419

Chương 1

"Ô ô... Gia môn bất hạnh... Ô ô... Con cái bất hiếu..." Trong phòng khách rộng lớn truyền đến một trận tiếng khóc đau đớn bi thương, đến đứt từng khúc ruột a....

Nếu như, người nghe không hiểu rõ Bạch Trầm Úy Chức...

Thêm nữa, nếu như tần suất phát sinh không dày đặc đến mỗi cuối tuần là lại một lần như vậy...

Lại thêm nữa, nếu như con cái nhà họ Bạch cảm thấy đau khổ...

Lại bổ sung thêm nữa, nếu như lúc trước không ăn bữa cơm Bạch Trầm Úy Chức làm, mà chỉ có nghe thấy tiếng khóc bi ai động lòng người...

Vẫn như thường lệ, ngoại trừ anh cả - Bạch Bằng Cử vừa cưới một thiếu nữ xinh đẹp rồi vọt đến nước Mỹ, già trẻ nhà họ Bạch thêm cả tiểu đại tẩu (*chị chồng) Lăng Linh ngọt ngào khả ái, toàn bộ đều tụ họp tại biệt thự dùng cơm, đây nên chính là thời khắc sum họp gia đình tốt đẹp.

Tuy vậy, chỉ là « nên » mà thôi !

Gần đây Bạch Trầm Úy Chức chẳng hiểu vì sao, năm lần thì ba lượt sẽ trình diễn một màn kịch thương tâm vì thằng con lớn nhất không trở về nhà.

"Mẹ..." Lăng Linh, người ít tuổi nhất, vẻ mặt xấu hổ nhìn Bạch Trầm Úy Chức.

Ách, khóc lâu như vậy cũng nên uống miếng nước đi!

Nhưng mà... ngẫm lại thì có lẽ không nên đưa ra kiến nghị này thì tốt hơn.

Cô mà nói như vậy, mẹ nhất định sẽ càng khóc thương tâm lâu hơn nữa...

"Ô ô ô..." Cuối cùng cũng có người chú ý tới sự đau lòng của bà, tràng khóc suốt một giờ rốt cục cũng dần dần có dấu hiệu hoãn lại.

Vẫn là đứa con dâu còn đáng quý trọng hơn, lũ con cái đều là lương tâm bị chó tha đi mất rồi, cũng không thèm quan tâm tới khổ sở trong lòng người mẹ!

Bạch Trầm Úy Chức đang chuẩn bị nâng khuôn mặt đầy nước mắt lên, khóc lóc kể lể với đứa con dâu thương mến, thì lúc này còn có người cố tình làm ngơ không nhìn thấy...

"Ợ..." Người con thứ hai của nhà họ Bạch - Bạch Bằng Triển đang ăn no, thỏa mãn mà ợ hơi vì no, dường như trận khóc vừa rồi của mẫu thân đại nhân, chỉ là nhạc nền cho bữa cơm mà thôi.

Ừ, tay nghề của Lăng Linh giỏi hơn của bà bô nhiều lắm, cuối cùng bọn họ cũng không cần phải cam chịu vẻ xanh xao thiếu ăn nữa.

"Oa! Tôi thật đáng thương quá..." Lũ con trai thối tha không nể tình, Bạch Trầm Úy Chức lại bắt đầu cất tiếng khóc lớn.

"Không ngờ con cái lại không có lòng thương cảm như thế! Phí cơm phí gạo, nuôi lớn đám con cái không có lòng thương yêu như vậy để làm gì? Ô ô... không bằng sinh ra quả trứng, ít nhất có thể rán lên ăn được một lần, bồi bổ thân thể cũng không tệ..."

Bà lại bắt đầu khóc to, giống như Bạch Bằng Triển đã làm rất hiều chuyện đáng căm ghét vậy.

"Bà xã, đều là lỗi của tôi, lúc đó đáng nhẽ nên để cho bà sinh quả trứng." Không nghe ra sự thương tâm của bà xã thân thiết, Bạch Thanh Hổ cầm lấy khăn tay đưa đến trước mặt bà bạn già để bà lau nước mắt.

"Đúng vậy..." Bạch Trầm Úy Chức bắt đầu lau nước mắt.

