Bàn tay lướt qua da thịt trắng như tuyết đang vương đầy những giọt mồ hôi, chiếm lấy hai bầu vυ' mềm mại, động tác ra vào của Hùng Thần Giai càng lúc càng nhanh, tròng mắtđen thẳm giống như mắt dã thú nguy hiểm đang nhìn chằm chằm con mồi, hắn hung ác ngậm lấy cùng khát vọng, mỗi một cái đều đâm thật sâu vào miệng tử ©υиɠ nhỏ nhắn non mịn rồi mới toàn bộ rút lui ra khỏi, sau đó lại dốc toàn lực cắm vào, chỗ kín nơi hai người đang giao cấu chất lỏng chảy ra giàn giụa.
"Hắc ──" không cẩn thận bị chạm đến vách một chỗ thịt non cứng rắn nhạy cảm khác thường, Tang Vãn Cách nức nở một tiếng, eo non mềm không nhịn được nâng lên trên, cả mười đầu ngón chân cũng co rúc, tấm lưng xinh đẹp kéo căng thẳng tắp, hai chân trắng mịn bị bắp đùi tráng kiện của hắn ngăn chận không cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể khó nhịn nằm yên trên ra giường bằng tơ lụa, hoa huy*t ẩm ướt chảy ngoài ra vô tận chất mật, một lần lại một lần, thấm ướt sáng bóng tráng kiện của Hùng Thần Giai."Nơi đó không được, nơi đó không được ──"
"Tại sao không được?" Hùng Thần Giai xấu xa cười, cái mông bền chắc lại hung ác thúc vào một cái nữa, sau đó cũng không rút ra mà khẽ xoay tròn, từ các loại góc độ đâm chọt chỗ thịt non mà so sánh với những địa phương khác còn cứng rắn hơn nhiều, hắn cảm thấy qυყ đầυ nhạy cảm của mình tỉ mỉ cọ vào làm cho kɧoáı ©ảʍ, tròng mắt đen cũng bắt đầu nheo lại, sức lực dưới hạ thân đâm vào càng thêm mãnh liệt, hắn ở trong cơ thể mềm mại như tơ lụa của cô nhẫn tâm mạnh mẽ đâm tới làm cho Tang Vãn Cách cảm thấy kɧoáı ©ảʍ kịch liệt đang bao phủ, gần như ngập đầu.
Huyệt đạo bị hắn đυ.ng vào bủn rủn tê dại, xen lẫn kɧoáı ©ảʍ khổng lồ là một chút đau nhói ── mỗi lần Hùng Thần Giai tiến vào sức lực thật sự là quá mức mãnh liệt, thậm chí ngay cả bộ lông đen tuyền ở chỗ kín của hắn cũng chen vào chút ít, nhét đầy dũng đạo nhỏ hẹp của cô, bộ lông thô cứng cọ xát mạnh lên cánh hoa mềm mại, Tang Vãn Cách vừa đau vừa vui sướиɠ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, hoa huy*t ẩm ướt bị hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng thêm nhạy cảm, thân thể không tự chủ được trào ra mật hoa như nước thủy triều, đôi chân nhỏ nhắn ở trên giường lung tung đá đạp, cái miệng nhỏ của cô phát ra tiếng nức nở không ngừng tựa như mèo con, một tiếng lại một tiếng làm say lòng người.
Bàn tay hắn trượt khỏi kiều nhũ trắng như tuyết, mềm mại đi xuống cái eo gầy nhỏ, một tay chống ngang lưng Tang Vãn Cách, thoáng dùng sức một chút liền đem cái mông nhỏ của cô nâng lên, sau đó hắn dùng phần hông áp về phía trước để cho hắn có thể thêm xâm nhập sâu hơn nữa trong cơ thể cô.
Tư thế như vậy mặc dù có chút phiền toái, nhưng lại cực kỳ hữu dụng, chỉ cần dùng chút sức ép xuống là có thể đi vào cơ thể cô, tròng mắt đen nhìn lướt qua giường lớn, một cái tay khác lôi cái gối đầu tròn dầy lót dưới eo cô, sau đó hắn lại lấy tay tách hai cái chân trắng mịn mở rộng ra thêm, để cho nơi đào nguyên giữa hai chân Tang Vãn Cách hoàn toàn hiện ra ở trước mặt hắn.
