày đen dày chau lại, ba Tang trước khi hỏi đã tính trước hết rồi. Chuyện bọn tiểu bối này cứ giày vò tình cảm của nhau mặc dù ông mặc kệ, nhưng không có nghĩa là cái gì ông cũng không biết.
Trình Cảnh Khu sửng sốt, ngay sau đó hắn lại thấy buồn cười: "Ba... thật sự là ba không có cài ai nằm vùng ở bên người chúng con sao?"
"Chuyện hạ lưu như vậy ta làm sao mà làm được!" Ông cảm thấy nhân cách của mình bị sỉ nhục, ba Tang lập tức phủi sạch, "Phải làm cũng là lão Trình, cái lão tiểu tử đó làm, hắn là hèn hạ nhất rồi!"
Tròng mắt đen thoáng qua một chút ý cười, Trình Cảnh Khu bỏ xuống một con cờ: "Chiếu tướng."
...
Một hồi lâu sau, ba Tang gầm thét: "Thằng nhóc chết toi, cũng không biết nhường lão già này một chút sao?! Lão già này mới xuất viện ra ngoài ngươi có biết hay không?!" Thằng nhóc con này nó không hiểu được kính già yêu trẻ... Sao hắn có thể đem con gái bảo bối của mình giao cho một tên như vậy chứ a?!
"Tôi thấy ông tràn đầy khí lực, một chút chuyện nhỏ cũng không bỏ qua!" Mẹ Tang không biết tự lúc nào thì đã từ phòng bếp đi ra, trên tay bưng một mâm món ăn, cười trêu chọc, "Ông bao nhiêu tuổi rồi, thua một ván cờ liền ăn vạ. Tôi còn cảm thấy xấu hổ thay ông đây này. Khí lực ông còn lớn mạnh như vậy, thì ra mấy ngày trước ông đi bệnh viện là giả bệnh thôi chứ gì?"
Bị vợ nói như vậy nên nghẹn lời, ba Tang nhất thời hậm hực hừ một tiếng, bắt đầu sử dụng ánh mắt mổ xẻ Trình Cảnh Khu.
Thật vất vả mới ăn xong bữa trưa, Tang Vãn Cách ở lại trong nhà, còn Trình Cảnh Khu thì lái xe về công ty. Hai vợ chồng già Tang gia cũng đều có thói quen ngủ trưa, phòng khách to như thế bây giờ cũng chỉ còn lại có một mình Tang Vãn Cách.
Cô đứng ngồi không yên ở trên ghế sofa, một khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại như bánh bao. Chỉ có trời mới biết hiện tại cô có bao nhiêu kích động muốn chạy vọt tới trước mặt ba đem tất cả sự thật nói hết ra, nhưng cô còn có bao nhiêu trở ngại lớn trước mặt. Chẳng lẽ cô thật muốn trơ mắt nhìn Gấu bị luật pháp chế tài mà lại không thể cứu hắn, thậm chí cô còn muốn mặc vào chiếc áo cưới gả cho một người đàn ông khác sao?! Điều này sao có thể! Dù chỉ thử một chút cô cũng chưa thử, cô làm sao lại có thể khẳng định mình không cứu được Gấu chứ?
Lòng động thì thân thể cũng động, nên khi Tang Vãn Cách khôi phục ý thức, hai chân đã đứng ở trước cửa phòng ngủ của ba mẹ. Cô vươn tay chuẩn bị gõ cửa nhưng lại có chút do dự, những lời Trình Cảnh Khu đã nói trước đó giờ hiện lên ở trong đầu cô rõ mồn một.
Còn có một chuyện nữa, có thể ngay cả bác trai cũng không biết nữa ấy chứ.
"A, quên nói cho tiểu Cách biết nữa, Bác Tang trai mấy ngày nay thân thể cực kì không tốt, mới mấy ngày trước cũng bởi vì bệnh đau hông cũ mà phải nhập viện đến một tuần lễ. Bác sĩ nói ông ấy không thể chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn bởi vì ông ấy bị cao huyết áp, rất dễ dàng tạo thành chảy máu não. Tiểu Cách về nhà phải chú ý một chút, ngàn vạn lần đừng khiến bác trai phải chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì không nên, dù sao ba... cũng chỉ có một."
Nếu như bây giờ cô lên tiếng, Trình Cảnh Khu tất nhiên sẽ đem cái bí mật đó nói ra, vậy thì người ba luôn yêu thương cô... sẽ vẫn tiếp tục yêu cô chứ?
Không, không thể nói!
Nhưng còn Gấu thì phải làm thế nào đây?!
Ba cùng Gấu, tại sao cô không thể đồng thời có cả hai? Tại sao nhất định phải bắt cô lựa chọn? Tại sao cô lại vô dụng như vậy, mềm yếu như vậy. Cô chỉ có thể bị Trình Cảnh Khu nắm giữ ở trong bàn tay, giống như một con chim bị lột sạch lông vũ, chỉ có thể nằm ở trong l*иg tre gào thét, muốn nói cũng không thể nói một câu. Trình Cảnh Khu thậm chí còn tự tin đến mức đưa cô trở về Tang Gia, ngay cả người để lại giám sát cô hắn cũng không thèm để lại!
Hắn có thể chắc chắn cô sẽ trốn không thoát như vậy sao?
Tang Vãn Cách cắn chặt đôi môi, cánh môi tái nhợt dường như đang rỉ ra tia máu đỏ tươi. Thật khó chịu... Thật sự rất khó chịu... Cô thật nhớ đầu gấu.
Thân thể mảnh khảnh từ từ dựa vào vách tường rồi trượt xuống trên đất. Cô lấy đôi tay che mặt mình lại, rồi âm thầm khóc trong câm lặng. Nước mắt giống như một chuỗi ngọc bị đứt từ khóe mắt cô tràn ra. Một viên rồi lại một viên, nhanh chóng tạo thành một vũng nước nhỏ trên nền sàn gỗ thô cứng.
Qua một lúc lâu sau, Tang Vãn Cách mới miễn cưỡng đứng lên, tuyệt vọng nhìn cửa phòng ngủ một cái, xoay người rời đi, về lại gian phòng của mình.
Cô ngồi ở trên giường, hai mắt mờ mịt nhìn về phía trước, vẻ mặt mê ly. Trong đầu cô là một màn đấu tranh, bốn phía đều là sương mù trắng xóa, cô đi ra không được, người khác cũng không vào được. Người ba yêu thương cô gần ba mươi năm, qua nhiều năm như vậy nhưng ông vẫn một mực cưng chiều cô, thương cô, coi cô như hòn ngọc quý trên tay, chưa bao giờ cho phép người ta nói nặng với cô một câu nào. Người ba như vậy... Nếu như ông không còn yêu thương cô nữa...
Không, cô không cho phép chuyện như vậy xảy ra. Tuyệt đối không cho phép!
Nhưng lại có một thanh âm khác từ đáy lòng lên tiếng hỏi cô: "Còn Gấu thì sao? Gấu phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ cô không thương anh ta sao?"
Cô dĩ nhiên yêu! Cô yêu hắn —— thậm chí còn yêu hơn cả bản thân mình!
Vậy anh ấy cùng ba, nếu như nhất định phải lựa chọn một người và mất đi một người, cô sẽ phải làm thế nào đây?
Làm thế nào...
Đúng vậy, cô phải làm sao?