Ông xã cũng đã lên tiếng phụ họa, bà tuyệt đối muốn đánh xà tùy theo gậy, giáo huấn mấy đứa con hư đốn bất hiếu này đến nơi đến chốn mới được!

Lời thoại thật quen thuộc... Bạch Bằng Triển và Bạch Bằng Phi thoáng nhìn nhau.

"Mẹ, lời thoại này..." Lời thoại tương tự hình như đã từng diễn một lần vài năm trước rồi...

Bạch Bằng Phi đang không sợ chết mà nhắc mẹ mình một chút, thình lình trên đầu bị ném tới, "Ai a!"

Cầm lấy nhìn cái vừa bay tới, Bạch Bằng Phi ưa sạch sẽ nhất thời cả người trở nên cực kỳ khó chịu.

Đó không ngờ... không ngờ là một.... cục giấy ăn vo lại đã được sử dụng qua!

Bạch Bằng Phi thấy mặt mẹ mình tèm nhem đầy nước mắt nước mũi, đột nhiên hắn nghĩ mình rất cần phải đi gội đầu sạch sẽ.

Không ngờ lại bị ném một cục giấy nước mũi...

Bà bô không phải đang khóc sao? Làm sao lại còn có thể ném chuẩn được như thế!

Thực quá là thần kỳ!

Cũng là quá ác độc đi!

"Con đi tắm đây!" Bạch Bằng Phi vội vã.

"Con đi rửa bát." Lăng Linh cũng rất lanh lợi, thu bát trên bàn lại, lập tức chuồn vào phòng bếp, rời khỏi khói lửa chiến tranh.

Dù sao cũng là đang mắng chửi con trai, cô là con dâu, không cần ở lại nơi này nghe mẹ chồng mắng chửi.

"Ách..." Bạch Bằng Triển không tìm được lý do, hơn nữa phụ thân đại nhân đang hung dữ trừng mắt nhìn, hắn không thể làm gì khác ngoài thảm thương ở lại đây.

Thật thảm...

"Ai, trong nhà thật buồn chán ác..." Vừa nhìn bốn phía đã thấy đều là khoảng không, nước mắt của Bạch Trầm Úy Chức cũng tự động ngưng lại, quyết định áp dụng sách lược kia.

"Làm sao lại có thể như vậy?" Bạch Thanh Hổ kinh hãi.

"Ông cả ngày ở bên ngoài vội tới vội đi, Lăng Linh lại lên lớp, một đứa chẳng ra gì trốn ở nước ngoài không trở về, còn lại hai đứa... có cũng như không!" Bạch Trầm Úy Chức trợn mắt mắng con trai.

"Vậy..."

"Trong nhà chưa từng có người nào nghe lời tôi cả!" Bạch Trầm Úy Chức ghê gớm thốt lên.

"Bà xã..." Bạch Thanh Hổ vội vàng mềm lời lấy lòng, tiện thể kéo con trai xuống nước: "Cũng không làm mẹ mày thoải mái một chút được sao? Thật bất hiếu!"

"Con..." Bạch Bằng Triển chỉ sợ lắm lời lắm vạ, không ngờ lại bị ông bô bán đứng.

"Nói cái gì? Nó lại còn không đi tìm một đứa con gái nào để kết hôn, để cho tôi mau chóng được ôm cháu!" Bạch Trầm Úy Chức thở phì phì nói.

"Cái gì?" Đổi lại là tiếng thất kinh của Bạch Bằng Triển.

Con van mẹ, hắn mới 26 tuổi thôi!

Cuộc sống đương tốt đẹp, trước mắt có cả một đám hoa hoa cỏ cỏ mặc hắn hưởng dụng, vậy mà bây giờ lại bắt hắn phải tự nhốt mình vào tù sao?

Mẹ hắn thần kinh rối loạn rồi!

Bạch Bằng Triển trong lòng đưa ra kết luận như vậy.

Bạch Trầm Úy Chức bốc hỏa hơn, nói toạc ra.

"Mặc kệ mày là thực sự nghe hiểu được hay là giả chết với ta, nói chung ta muốn ôm cháu! Hạn cho mày trong vòng nửa năm phải tìm cho ta một người con dâu vào cửa!"