Như vậy hắn có thể tiết kiệm một cái tay để xoa lấy kiều nhũ mềm mại, mà lực đút vào phía dưới cũng nhỏ hơn rất nhiều, ít hao tốn hơi sức mà lại có thể cắm xuống, hắn phát hiện qυყ đầυ nóng bỏng của mình đang chống đỡ bộ vị nào đó trong thân thể cô, sau đó lấy tốc độ cực kỳ chậm rãi đút vào, nhưng mỗi một cái so với trước vào sâu hơn, từng phát từng phát chọc rộng miệng tử ©υиɠ mềm mại, muốn đưa phân thân đi vào.
Tang Vãn Cách cảm giác thân thể mình muốn hư rồi!
Cô bị động tác của Hùng Thần Giai làm cho thân thể trở nên mềm mại bủn rủn, nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy sợ, chỉ sợ hắn lại lặng lẽ không nói tiếng nào đi vào bên trong, cánh tay trắng mịn quấn lên cổ Hùng Thần Giai, bởi vì động tác hắn quá chậm rãi nên cô bị dày vò đến ngay cả nói cũng nói không hoàn chỉnh, chỉ có thể yếu đuối vô lực lắc nhẹ đầu tỏ rõ sự cự tuyệt của mình.
Tròng mắt đen tràn đầy nụ cười dịu dàng, Hùng Thần Giai cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn hồng hào của cô, đầu lưỡi đẩy cánh môi đang sống chết cắn chặt dò xét đi vào, khêu lên cái lưỡi của cô mà mυ'ŧ lấy,đầu lưỡi linh hoạt không thể tưởng tượng nổi, đem cả khoang miệng của cô liếʍ không biết bao nhiêu lần, ngay cả hai hàng trắng như tuyết kia cũng không bỏ qua, hai người răng môi dây dưa thấm ướt phát ra âm thanh chậc chậc, Hùng Thần Giai mυ'ŧ đầu lưỡi Tang Vãn Cách không chịu buông, phía dưới động tác lại không ngừng, làm Tang Vãn Cách nước mắt lưng tròng, cái miệng nhỏ nhắn bị hắn ngậm trong miệng ô ô kêu, thân thể non mềm cũng không dừng giãy dụa. Nhưng mặc kệ cô giãy dụa thế nào phía dưới cũng không chạy trốn được, chỉ có hậu quả duy nhất là khiến cơ thể hai người càng thêm ma sát tạo ra lửa nóng mà thôi.
Cô nức nở khóc, đôi mắt đẫm lệ mờ mịch nhìn người đàn ông không biết xấu hổ sống chết trên người mình kia, mặt cô tràn đầy uất ức sợ sệt, Hùng Thần Giai bị tiếng khóc của cô làm trái tim cũng muốn tan nát rồi, nhưng hắn cũng cảm thấy có chút buồn cười, buông tha đầu lưỡi của cô bị hắn mυ'ŧ trong miệng mà cánh môi đã sưng đỏ, nhẹ giọng dụ dỗ: "Ngoan, đừng sợ, không có chuyện gì..." Nói xong hắn còn đưa tay cầm lấy đôi vυ' mềm dùng lực xoa nắn, động tác đút vào dưới hạ thân cũng bắt đầu từ từ tăng nhanh.
Tang Vãn Cách vốn cho là mình mà khóc, đầu gấu này chắc chắn sẽ không giày vò cô như vậy nữa, nhưng vừa nghĩ đến hắn ngoài miệng thì thao thao bất tuyệt dụ dỗ cô, động tác ở dưới lại không ngơi nghỉ chút nào!
Hắn, hắn cuối cùng là muốn như thế nào?!
Vừa định hỏi, nhưng miệng bị hắn chận lại, trừ tiếng ô ô không còn nghe ra tiếng gì nữa, Tang Vãn Cách một cái chữ cũng không nói ra được, trong đầu mơ hồ có dự cảm xấu thoáng qua, nhưng tốc độ hắn quá nhanh, nhanh đến mức làm cho cô không cách nào theo kịp, bộ vị rộng mở giữa hai chân bị hắn hung hăng xâm chiếm, liều mạng chen vào bên trong, cô vừa đau vừa mỏi, cảm giác eo sắp bị hắn đυ.ng đến mệt rã rời cả người.