Buổi chiều tươi đẹp, tiếng đàn dương cầm du dương làm cho thời khắc buổi chiều này càng thêm vị cổ điển hơn.

"Cái gì?" Trong bầu không khí yên ả lịch sự tao nhã của một quán cà phê, Đinh Tiểu Ưu đột nhiên rất không tao nhã mà hét to một tiếng.

"Này, nơi này là quán cà phê, cậu nhỏ giọng chút đi!" Liễu Tâm Tâm cực kỳ tốt bụng mà nhắc nhở.

"Ôi." Gương mặt Đinh Tiểu Ưu nhanh chóng ửng đỏ lên.

Từ trước đến nay Đinh Tiểu Ưu vốn da mặt mỏng, cá tính hay thẹn thùng, luôn luôn hơi một tí là đỏ mặt, mà cái đầu nhỏ xinh của cô, cũng luôn không quá làm người khác chú ý.

Liễu Tâm Tâm cùng Đinh Tiểu Ưu tuyệt nhiên là kiểu người khác nhau, nàng là mỹ nữ kiểu Nhật điển hình, mái tóc rất dài và đen nhánh, làn da trắng như tuyết, cái miệng nhỏ nhắn anh đào lại phối hợp với đôi mắt đen như gỗ mun lành lạnh, cho nên luôn trở thành tiêu điểm chú mục.

Nghe nói nàng có một nửa dòng máu Nhật Bản, trước đây giáo viên Nhật Bản trong trường cũng không chỉ từng một lần ca ngợi khẩu âm tiếng Nhật thanh nhã của nàng, còn nói là ngay cả người Kyoto cũng không có giọng điệu hay như vậy.

Liễu Tâm Tâm rất hiểu rõ vẻ đẹp của nàng, cho nên rất ít mặc những trang phục kỳ quái gây ngạc nhiên, luôn luôn mặc trang phục kiểu mỹ nữ Nhật Bản đoan trang.

Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ.

Nàng mặc một chiếc áo sơ mi trung tính cực đơn giản màu trắng, cùng quần ống loe màu đất, mang theo một chút vẻ phong tình chín muồi quyến rũ của dân thành thị.

Chỉ là ẩn giấu dưới bề ngoài dịu dàng tao nhã, Liễu Tâm Tâm thường có một chút ý nghĩ rất kinh thế hãi tục.

Ngày hôm nay cũng vậy, nàng đi quán bar theo lời đề nghị của Tiểu Ưu, nàng muốn thể nghiệm cảm giác của tình một đêm.

"Ai kêu cậu phải nói bạo như vậy?" Đinh Tiểu Ưu vừa nghĩ tới lời nói của Liễu Tâm Tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lại đỏ lên.

Vậy mà lại có người nói muốn chủ động đi tìm tình một đêm sao?

"Đâu có? Hôm qua có em gái trong công ty nói đây là chuyện rất thông thường." Tuy trong lòng Liễu Tâm Tâm cảm giác có điểm là lạ, nhưng nàng vẫn mạnh miệng to mồm.

Nghĩ đến chuyện đó, trong lòng Liễu Tâm Tâm vẫn tràn đầy sự không thoải mái.

Cô em trong công ty còn nói đại mỹ nữ giống như nàng đây, nếu như đến 26 tuổi mà cũng còn chưa có kinh nghiệm về phương diện này, tuyệt đối là có tính lãnh cảm....

Lúc đó nàng đi qua chỗ buôn chuyện thì nghe được câu ấy, suýt nữa phun ra một bụm máu.

Vấn đề là... nàng quả thực là không có kinh nghiệm a!

Hơi quá đáng rồi, cô gái xinh đẹp yểu điệu như nàng thì làm sao lại là người lãnh cảm được chứ? Nàng chính là mỹ nữ khí chất đẹp nhất mà tất cả công ty đều bầu chọn nha!

Thực sự là làm thương tổn lòng nàng!

Nàng phải chứng minh bản thân mình không phải là lãnh cảm, tuyệt đối cần phải trong thời gian ngắn nhất, khiến mình không còn là gái trinh nữa!

Nhất định!

"Cậu chắc chắn chứ?" Đinh Tiểu Ưu hỏi lại một lần nữa.

Cô hiểu rất rõ tính tình không chịu thua kém của Liễu Tâm Tâm, cũng không có ý định ngăn cản - dù sao thì chỉ cần đối tượng đêm đầu tiên không có diện mạo đầu trâu mặt ngựa, thì chắc là cũng có thể chấp nhận được.

Sớm muộn gì cũng đều phải thế, cấp cho một tên có chút đẹp trai thì chắc là không thiệt đi!

"Đương nhiên!" Liễu Tâm Tâm gật đầu kiên định. Nàng chỉ cần không phải làm người đàn bà lãnh cảm!

"Vậy cậu muốn đi chỗ quán bar nào?" Đinh Tiểu Ưu rất thực tế mà đánh trúng trọng điểm. "Bàn bạc kỹ trước đã, mình không thích đi chỗ nào phẩm chất quá kém đâu!"

Tiểu Ưu là thế, cho dù bên trong có xấu hổ thế nào, nếu đến lúc quyết làm một việc, lập tức sẽ trở nên vừa siêu cấp thực tế vừa cẩn thận.

"Yên tâm, đây là quyển sách tham khảo các điểm PUB mà mình đã mua, cái tờ bướm này là tư liệu mình chộp được trên mạng, chúng ta nghiên cứu cẩn thận đi." Liễu Tâm Tâm thì thuộc phái hành động, lập tức lấy ra một chồng lớn tư liệu từ trong túi, bừng bừng hăng hái mở ra, căn bản là đã quên chính mình vừa rồi còn nhắc nhở Đinh Tiểu Ưu, đây là một quán cà phê ưu nhã, vui vẻ cất cao âm lượng giọng nói.

"Nhỏ giọng chút!"

Lẽn lút liếc mắt nhìn loanh quanh, Liễu Tâm Tâm mới chợt giật mình.

"Đúng... Vậy cậu thích chỗ nào? Địch Tư được không? Ban nhạc biểu diễn sống. Hay..."

"Thì cái đó đi!" Đinh Tiểu Ưu nhìn một hồi, đã quyết định một chỗ.

Ừ, phòng sopha âm nhạc cảm giác cũng không tệ, chỗ này xem ra cũng xa hoa hơn, muốn đến tìm đối tượng tình một đêm từ chỗ ấy chắc là sẽ không tệ.

"Được, vậy ngày mai đi nha!" Liễu Tâm Tâm hài lòng tuyên bố.

Tuyệt quá nha! Nàng có thể tẩy hết nỗi sỉ nhục về tính lãnh cảm!

"Vậy phải mặc kiểu trang phục gì?" Uống một ngụm cà phê, Đinh Tiểu Ưu có chút thắc mắc. Dù sao cũng phải ăn mặc gợi cảm chút thì mới có thể hấp dẫn được người ta đi!

« Mình cũng không biết nữa. » Liễu Tâm Tâm chớp chớp cặp mắt to, nhìn cô với vẻ ngây thơ vô tội.

Không thể vẫn giữ trang phục trang điểm như ngày thường sao? Như vậy cũng rất được rồi, vì sao còn phải đặc biệt chú ý đến kiểu dáng y phục chứ?

"Chờ tí nữa đi mua thôi!" Đinh Tiểu Ưu vừa nhìn thấy biểu tình của Liễu Tâm Tâm, lập tức quyết định đợi lát nữa muốn dẫn nàng đi mua chút trang phục khêu gợi.

Muốn đi quán đêm câu đàn ông, đâu phải là đi bàn chuyện công việc, mặc cái loại trang phục bình thường của phụ nữ đàng hoàng này sao? Cô không cho là như vậy.

"Được rồi!" Dù sao Đinh Tiểu Ưu luôn luôn khá thông minh, Liêu Tâm Tâm gật đầu nghe lời.

"Còn nữa..." Đinh Tiểu Ưu lại đột nhiên đỏ mặt lên.

"Còn gì nữa?" Liễu Tâm Tâm không giải thích được, hỏi.

Sao mặt Tiểu Ưu lại đỏ lên đến vậy?

Địa điểm đã chọn được rồi, đợi lát nữa cũng sẽ đi mua quần áo, còn có chi tiết gì chưa nghĩ tới sao?