Hùng Thần Giai hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô, suy nghĩ một chút, lại muốn giở trò gian trá, bàn tay nâng lên một bên chân cô, do phần eo của mình đẩy lên mà đem dời nó đến vai trái, làm hai chân Tang Vãn Cách gác trên bả vai hắn, bộ vị phái nữ bị hắn cắm nhìn càng rõ ràng hơn không sót gì, khi hắn dâng trào, du͙© vọиɠ từng sợi trong suốt cũng có thể thấy rất rõ ràng, thịt non bên trong mịn màng đến cực hạn. Mỗi lần bị hắn đút vào mang ra ngoài, theo mỗi lần hắn tiến vào lại chậm rãi co rúc trở về theo, sau đó lại hung hăng đè hắn xuống, thắt chặt hắn, kẹp chặt đến mức Hùng Thần Giai xém chút nữa đã muốn giơ cờ đầu hàng.
Tư thế như vậy so với những lần tiến vào lúc trước lại là một độ sâu khác, nếu như nói lúc trước Tang Vãn Cách còn chịu được, giờ phút này tư thế này thật sự dọa cô sợ. Cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận bị Hùng Thần Giai ngậm trong miệng rung động lại rung động, cảm thụ xâm nhập một cái so với một cái càng thêm có lực, nước mắt nơi khóe mắt chảy xuống, thanh âm "Ô ô" kêu khóc vụn vặt từ trong cái miệng nhỏ nhắn tràn ra, Hùng Thần Giai nghe rất đau lòng nhưng lại không muốn buông ra, không thể làm gì khác hơn là buông cánh môi cô ra, đến cạnh tai cô dịu dàng dụ dỗ: "Không có chuyện gì, cũng không phải là chưa tiến vào, cho anh vào đi, được không?"
Cô không nói được lời nào chỉ biết liều mạng lắc đầu, mắt to mờ mịch mang theo hơi nước, đến khi tròng mắt đen của hắn nhìn thấy dáng vẻ của cô cũng buồn bã nói: "Anh muốn đi vào, công chúa ngoan, đồng ý đi mà, coi như là quà sinh nhật cho anh, có được không?" Hắn trên miệng làm bộ đáng thương hỏi, nhưng tốc độ tiến công vẫn không chậm lại.
Tang Vãn Cách rốt cuộc lại mềm lòng, cô bị lời nói làm như ủy khuất của bạn gấu nào đó làm lòng cũng chua xót một hồi, hồi lâu sau cô mới cắn răng gật đầu một cái, ủy khuất quay mặt, phô bày ra đường cong đẹp đẽ bên cổ, giống như Thiên Nga Trắng ẩn hiện trong đáy mắt Hùng Thần Giai, chọc cho hắn mừng rỡ không nhịn được gặm cắn cổ cô, lưu lại dấu vết màu đỏ sậm.
Trên bụng trắng như tuyết bắt đầu có dấu vết rõ ràng thô cứng, dấu vết xuất hiện rồi lại biến mất, theo động tác lúc ra lúc vào của Hùng Thần Giai ẩn ẩn hiện hiện, hình dáng vừa to vừa khỏe làm người nhìn thấy cũng phải âm thầm kinh hãi, quả thật không thể tin được hoa huy*t nhỏ như vậy, làm thế nào mà chứa hết vật khổng lồ đáng sợ này.
Tang Vãn Cách còn chưa cảm nhận được miệng tử ©υиɠ mới vừa bị đâm mở ra đã bị khổng lồ kɧoáı ©ảʍ làm cho tinh thần không rõ ràng nữa, cho đến khi Hùng Thần Giai gào thét ở trong cơ thể cô buông thả, cô mới bị cao triều trong nháy mắt đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hôn mê bất tỉnh, cái miệng nhỏ nhắn vẫn còn nhẹ giọng nức nở, hai cánh tay trắng nõn nắm lấy ra giường bên dưới, thật lâu cũng không buông ra.