Đinh Tiểu Ưu ấp a ấp úng mở miệng, "Chính là... là vấn đề tránh thai nha! Cậu không muốn lưu lại vật kỷ niệm đi?"

"Không muốn!" Liễu Tâm Tâm nóng ruột nhanh chóng lắc đầu.

Nói đùa sao, còn có cả một đống đàn ông đang theo đuổi nàng, nàng chưa thể để hạ thấp giá trị bản thân mình sớm như vậy!

"Vậy tới hiệu thuốc hỏi một chút." Đinh Tiểu Ưu nhẹ giọng nói.

"Được."

Hai người lại hàn huyên những vấn đề tiểu tiết, cùng với các loại cách thức bắt chuyện tới gần, cứ như vậy, kế hoạch đại tác chiến thoát khỏi đời trinh nữ của Liễu Tâm Tâm sắp được triển khai!

~~~~ vficland.info ~~~~

"Ha hả ha hả..."

Liễu Tâm Tâm ghé vào trên người Bạch Bằng Triển, cười đến ngật ngà ngật ngưỡng.

Bạch Bằng Triển vô lực nhìn tiểu mỹ nhân ngồi trên người hắn, trong lòng nghĩ, thật không biết đây là hồng nhan họa thủy hay là diễm phúc không cạn.

Hắn vốn đang ngồi ở quán đêm uống rượu nói chuyện phiếm với bạn bè, đột nhiên một bé cưng xinh đẹp gợi cảm đã đi về phía hắn, cười tươi như hoa.

Kể cả hắn, toàn bộ mọi người ở bàn đều hơi kinh ngạc không thôi.

Nhưng ngay một giây sau, hành vi của mỹ nhân cũng rất bạo dạn.

"Đẹp giai, chính là anh rồi!" Mỹ nhân thản nhiên cười, chỉ vào hắn, sau đó liền trực tiếp ngã vào trên người hắn !

Có điều là hắn dám thề rằng, mỹ nhân còn có đồng bọn!

Hắn rõ ràng có thấy một bóng người lén lút, vừa mới định đi tìm bóng dáng người kia, thế nhưng chỉ chớp mắt đã liền không thấy nữa; tiểu mỹ nhân cứ một mực ngã vào trên người hắn đã khò khò ngủ say!

Hơn nữa bạn bè xung quanh lại giật dây, hắn không thể làm gì khác hơn là mang mỹ nhân ngủ say này về nhà.

Vừa vào cửa không được bao lâu, tiểu mỹ nhân đã tỉnh lại, đầu tiên là nhìn quanh bốn phía, vẻ mặt mơ hồ, không bao lâu sau, liền đem hắn đặt dưới thân, nói muốn cùng hắn tình một đêm.

Sao lại có phụ nữ thẳng thắn như thế?

Bạch Bằng Triển bị làm cho không hiểu làm sao, nghĩ đến chuyện thúc giục hắn kết hôn hai ngày trước, trong lòng liền đoán, liệu có thể là mẫu thân đại nhân sắp đặt mỹ nhân kế hay không?

Buồn cười! Tùy tiện dùng một phụ nữ để buộc hắn kết hôn ư?

Hắn cố sức duy trì lý trí, thử giải thích với tiểu mỹ nhân, nhưng tiểu mỹ nhân vẫn cứ dường như không nghe lọt câu nói nào cả.

Khuôn mặt nhỏ nhắn say rượu đỏ bừng, lại phối hợp với thái độ ngang ngược như vậy, khiến Bạch Bằng Triển trực giác cảm thấy thực sự là tú tài gặp phải quan binh, có lý mà không nói ra được!

Chỉ là... trong lòng hắn lại có chút động tâm bởi dáng vẻ ngây thơ của tiểu mỹ nhân này.

Nghĩ vậy được một chút, Bạch Bằng Triển lập tức tỉnh táo lại!

Đùa sao, nếu đúng là bà bô phái tới, làm được sao?! Chỉ sợ là sáng sớm ngày mai sẽ bị áp giải vào lễ đường!

Nghĩ đến mẫu thân đại nhân của mình, Bạch Bằng Triển liền cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.

Thế nào muốn ôm cháu lại bắt hắn phải kết hôn chứ?

Càng bất đắc dĩ chính là, người như thế này không ngờ lại chính là do bà bô hắn...

"Tiểu thư..." Bằng Bằng Triển thử nói phải trái.

"Tâm Tâm..." Liễu Tâm Tâm cười đến thật đáng yêu, "Tôi là Liễu Tâm Tâm.... chúng ta ở trên giường, không nên quá khách khí..." Nói xong, nàng liền đưa tay sờ sờ vào gương mặt hắn.

Ha ha, ngũ quan thật cân đối ác....

"Không được." Bạch Bằng Triển lập tức cự tuyệt.

Ai muốn vui vẻ với cô ta chứ ? Hắn vẫn còn chưa muốn ngay lập tức nhảy vào trong phần mộ!

Nhất là với một cô gái không rõ nguồn gốc!

"Mặc kệ mặc kệ mặc kệ! Nhất định là anh! Anh nhất định phải tình một đêm với tôi!" Liễu Tâm Tâm chu cái miệng nhỏ nhắn lên, cực kỳ kiên trì.

Trong toàn bộ quán bar, đây là người đàn ông đẹp trai nhất, Tiểu Ưu cũng thấy hắn không tệ, đối tượng tốt nhất cho tình một đêm đương nhiên chắc chắn phải là hắn a!

« Tôi không quen biết cô nha ! » Cô gái này có chuyện gì vậy, dám muốn tình một đêm với hắn ? Chẳng nhẽ mẹ vẫn còn lo lắng hắn không có người yêu thương nhung nhớ sao ?

Bạch Bằng Triển có phần hơi phát hỏa bởi sự chủ động của cô gái này!

Nếu như đổi lại là người đàn ông khác, cô ta đã sớm chịu khổ rồi!

« Tôi cũng không quen biết anh a ! » Liễu Tâm Tâm thẳng thắn hùng hồn nói. « Được rồi, tôi còn chưa biết anh tên là gì ? »

« Cô không biết tôi là ai ? » Bạch Bằng Triển thấy rất kinh ngạc.

Lẽ nào vị tiểu thư này không phải là đang lừa gạt hắn?

Nàng không phải là do bà bô phái tới?

Nghe thấy cô gái nói như vậy, Bạch Bằng Triển đột nhiên cũng có chút nghi vấn... Bà bô sẽ phái cô gái chân chất như thế tới quyến rũ hắn sao?

"Không biết a!" Liễu Tâm Tâm lắc đầu với vẻ vô tội, lập tức ha ha cười rộ lên. "Tôi là nói muốn tình một đêm với anh, nào có ai lại phải quen biết đối tượng tình một đêm của mình đâu chứ?"

Ha ha... Sao soái ca này lại ngu như vậy? Ngay cả tình một đêm cũng không hiểu mấy... Tác động của rượu vẫn còn chưa rút, Liễu Tâm Tâm cười không ngừng.

"Tại sao?" Bạch Bằng Triển cảm thấy cô gái này nói chuyện thật là kỳ quái, quyết định lại tiếp tục thử xem xem, coi có đúng là người nhà thiết hạ mỹ nhân kế hay không.

Nếu quả là vậy thì, say như thế mà còn chuyên nghiệp được như vậy, thật sự là quá giỏi rồi!

"Trên mạng có ghi a! Tình một đêm chính là phải cùng với người không quen biết, sau đó thì không gặp lại nữa, vậy mới gọi là tình một đêm!" Nàng ngồi thẳng lên!

Tình một đêm còn có quy định công thức sao? Bạch Bằng Triển nhướng mày suy nghĩ.

"Còn nữa nha," Liễu Tâm Tâm xê dịch một chút cái mông mà ngồi lên hắn, không nhìn đến người đàn ông bên dưới đột nhiên há hốc kinh ngạc, tiếp tục nói, "Tiểu Ưu còn đưa tôi đi mua thuốc tránh thai cơ... Tôi còn có cả bαo ©αo sυ! Tiểu Ưu nói tình một đêm tuyệt đối không thể để lại bất cứ tai họa gì!"

Tại họa? Bạch Bằng Triển nhíu mày, sao hắn lại chưa bao giờ biết, phụ nữ có con với hắn rốt cuộc lại là tai họa?

Đây không giống chuyện mẹ hắn dặn dò...

"Cho nên anh yên tâm được rồi, tôi đều đã chuẩn bị tốt rồi." Liễu Tâm Tâm lại ngây ngốc nở nụ cười. "Chúng ta mau mau tình một đêm đi!" Nói xong, nàng liền bắt đầu muốn cởϊ qυầи áo của Bạch Bằng Triển.

Ha ha, thịt trên người đàn ông này thật chắc... Một đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn không ngừng vuốt ve Bằng Bằng Triển, trắng trợn cả gan ăn đậu hũ.

"Tiểu thư..." Nói đến đây, hắn đã có thể xác định tiểu mỹ nhân này không phải là do bà bô phái tới, không phải sẽ tuyệt đối không muốn dùng phương pháp tránh thai. Chỉ là cô gái trước mắt này hình như chỉ là một lúc hứng khởi, không phải là loại người máu lửa.

Hắn nên khuyên bảo tử tế tiểu mỹ nhân say xỉn này đi!

Thế nhưng... Hắn muốn giữ gìn phong độ quân tử, nhưng cô gái này quả thực là yêu tinh chuyên môn mê hoặc đàn ông!

Bằng Bằng Triển cúi đầu thở dài, cố gắng quên đi bàn tay của cô gái nhỏ đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ trên người hắn.

Thật muốn mệnh, sao tay của cô gái này lại mềm mại như thế, lại thực kɧıêυ ҡɧí©ɧ như thế?

"Tâm Tâm." Liễu Tâm Tâm kiên trì nói.

"Tiểu thư." Bạch Bằng Triển cũng không dễ dàng chịu khuất phục.

"Tâm Tâm." Liễu Tâm Tâm vẫn kiên trì.

"Tiểu thư." Bạch Bằng Triển vẫn không dễ dàng chịu khuất phục.

« Tôi mặc kệ, gọi Tâm Tâm ! » Liễu Tâm Tâm bắt đầu trơ tráo nói.

"Nếu như tôi gọi tên cô, thì cô không thể tiếp tục ngồi ở trên người tôi nữa nhé." Đây là điều kiện trao đổi đi! Bạch Bằng Triển cũng không phải là kẻ hồ đồ.

Hắn du hí nhân gian, bình thường luôn cười hì hì, nhưng như vậy không có nghĩa là hắn không sáng suốt.

"Ừ..." Liễu Tâm Tâm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, gật đầu. "Được."

"Tâm Tâm." Bằng Bằng Triển lộ ra vẻ tươi cười hài lòng.

"Ha ha... Tôi thích anh gọi tên tôi." Liễu Tâm Tâm gật đầu, vẻ mặt ngây thơ hướng về phía Bạch Bằng Triển mà cười rạng rỡ.

"Vậy cô có thể ngồi ra được chưa?" Hắn đã sắp không thể khống chế được rồi!

Trời ạ! Cô gái này thực sự cực kỳ hấp dẫn!

Đặc biệt chiếc áo trễ ngực chữ V trên người nàng, khi nàng cúi đầu, có thể loáng thoáng thấy được gò bồng đảo mê người...

Còn tiếp tục như vậy, hắn nhất định sẽ chịu không nổi!

"Ách." Liễu Tâm Tâm vẫn cười, nhưng vẫn chưa nhấc người lên.

Nàng ngơ ngẩn nhìn Bạch Bằng Triển, hơi ách xì một cái nho nhỏ, lập tức đã đổ nằm úp sấp lên trước ngực hắn.

Cứ như vậy đã ngủ rồi!

Bạch Bằng Triển nhìn cô gái trên người mình mà không thể tin nổi. Nàng tự dưng cứ như vậy đã ngủ rồi?!

Một cô gái không hiểu tại sao lại muốn tình một đêm với hắn, tự dưng cứ như vậy mà ngủ rồi?!

Thân thể lả lướt mê người cứ dính sát vào hắn như thế, mà hắn lại từ đầu đến cuối không thể làm gì hết...

Đây đại khái sẽ là một đêm mất ngủ đi!